Thiên Băng Kiếm sau khi bị đánh bại thì run rẩy bay về bên cạnh Tuyết Liên. Nàng không tự chủ nổi mà phun ra một ngụm máu lớn, ướt đẫm tấm kim sa che mặt. Khi ánh mắt cùng nụ cười ác thần ác sát ấy chiếu tới, nàng cảm thấy tay chân nặng trĩu, chẳng còn sức lực để di chuyển, chỉ có thể bất lực đưa mắt nhìn tới. Không chỉ riêng nàng, tất cả đám người kia cũng bị y như vậy. Từ xa, có thanh âm nam nhân vội vàng truyền tới.
- Tiền bối phương nào, xin hạ thủ lưu tình...!
- Tướng công, đừng...!
Tử Hàm nói, cố gắng lao tới bên cạnh hắn. Khóe miệng nàng đã ứa máu, y phục bám đầy bụi đá, nàng run run vươn tay đặt lên tay hắn, nhẹ giọng van nài.
- Tướng công, dừng lại được rồi!
Tử Hàm nói, sau đó không kiềm chế nổi mà ho ra một ngụm máu lớn. Nàng vốn tưởng có thể nhẫn nhịn, nhưng cái khí tức âm tà ác sát cạnh hắn đã khiến nàng chẳng thể nào kiềm chế nổi. Máu tươi phun cả lên tay hắn, lên cả cây cung. Cây cung trong thoáng chốc hơi run lên, sau đó kim quang ảm đạm dần mà biến mất. Thân hình hắn cũng dần biến hóa trở lại bình thường, sát khí tiêu biến. Minh Tiến đỡ lấy lưng nàng, kéo vào lòng mình, thủ thỉ.
- Không sao rồi… Ta ôm được nàng rồi…!
Hắn ôm lấy Tử Hàm, chợt cảm giác bản thân dâng lên một luồng nhiệt khí. Minh Tiến hộc một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, ôm theo nàng mà rơi xuống. Tử Hàm luống cuống, đang định vận chân lực thì từ trên không Mỹ Mỹ lao xuống, phi hành của nàng đỡ kịp cả hai người bay lên trên miệng hang. Phía bên này, Tuyết Liên cũng không khá hơn, ho ra ba bốn ngụm máu nữa rồi cũng ngã ra bất tỉnh. Năm đạo phi hành vừa vặn tới, một lão nhân mặc Hoàng y trông thấy cảnh đấy thì chỉ có thể lắc đầu, phái bốn người còn lại lao xuống giúp đồng môn. Chỉ duy nhất lão nhân đứng yên trên phi hành, lắc đầu đầy mệt mỏi.
- Xem ra ta chậm chạp quá rồi...!
Trong căn nhà tranh đơn sơ, vị lão nhân hoàng y đang đi đi lại lại bên trong như thoi đưa, trên khuôn mặt lão lúc này tràn ngập sự ngờ vực xen lẫn kinh ngạc. Vô số những cuộn sách lụa, vô số ngọc giản được đặt đầy trên chiếc bàn gỗ nhỏ trước mặt lão, ngổn ngang hỗn loạn. Cách đó không xa, một nam nhân trung niên cùng hai nam nhân trẻ tuổi khác đang im lặng đứng hầu phía ngoài cửa. Ngoài nam nhân trung niên trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hai người còn lại đều không ẩn giấu mà hiển lộ sự ngạc nhiên xen lẫn lo lắng. Một trong hai người đó là Thiếu chủ của Lam Nguyệt Cốc - Bạch Thiên Trường.
- Các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau tới chăm nom Tuyết Liên đi!
Lão nhân hoàng y khẽ gắt, tay và mắt vẫn không ngừng tìm tòi trong đống ngọc giản, sách lụa ngổn ngang. Ngô Hùng – nam nhân trung niên khẽ liếc hai vị sư đệ bên cạnh, hàm ý như để hai người rời đi, không quấy rầy tôn sư. Bạch Thiên Trường cùng vị sư huynh kia hiểu ý, cung kính bái tạ rồi mau tróng rời khỏi, chỉ để lại Ngô Hùng cùng lão nhân áo vàng – Cốc chủ Vương Phác Thiên. Vương Phác Thiên lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy Ngô Hùng đang cung kính đứng đó thì thoáng cau mày, sau đó hỏi.
- Ngô Hùng, không phải ta nói các ngươi mau mau chăm nom cho Tuyết Liên rồi hay sao?
- Sư phụ, hai đệ đệ đã đi lo việc này rồi. Đệ tử ở lại hầu sư phụ!
Vương Phác Thiên nghe vậy thì gật nhẹ, lại chăm chú vào đống ngọc giản kia. Cứ như vậy,trong căn nhà nhỏ trở nên tĩnh lặng, yên ắng. Một tuần hương trôi qua… Rồi một canh giờ… Trong căn nhà nhỏ chỉ thi thoảng vang lên thanh âm hít thở nhè nhẹ, xen đâu đó là tiếng lách cách khe khẽ phát ra từ cái bàn gỗ. Lục tìm một hồi, Vương Phác Thiên đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt đầy nét vui mừng. Lão đi đi lại lại trong phòng, trên tay cầm một tâm ngọc giản màu trắng ngà, ánh mắt đầy hưng phấn mà áp nó lên trán. Ngô Hùng im lặng hồi lâu, chờ cho lão mở mắt ra mới cẩn trọng hỏi.
- Sư phụ, người tìm ra thứ cần tìm rồi hay sao?
- Ừm…!
Vương Phác Thiên mỉm cười, ánh mắt lão hướng ra phía sân trước mặt, sau đó chậm rãi nói. Giọng điệu không khỏi có chút hưng phấn quá độ.
- Ta rốt cuộc đã nhận biết thứ tâm pháp mà người kia sử dụng… Những cổ tàng thư tốn côn thu tầm quả nhiên có giá trị không thể phủ nhận. Con người này… À, Tuyết Liên thương thế ra sao rồi?
- Sư phụ, sư muội thương thế không đáng lo ngại, chỉ là… chỉ là…
Vương Phác Thiên cau mày, hỏi lại.
- Sao? Mau nói?!
Ngô Hùng trên mặt lộ ra nét khó xử, sau đó mới đáp.
- Sư muội thân thể có chút suy nhược vì vận dụng chân lực quá độ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ bình phục hoàn toàn. Chỉ là thân thể chưa hoàn toàn ổn định đã tới động phủ đòi tỉ thí lại với người kia, còn nói gì đó nhắc tới Minh gia trang ở Hiểu Vân trấn!
- Minh gia trang?
- Vâng sư phụ, trước đó Minh gia trang có thông cáo mời tu chân giới tới Hiểu Vân để làm lễ ra mắt. Lúc đó sư phụ đang bế quan, đệ tử mạo muội để tam đệ tới thay, sau đó vì mải tính toán tới việc thiên tinh giáng nên quên mất chưa thể bẩm báo sư phụ. Mong sư phụ thứ tội!
Vương Phác Thiên cau mày. “Chỉ là một gia trang, sao lại cần mời tất cả tu chân giới tới dự lễ ra mắt?”. Ngô Hùng nhìn nét mặt đầy nghi hoặc của lão nhân, lập tức minh bạch ý nghĩ của lão, cung kính nói.
- Sư phụ, Minh gia trang chỉ là trang viện nhỏ. Nhưng chủ nhân của nó lại là một Long nhân, hơn thế nữa, Lam Thiên Tiên tử Kỳ Dao – môn hạ độc nhất của Đào Hoa Tiền bối Đào Nhược Hồng là vị hôn thê với y!
- Ừm…! Chuyện đó để sau, mau theo ta tới thạch động trước, ngăn cản Tuyết Liên không làm điều xằng bậy, sau đó tính sau… Con người này, tuyệt đối không thể để y kích động!
Trên một dãy núi lớn phía bắc Lam Nguyệt Cốc, có một bóng bạch y đang lơ lửng nơi lưng trừng núi. Bóng bạch y đứng trước một cửa thạch động, liên tiếp tung vào đó năm sáu tấm truyền âm phù. Tuyết Liên trên mặt đầy sự căng thẳng, khuôn mặt nàng lúc này có chút xanh nhưng không vì vậy mà làm giảm đi những đường nét xinh đẹp đầy băng lãnh vốn có của nàng. Trong ánh mắt ấy, lúc này ánh lên sự quyết tâm, rực cháy những ngọn lửa của ý trí. Nàng kiên trì đứng đây gửi truyền âm phù vào thạch động đã gần một giờ…
Trong thạch động, dưới những ngọn nến lớn cùng ánh sáng rực rỡ từ những viên Dạ minh châu lớn trên nóc đá chiếu rõ khung cảnh nơi này. Một thạch động rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một bóng người. Gần phía cửa, một đám lớn vô số những truyền âm phù lập lòe ánh quang mang yếu ớt vẫn đang lơ lửng trực chờ người đọc chúng.
Bỏ qua mọi gian thạch phòng, đi sâu vào bên trong. Trên một chiến giường lớn tạc từ đá, phủ đủ mành gấm chăn nhung sang trọng, những tiếng thở nhẹ khe khẽ truyền đi. Trên đầu giường, Mỹ Mỹ đang ngồi quỳ tại đó, nàng lúc này mặc một bộ kim sa mỏng màu hồng, im lặng. Mỹ Mỹ lúc này hóa lại trạng thái bán thú nhân, cặp tai mèo trắng muốt trên đầu hơi cụp xuống. Ánh mắt nàng đầy lo lắng, khẽ bặm môi im lặng. Chín cái đuôi phía sau khẽ cuốn lấy thân thể một nam nhân đầu gối lên đùi nàng – Minh Tiến. Tử Hàm ngồi bên cạnh nàng, tay vẫn thận trọng cắm từng cây ngân kim bé xíu lên cơ thể hắn. Nàng lúc này cũng ăn mặc khá đơn giản y như Mỹ Mỹ, khoác một tấm lam sa mỏng bên ngoài nội y. Bàn tay ngọc thận trọng rút từng cây ngân kim từ hộp lụa, cẩn trọng châm tới. Mỗi mũi kim đâm tới, ánh mắt nàng lại lóe lên chút chờ mong khi nhìn tới khuôn mặt nam nhân kia. Cả hai nàng đều chìm vào không gian chỉ có nam nhân trước mặt, bỏ quên mọi thứ bên ngoài…
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, tuyết bắt đầu rắc rắc rơi trở lại. Tuyết Liên vẫn kiên trì đứng đó, trên tay nàng thường trực những tấm truyền âm phù đã truyền âm sẵn, chỉ chờ để tung chúng đi. Tuyết rơi càng lúc càng thêm mau, dần dần phủ đầy lên mái tóc, lên vai áo nàng. Ấy vậy mà nàng vẫn xem như không có, kiên nhẫn hướng ánh mắt tới phía cửa thạch động. Từ phía xa, chợt có hai đạo phi hành đang gấp rút lao tới hướng nàng, luồng khí tức quen thuộc khiến nàng thoáng sững người, vội quay người lại. Khẽ thì thào.
- Sư phụ...!
Hai đạo phi hành mới tới không ai khác chính là Vương Phác Thiên cùng Ngô Hùng. Hai người sau khi trao đổi với nhau thì lập tức lấy phi hành tới hậu sơn tìm Tuyết Liên. Nàng thấy hai người tới, lập tức cung kính bái lễ.
- Sư phụ, đại sư huynh!
- Ừm!
Vương Phác Thiên gật đầu, ánh mắt lại chăm chú nhìn tới phía cửa thạch động. Ngô Hùng khẽ gật đầu với nàng đáp lễ, sau đó cung kính đứng sau lưng lão nhân. Vương Phác Thiên nhìn tới cấm chú nơi cửa thạch động, sau đó lại nhìn đến những tấm truyền âm phù đang lập lòe phát quang trên tay nàng. Lão khẽ thở dài, sau đó từ tốn hỏi.
- Liên Nhi, con có việc gì cần gặp người kia sao?
- Vâng, sư phụ. Con muốn được một lần nữa tỷ thí với y, lần này con quyết không thể thua y!
Tuyết Liên nhẹ nhàng đáp, trong lời nói toát lên sự tự tin vô cùng. Vương Phác Thiên nhìn tới mặt nàng, sau đó lấy ra túi trữ vật của mình, lục tìm.
- Liên Nhi, thương thế của con chưa hoàn toàn hồi phục, việc này để về sau hãy tính, có được hay không?
Nàng im lặng, lông mày hơi nhíu lại. Ngô Hùng đứng cạnh vội đỡ lời.
- Tuyết Liên muội muội, sư phụ nói thế không sai đâu. Muội chưa hoàn toàn hồi phục, nếu có đấu thêm thì càng nắm lấy phần bại mà thôi. Nghe lời huynh, về nghỉ ngơi đi, sau này tái đấu cũng chưa muộn… Dù sao… dù sao thì người này cũng sẽ ở lại đây khá lâu!
Vương Phác Thiên hơi sững người, ánh mắt nghi hoặc hướng tới Ngô Hùng. Y thấy lão nhìn vậy thì khẽ nhếch mày đôi chút, ý như ra hiệu. Vương Phác Thiên lập tức hiểu ý y, cười hướng tới nàng mà nói.
- Liên Nhi, trước hết về nghỉ ngơi đi đã. Y sẽ còn ở đây khá lâu, việc tỷ thí chúng ta có thể để sau này cũng chưa muộn mà! Hơn nữa, con đã đưa vào đó khá nhiều truyền âm phù mà chưa có hồi âm. E rằng người kia thương thế cũng không nhẹ, nếu việc này truyền ra, không phải con mang tiếng xấu hay sao?
Danh Sách Chương: