Bóng trắng của Bạch Hồ nọ dần dần tới gần Minh Tiến,khi cách hắn chừng vài bước chân thì dừng lại.Một quầng tử sắc đột nhiên lóe lên trên thân hình Bạch Hồ,lộ ra một bóng nữ nhân thân vận bạch y,cặp mắt to tròn đầy mị lực.Nữ nhân nọ khe khẽ vuốt lại tóc mai cài lên vành tai,giọng nói ngọt ngào.
- Tướng công,sao bao lâu nay anh không tới thăm em?
- Không đúng,không đúng!Cô và tôi không còn quan hệ gì nữa,mau đi đi,mau đi cho khuất mắt tôi!
Minh Tiến hét lên,hai tay ôm đầu.Trong ý thức hắn,con người trước mặt không hề tồn tại.Nhưng trong tim hắn,giọng nói thân quen ngọt ngào ấy không phải là của cô ta thì còn là của ai?Nữ nhân nọ vẫn mỉm cười,nhẹ nhành vươn đôi tay ngọc ôm lấy cổ hắn.
- Tướng công,là em đây mà.Anh không nhận ra sao?
Minh Tiến toàn thân trấn động,hắn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm từ nữ nhân nọ. “Đúng rồi,là mùi nước hoa cô ấy hay dùng”. Thân hình trở nên run rẩy không thôi,theo bản năng vươn tay ôm lấy bóng bạch y nữ tử nọ.Phía bên ngoài,Hư Danh sớm đã nhận ra trên mặt nam nhân nọ thần sắc cổ quái,tuy nhiên lại không hề thấy có hắc khí xuất hiện thì ngạc nhiên vô cùng.Đám hắc y cũng đã nhận ra sự cổ quái,có người hỏi.
- Sư bá,lẽ nào vị sư thúc tổ này không hề có tâm ma?
- Không đúng,có lẽ ta cần tăng thêm chút uy lực trận pháp!
Hư Danh khe lầm nhẩm chú âm,trận pháp nọ đột nhiên có biến đổi,rung lên một hồi mới dừng lại.Phía trong biển hoa,Minh Tiến ôm nữ nhân nọ vào lòng,hắn hít một hơi dài rồi đứng lên,đẩy nữ nhân nọ ra xa,vung kiếm huơ ra trước mặt.Trong mắt hắn lúc này trống rỗng,lạnh nhạt nói.
- Cô không hề tồn tại,hơn nữa tôi không phải tướng công của cô!
- Tướng công,anh nói vậy là sao?
Nữ nhân nọ nước mắt lưng tròng,lệ từ hai mắt đã tuôn rơi trông thương cảm bội phần.Minh Tiến vốn đã vận Vô Thần nên trong mắt không có chút lay động,vung kiếm đánh tới.Keng! một tiếng,hắn bị dư lực thối lui ba bước.Nhìn lại,trước mặt bạch y nữ tử đã xuất hiện một dáng người nhỏ thó.Hắn ta là một nam nhân khá bảnh trai,đang cầm một cặp song liêm thủ thế.Minh Tiến cau mày.
- Là ngươi?
- Đúng,chính là ta.Thế nào,không ngờ có ngày ta gặp lại nhau hả,tên khố rách áo ôm?Rác rưởi của xã hội,thứ ăn hại của dòng họ?
Máu nóng trong đầu Minh Tiến trào lên như sóng cuộn.Những lời nói này từ người khác mà nói,có lẽ hắn chẳng quan tâm.Nhưng đằng này lại là từ y – Tên đại gia mà vì y cô ta đã bỏ hắn!Đã đành là gia đình Minh Tiến không có điều kiện,không phải gia đình có thế lực.Nhưng hắn tự hào vì hắn dùng những đồng tiền hắn bỏ mồ hôi công sức ra kiếm được.Nhưng cái tên khốn trước mặt này đã nói lại lần thứ hai những lời khó nghe này,thì hắn không thể nhẫn nhịn nổi nữa,Minh Tiến gào lên đầy giận giữ,khu động Lôi Long tấn công.
Phía bên ngoài,Hư Danh đột nhiên sắc mặt tái nhợt.Nam nhân phía trong trận vẻ mặt biến đổi cực điểm,sát khí âm lệ vô cùng.Kim quang mà hắn từng tỏa ra nay biến thành một màu đỏ thẫm như máu,Lôi Long nọ cũng hóa ra một màu hồng sắc,sát khí ngút trời.Nó gầm lên đầy uất hận lao ầm ầm vào trận pháp.
- Sư bá,cái này…cái này…
- Không thể nào,y không có tâm ma mà có Ma khởi !
Hư Danh hoảng hốt kêu lên.Ma khởi còn kinh hãi hơn tâm ma gấp vài lần,tuy là dạng tâm ma hiếm gặp xong Ma khởi này uy lực lớn hơn nhiều,một khi bị kích thích thì uy lực công kích của kẻ có Ma khởi cao hơn lúc bình thường gấp cả chục lần.Hư Danh đang do dự thì ầm một tiếng lớn,Thất Điên Bát Đảo Trận đã bị Minh Tiến phá tan.Trông hắn lúc này y như một con dã thú,hai mắt đỏ lên những tia máu cùng sát khí,hướng về phía đám người.Hắn khẽ vung tay,Hư Danh cũng không hề chậm trễ,tế ra một tấm Thiên Tinh phù.Chỉ thấy ầm một tiếng,Lôi Long nọ đã cắn nát tâm phù mà lão vừa tung ra.Hư Danh thoáng trầm ngâm,từ túi trữ vật tung lên mấy vật kì quái,miệng niệm chú.
- A di đà phật!
Lập tức vật nọ tách ra làm chín cái bóng kim quang,lúc này có thể nhìn rõ là chín cái chuông nhỏ màu đen thui,thân chuông có khắc hình đồ phật tông kèm theo vô số kí tự phạn âm.
- Cửu Hồng Chung!
Hắc y nhân kia kinh ngạc hô lên,đây là pháp bảo thành danh của Hư Ngôn.Từ trước tới nay,hiếm khi thấy lão tế ra,nhưng hôm nay đã xuất hiện chứng tỏ sự việc không như ý muốn.Chín cái chuông nọ lập tức rung lên ông ông,từ thân tỏa ra các đồ hình kì quái.Với tâm ma mà nói,chỉ cần chạm tới các kí tự phạn âm này thì lập tức tan biến ngay,nhưng hiện tại thì hoàn toàn trái ngược.Chỉ thấy Minh Tiến rú lên một tràng cười âm lệ,công kích tới.Hư Danh lắc đầu thở dài,tay khẽ bắt quyết.
- Phật pháp vô biên,quay đầu là bờ!
Lão không còn cách nào khác,đành dùng Như Lai Quyết phế đi toàn bộ tu vi của Minh Tiến.Trên tay lão lúc này là một quả cầu màu sắc hoàng kim xen lẫn sắc đỏ âm lệ,Hư Danh có chút lưỡng lự,sau đó khẽ động tay bóp nát nó.Kim sắc cùng hồng sắc nọ tan biến,ngay lập tức bên này Minh Tiến rú lên một tràng thống khổ,phun ra một đám vân huyết.Thanh hắc kiếm mất đi liên kết lập tức hóa lại như ban đầu rồi rơi xuống mặt tuyết trắng.Lão thấy Minh Tiến rơi xuống thì chủ động lắc thân,lao tới đón đỡ,quay sang nói với đám hắc y.
- Mau trở về khách điếm thôi!
Lập tức phạn âm rộ lên,cả bảy người đều trở lại hình dạng thật là các vị tăng lữ.Hư Danh dẫn đầu đám người,lập tức phi như bay về phía Như Ý Khách điếm.
Như Ý khách điếm,lúc này đám người làm đều hoang mang vì trưởng quỹ đột nhiên mất tích.Đột nhiên từ ngoài trời lao vào bảy bóng người áo đỏ mang theo hai người,một người là nam tử áo trắng,một người là nữ nhân áo xanh.Nam tử áo trắng do một lão hòa thượng gầy gò bế,nữ nhân thì do hai vị tăng lữ phía sau khiêng trên một cái cáng vải.Đám người làm nhất thời xô đến bên cái cáng vải,hò hét nhau đỡ nữ chủ vào phòng riêng.Việc này ầm ĩ khiến khách điếm một phen nhốn nháo,Như Như vì tò mò nên cũng rời lầu mà đi xuống,tới khi nàng nhìn tới tay lão hòa thượng nọ thì giật mình.Chỉ thấy nam nhân trong tay lão mặt mày trắng nhợt,trước ngực còn lưu lại dấu máu huyết,tay chân y gân xanh nổi lên trông cực kì quái dị thì hét lên một tiếng rồi ngất lim đi.
- Ca ca…!
Vũ Nham nghe thấy tiếng ái nữ thét lên thì bất an,vội lao ra đỡ.Ánh mắt thập phần kinh hãi khi thấy Minh Tiến đang nằm trên tay một vị sư già,lão vội vàng lấy ra dược vật đưa lên mũi Như Như cho nàng hồi tỉnh.Sau đó mau lẹ tới vị sư nọ bái lễ,cả ba không hề chậm chạp đưa hắn về phòng riêng.Về việc đưa nữ chủ về,Hư Danh chỉ giải thích qua loa là vô tình gặp họ trong rừng,còn tâm trí lão đều tập trung tại căn phòng của Minh Tiến.Như Như lúc này đang ngồi cạnh giường Minh Tiến,hai mắt đỏ hoe sụt sùi.Vũ Nham sau khi thăm mạch thì lắc đầu.
- Như Nhi,xem ra y đã bị phế hết tu vi,Nội Hải cũng đã vỡ nát,cả đời này có lẽ y chỉ có thể là một phế nhân thôi!
- Đại sư,là ai đã làm việc này?Ta nhất quyết phải báo thù cho ca ca!
Như Như nghiến răng nói,mắt long lên những tia lạnh lùng.Hư Danh vốn vẫn im lặng nhập định,lúc này mới thở dài nói.
- Là do lão nạp làm!
- Hả?Đại sư?
Vũ Nham ngẩn người,Như Như thoáng cau mày rồi đột nhiên vung ra một thanh trủy thủ lao tới Hư Danh.Vũ Nham nhanh tay đánh bật trủy thủ trong tay nàng,gằn giọng nói.
- Như Nhi,không được vô lễ.Ta tin đại sư có lý do để phá bỏ tu vi của công tử!
- Phụ thân!Người có còn biết nhân nghĩa là gì không?Ca ca vì cứu chúng ta mà mấy lần suýt gặp hiểm cảnh,giờ kẻ thù ngay trước mặt mà phụ thân sợ hãi hay sao?
Nàng khóc lớn,giọng điệu oán hờn.Vũ Nham nhất thời im lặng,khé phất tay áo hừ một tiếng.Điều này sao lão không biết,nhưng vị sư kia có tu vi cao thâm khó lường.Cho dù là hai cha con y liên tủ cũng khó mà động tới một cọng tóc.Lúc này Hư Danh mới lên tiếng.
- Thí chủ,lão nạp là Hư Danh.Truyền công trưởng lão của Thiên Hồng Tự,quả thật ta không hề có ác ý với y.Chỉ là vì y có Ma khởi,nhất thời điên loạn.Nếu không làm thế chắc chắn thân thể tự bạo mà chết.Uống hồ…
Hư Danh khẽ nhìn nam tử nằm trên giường,thở dài ủy khuất nói.
- Uống hồ y còn là sư thúc của lão nạp,a di đà phật!
Danh Sách Chương: