Mục lục
Mộng Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Chủ nhân, Minh Nhi phải làm thế nào?

- Minh Nhi… Hùng Lệ… hắn… hiện giờ… hắn… ra sao…?

- Hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sao vậy chủ nhân?

- Minh Nhi… mau… mau tìm cách… tìm cách… khiến y mất tập trung… khiến y…

- Là sao? Chủ nhân… chủ nhân…!

“Mình phải làm sao bây giờ?”. Minh Nhi dùng một ánh mắt mù mờ hướng tới Hùng Lệ…

- Ngươi đã liên lạc chán với Minh Nhi chưa?

Hùng Lệ nhàn nhạt hỏi, lúc này hắn đang an nhàn ngồi đó, để Ngân Nguyệt nhẹ nhàng xoa bóp vai từ phía sau. Nhìn hắn lúc này quả thật giống một thiếu gia phong lưu vô cùng, dùng ánh mắt vô thưởng vô phạt nhìn tới Vô Diệp đang điên cuồng tìm cách thoát khỏi đám sương mù nọ. Vô Diệp dùng ánh mắt oán hận khẽ liếc hắn, sau đó lại điên cuồng tìm cách thoát đi. Nhưng càng lúc y lại càng thất vọng, thậm chí hắn đã lao thẳng về phía Hùng Lệ nhưng cũng vô dụng vì hễ hắn lao tới là Hùng Lệ cùng nữ nhân biết mất và rồi lại xuất hiện lại ở hướng đối diện.

Hùng Lệ khóe miệng hơi nhếch lên, hắn há miệng cắn một miếng táo từ bàn tay Ngân Nguyệt đưa tới. Ánh mắt thò ơ nhìn tới Vô Diệp đang lồng lộn tìm cách đào thoát, có thể coi như Vô Diệp lúc này đã như một con khỉ làm xiếc bị nhốt vào lồng, khó có thể đào tẩu.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?

Vô Diệp đã dừng tay, đứng thở dốc. Y biết có loạn động thế nào cũng không thể đào thoát, vì thế chỉ còn cách nhẫn nhịn chờ cơ hội. Đã vào tới Linh Thành, tức là đã vào tới thánh địa của chủ thể, một khi chủ thể không cho phép hay thậm chí là diệt sát y, y cũng chỉ có thể cam chịu. “Hùng Lệ tới lúc này chưa hạ sát mình, chứng tỏ là hắn có ý đồ khác”. Vô Diệp nhủ thầm, trong đầu bắt đầu hình thành những suy tính để có thể đào tẩu. Hùng Lệ vẫn ngồi đó, hắn cười mà nói.


- Ngươi rất muốn bảo toàn linh phách mình đúng không?

- Đương nhiên… hỏi thừa!

Vô Diệp bất mãn, miễn cưỡng đáp lại lời Hùng Lệ. Hùng Lệ thấy vậy thì cười ha hả, khẽ búng tay tách một cái, tức thì cả hai xuất hiện trên bức tường cao của Linh Thành. Vây lấy vô Diệp lúc này là mười nam nhân to lớn, che mặt kín mít. Trên tay mỗi người là một khẩu AK-47 gắn lưỡi lê sắc lạnh, ánh mắt chăm chú “chăm sóc” Vô Diệp. Y dù không biết rõ những nam nhân này đang cầm thứ binh khí gì, lại thấy quần áo y phục của họ vô cùng kì quái. Các cái mũ tựa như cắt đôi trái dừa đội lên đầu cũng là một dạng, che mặt kín mít chỉ lộ ra cặp mắt lạnh tanh đầy sát ý. Y phục là những vệt màu loang lổ xanh trắng, trước ngực cơ man bao nhiêu là khoảnh vuông vuông tựa như những cái túi. Phía quần cũng y như vậy, cũng có vô số cái khoanh vuông vuông. Sau lưng tất cả đều là một cái túi lo lớn, có dây đeo ở cả hai vai, phía trên gắn vô số những thứ lỉnh kỉnh. Hắn chỉ có thể nhận ra trong đó có dây thừng, một con dao lớn, còn lại thì toàn những thứ hình thù cổ quái chưa vào giờ được thấy qua. Vô Diệp nhìn tới con dao thì khẽ nuốt nước bọt cái ực, lại nhìn thật kĩ thứ vũ khí đám này cầm.

“Gậy cũng chẳng phải gậy, kiếm cũng không phải kiếm… Đầu gắn vật nhọn xem ra giống cây thương… Cũng không đúng, thương sao lại ngắn như vậy…?”. Vô Diệp cau mày, chợt nghe thấy Hùng Lệ phì cười mà nói.

- Đừng suy nghĩ nữa, thứ này chỉ có ở thế giới của ta mà thôi!

- Vậy… vậy chúng là Linh Vệ của ngươi sao?

- Có thể coi là như vậy, còn thứ “đồ chơi” ngươi đang thấy… chúng gọi là súng!

Một trong mười nam nhận nọ tung khẩu AK tới tay Hùng Lệ, Vô Diệp thấy hắn lại búng tay tách một cái, tức thì có một đàn chim không rõ từ đâu thả ra đang bay vút lên bầu trời. Lại thấy Hùng Lệ một tay nắm phần thân nhánh lồi ra của thứ nọ, phần thân to đùng thì kê lên vai, nheo nheo mắt lại như đang chăm chú quan sát.

Bằng!!! Một thanh âm nổ ran chợt vang lên khiến Vô Diệp có chút sợ hãi, ánh mắt càng lúc càng co rút lại. Chỉ thấy Hùng Lệ tay khẽ động một cái, tức thời cái thứ gọi là “súng” này khè lửa, phun ra một tia nóng đỏ lao tới phía đàn chim. Lập tức một tiếng quác thảm thiết vang lên, sau đó là một con rơi xuống như diều đứt dây. Khẽ vứt lại khẩu súng nọ, Hùng Lệ phủi phủi tay mà nói.

- Sao?... cũng hay đấy chứ?


Vô Diệp im lặng, trong lòng rung động không thôi, lại nghe thấy Hùng Lệ đột nhiên hỏi.

- Ngươi đã đặt chú nguyền lên Minh Nhi đúng không?

- Sao… sao ngươi…

- Đừng giật mình, ta đã nghi ngờ lâu rồi! Mau nói ra cách giải chú nguyền, ta sẽ cho ngươi một con đường rời đi!

Vô Diệp đang lo âu, giờ nghe vậy thì nhớ tới trong tay mình vẫn còn một tấm bài chuồn, vì thế mà trong đầu thì suy tính đủ thứ, nhưng ngoài mặt thì lại làm ra vẻ cúi đầu suy ngẫm điều kiện mà Hùng Lệ đưa ra ình. Hùng Lệ thấy vậy cũng không chú ý nhìn nữa, đảo mắt đi hướng khác, trong lòng lại nhủ thầm. “Dù sao hắn cũng đang bị mình chế trụ, chắc chắn hắn không dám nói bừa đâu!”. Nhưng chính sự chủ quan này lại khiến Hùng Lệ sau đó một phen vất vả. Hắn không thể ngờ rằng, cho dù đã dồn ép được Vô Diệp vào đường cụt nhưng bản tính thâm độc của y chẳng bao giờ thay đổi cả - Vô độc bất trượng phu.

- Được, ta sẽ đưa ra cách giải chú nguyền, chỉ cần…

Vô Diệp cứ như vậy nói ra trơn tru, không hề dứt đoạn khiến Hùng Lệ yên lòng, sau cùng lại nghe y nói.

- …sau đó chỉ cần đả tọa để đào thải chú dược là được!

- Tốt, ta sẽ thử luôn. Ngươi ở lại đây, nếu cố ý đào tẩu thì coi chừng những anh bạn này biến ngươi thành cái tổ ong!

Hùng Lệ khoát tay, lập tức mười nam nhân giương súng chiếu thẳng vào đầu Vô Diệp đang đứng ở giữa, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. Vô Diệp đương nhiên e ngại thứ “đồ chơi” này của Hùng Lệ, vì thế mà đành im lặng, ánh mắt liếc nhìn sang phía thân ảnh hắc y nhân dần dần tiêu tán, trong lòng thì cười lớn không thôi…


- Chủ nhân thật sơ ý quá, không sợ tên nam Hồ kia chạy trốn hay sao?

- Ầy, Phi Yến… Nàng không nên lo quá xa a… Nàng thấy thứ “đồ chơi” kia rồi chứ, nếu là bản thân ta, chắc cũng khó lòng chống đỡ nổi…

Minh Nhi bên ngoài đang đi đi lại lại, chợt thấy Hùng Lệ cựa mình, mở mắt. Lại nghe hắn gọi.

- Minh Nhi, mau lại đây!

- Chủ nhân… chủ nhân, là người sao… người làm ta sợ…

Nàng tấm tức khóc lớn, chợt cảm thấy lưng mình bị chế trụ toàn thân vô lực thì cả kinh, miệng lắp bắp.

- Chủ nhân, sao lại… sao lại…

- Minh Nhi,ta biết bản thể cô còn đang ở trong tiềm thức, ta là Hùng Lệ, ta đã ép Vô Diệp khai ra cách giải chú nguyền. Nhưng sẽ có chút mạo phạm thân thể, mong cô lượng thứ!

Hùng Lệ cẩn trọng nói, sau đó quan sát thật kĩ nét mặt Minh Nhi. Chỉ thấy nàng ta run rẩy đầy sợ hãi, đột nhiên ánh mắt cực kì kiên định, nhìn tới hắn mà gật đầu, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh là lại trở về khuôn mặt run sợ như cũ. Hắn thấy vậy thì gật đầu, dùng móng vuốt khẽ điểm lên mi tâm nàng, sau đó lần xuống điểm vào Ức Tâm nơi chính giữa ngực, cuối cùng hắn nhìn xuống bụng nàng, khẽ vươn tay gạt lớp y phục để tìm rốn. Theo đúng lời Vô Diệp mà điểm vào huyệt Hội Âm cách rốn hai đốt ngón tay. Ánh mắt hắn lúc này hoàn toàn một màu kim sắc, toàn thân lơ lửng kí ngôn phạn âm, miệng hiển nhiên là đã nhẩm đọc Vô Thần.

Rất nhanh Minh Nhi nét mặt đầy thống khổ, hộc ra một ngụm máu đen rồi thở dốc. Hùng Lệ thấy vậy thì lùi lại một quãng, tránh làm nàng ta khó xử. Chợt thấy nàng ngồi dậy, khom lưng hướng tới hắn mà quỳ lạy.

- Kim Minh đa tạ Hùng ca, mong Hùng ca nhận của Kim Minh này một lạy!

- Thôi khỏi đi, giờ cô nương cần lập tức đả tọa để trục xuất chú dược còn sót!


Hùng Lệ đỡ ngay, không cho nàng ta hoàn thành bái lễ. Sau khi nhìn tới Kim Minh an tọa thì hắn mới gật gật đầu, nhắm mắt trở lại Linh Thành. Vô Diệp thấy Hùng Lệ đã quay trở lại thì nét mặt có phần vui mừng cực độ. “Xem ra kịch hay còn chưa có bắt đầu a, hắc hắc…”. Hắn sốt sắng hỏi.

- Có thể để ta đi được chưa? Ta đã đáp ứng ngươi, giờ ngươi nên giữ lời chứ?

- Đương nhiên là ta sẽ giữ lời!

Hùng Lệ chậm rãi nói, lại búng tay tách một cái. Lúc này sau lưng hắn đã xuất hiện một cái ghế tựa lớn, cạnh đó là một cái bàn nhỏ với vô số đồ ăn thức uống đủ màu sắc. Hắn vươn tay với lấy một cốc nước cam, đưa lên miệng uống một hớp rồi không nhìn Vô Diệp mà nói.

- Ta nói ta luôn giữ lời, nhưng để ngươi có thể rời khỏi đây cũng không dễ đâu!

- Ngươi… ngươi… nhân loại các ngươi đúng là lũ vô sỉ!

Vô Diệp không kìm chế nổi mà thốt lên đầy bực bội, dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn tới Hùng Lệ sau đó xoay mặt qua hướng khác mà phun một bãi nước bọt. Hùng Lệ khẽ liếc mắt, sau đó thì chỉ cười nhạt.

- Ta còn chưa nói hết cơ mà. Hừm… xem nào… ngươi dùng loại binh khí nào?

Vô Diệp chung quy vẫn im lặng, không thèm nhìn tới chỗ Hùng Lệ đang nằm. Hùng Lệ thấy vậy thì cười nhạt, ngả lưng vào ghế dựa, tìm một tư thế nằm cho thật thoải mái rồi mới nói tiếp.

- Này, ta đang cấp cho ngươi binh khí để ngươi có thể an toàn rời đi đấy nhé!

- Nếu thế… nếu thế ta muốn có thứ đồ chơi của ngươi!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK