Chấn Thiên cười lên như kẻ lên cơn dại, hắn cười tới nỗi mà bọt mép văng tứ phía. Còn đâu hình tượng tiêu sái, anh tuấn thường ngày nữa? Giờ phút này thì hắn kệ xác, hắn đang vui mừng tới mức cực hạn rồi. Nhưng trong khoảnh khắc mừng rõ điên cuồng ấy, Chấn Thiên không hề biết tử thần đang áp sát mình. Phía sau lưng hắn có một bóng trắng bé nhỏ đang âm thầm tiếp cận, thật chậm thật chậm, từng chút từng chút một. Một đạo tử quang bất ngờ lóe lên phía sau lưng Chấn Thiên, một thân ảnh áo tím đột ngột xuất hiện, sau đó là một tiếng rít sắc lạnh, một tiếng soạt và tiếng phập bén ngọt. Chấn Thiên ngẩn ra, chỉ kịp kêu hự một tiếng rồi liếc mắt xuống ngực mình. Nơi trái tim không biết từ khi nào đã trồi lên một lưỡi trủy thủ xanh lét, hắn chỉ kịp nhìn rồi sau đó ngã gục xuống, mắt vẫn trợn trừng. Minh Nhi đứng đó, nàng thở hổn hển, thân hình run run. Hùng Lệ lúc này cựa mình, hai tay mãnh liệt xé tung cái kén, tháo hai cái vòng tay mà quăng vào đống lửa đang cháy rực gần đó. Lập tức lừa từ màu đỏ rực biến sang một màu xanh lét quỷ dị. Trong cái chậu đồng, những thanh âm kì quái, tựa như gào thét thống khổ, tựa như chửi rủa ám hờn vang ra rồi dần dần nhỏ đi, ngọn lửa cũng biến hóa thành một màu đỏ hồng như cũ. Hùng Lệ khẽ tiến tới gần Minh Nhi, hắn ôn tồn hỏi khẽ.
- Không sao chứ?
- Đa tạ ca quan tâm… chúng ta mau đi thôi!
Minh Nhi lắc lắc đầu, sau đó vội vã kéo tay hắn rời đi. Hùng Lệ đương nhiên cũng không quên bốn nữ Hồ trong phòng, quay về lôi kéo cả bốn nàng cùng trốn. Trong đêm trăng tròn, có năm bóng nữ nhân nhỏ bé cưỡi trên lưng một con đại hùng to lớn vội vã theo đường thoát nước của Hắc Ám Môn bí mật rời đi…
Trên đường đi, Minh Nhi hoàn toàn khiến Hùng Lệ cùng với bốn nữ Hồ còn lại đều thầm kinh sợ khả năng của nàng. Nên biết, nàng ta về Hắc Ám Môn này chưa được nửa tháng, ấy vậy mà mọi đường đi nước bước, các vị trí trạm canh nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Càng kinh hãi hơn nữa chính là việc nàng ta có thể nắm rõ quy luật, giờ giấc thay phiên gác của tất cả các trạm gác này khiến hắn một phen tròn mắt. Trên đường đi, hắn nhẩm tính ít nhất cũng phải qua hơn ba bốn chục điểm canh gác, ấy vậy mà Minh Nhi có thể nhớ rõ từng cái thì trí nhớ của nàng quả thật khiến cho nhiều kẻ khiếp đảm. Không chỉ Hùng Lệ, mà ngay cả bốn nữ Hồ đi cùng cũng dùng một ánh mắt ngạc nhiên lẫn với kì quái mà hướng tới Minh Nhi. Bốn nàng ở đây cũng hơn một năm, ấy vậy mà việc canh gác này hầu như không biết rõ chút nào. Vậy mà tiểu Hồ nữ áo tím này lại có thể tỏ tường khiến các nàng kinh ngạc, nếu không phải là chính tay một trong ba chị em nàng là người đón tiếp nữ Hồ áo tím này vào Hắc Ám Môn, chắc chắn các nàng đã cho rằng nữ Hồ này đã ở đây lâu năm hơn cả mình.
Cả sáu người an toàn vượt qua tất cả các trạm gác, sau đó theo lời chỉ dẫn của Minh Nhi mà nhắm về hướng nam, chạy thẳng một mạch. Cứ mải miết như vậy cho tới khi trăng đã lặn, phía chân trời thấp thoáng có chút ánh sáng thì mới đi chậm lại. Hùng Lệ chầm chậm bước đi, trên lưng hắn là bốn tiểu bạch hồ đang im lặng nằm đó. Chỉ duy nhất có một Tam Vỹ Hồ thì đang đứng lên, ba cái đuôi ve vẩy mà rít lên những thanh âm khe khẽ. Nếu như Tam Vỹ Hồ này mà nắm xuống như các tiểu Hồ khác, chắc chắn sẽ khó có ai nhận ra nổi trên lưng Hùng Lệ có gì. Vì toàn thân các tiểu bạch hồ như tàng hình, lẩn trốn thành một phần trên bộ lông trắng của Hùng Lệ.
Hùng Lệ theo lời của Minh Nhi, rẽ theo một lối mòn gồ ghề, sau đó leo lên trên một vách đá. Quả nhiên thấy một cái hồ nước nho nhỏ giữa một vách đá treo leo. Cái hồ nhỏ này dường như là một khoảng núi đá bị nước mưa bào mòn, dần dần mà hình thành nên một lòng chảo. Nước trong hồ trong veo, hoàn toàn không có cá hay các loại sinh vật khác, nó phản chiếu màu xanh của đá khiến cho người ta cảm thấy mắt thư giãn vô cùng. Tam Vỹ Hồ dùng cái mũi nhỏ nhắn hồng hồng húc húc vào mấy tiểu Hồ đang say sưa ngủ kia mấy cái, lập tức mấy tiểu Hồ nọ ngáp ngáp rồi mới nhìn xung quanh, ánh mắt dò xét. Sau đó cả năm bóng trắng bé nhỏ lao vọt vào trong hồ nước. Liên tiếp những làn quang mang tử sắc lóe lên, sau đó lộ ra những thân ảnh nữ nhân vô cùng mị hoặc. Hùng Lệ thấy vậy thì vội vã định quay đầu đi, nào ngờ một trong bốn nữ Hồ đã nhanh tay nhảy vọt lên lưng hắn, áp tấm thân câu tâm dẫn phách lên lưng hắn, lại dùng một thanh âm ngọt ngào mà ghé tới tai hắn thì thào.
- Hùng ca… ca không định đi tắm sao? Cả một quãng đường dài rồi nha!
- Tiên Nhược, muội mau mau kéo hùng ca xuống đây!
- Hoa Hiên tỷ, cả Xuân Viên tỷ nữa mau tới giúp muội… Hùng ca nhất định muốn trốn a!
- Được, để ta!
- Hi hi hi…
Thật là cực chẳng đã, hắn dành theo bốn nàng bò vào hồ nước nọ. Đáng lẽ ra hắn có thể dứt khoát, khổ nỗi các nàng lại cứ nhằm đuôi hắn mà kéo khiến toàn thân hắn bủn rủn, không sức nào kháng cự nổi, đành ngoan ngoãn nghe lời. Hùng Lệ lúc này đang ngâm mình trong làn nước, hai mắt nhắm nghiền mà tụng niệm Vô Thần. Mặc các nàng ta cười đùa, chọc ghẹo té nước lên người hắn. Minh Nhi đã sớm rời khỏi hồ nước, tìm một tảng đá bằng phảng mà ngồi xuống đả tọa. Sau một hồi đi mệt mỏi như vậy, chắc chắn ai cũng cần nghỉ ngơi, vì thế cũng không chú ý tới nàng lắm. Lúc này, tuy Minh Nhi nhắm mắt nhưng lại đang trò truyện với linh hồn Vô Diệp, nàng ỷ ôi nói.
- Chủ nhân, tại sao người lại bảo ta chấp nhận cho bốn nữ Hồ kia đi cùng? Chẳng lẽ chủ nhân có ta còn chưa đủ hay sao?
- Hắc hắc… Minh Nhi ngoan… ngươi thật là hiểu lòng ta đấy nha! Hắc hắc…
- Hứ, chủ nhân có ta còn chưa thỏa hay sao, tại sao lại cần bốn người kia nữa chứ?
- Ây… Minh Nhi ngoan nghe ta nói này. Ta cần bốn nỡ Hồ kia để tu luyện thải âm bổ dương thôi a, còn Minh Nhi là nữ nhân ta sủng ái nhất kia mà…
Minh Nhi bên ngoài hai má thoáng hồng lên, môi nàng khẽ mỉm cười đầy mị nhãn. Vô Diệp thấy vậy thì cười hắc hắc một hồi, sau đó chui vào lại cái bình ngọc bên eo nàng ta. Nàng mở mắt lên,nhìn tới phía trong hồ. Hùng Lệ đang chậm chạp bò lên bờ, y lắc mình khiến nước bắn tung tóe, làm cho bốn nàng kia a lên một hồi, sau đó tiến về phía mình. Chờ y tới gần, nàng cười mà nói.
- Hùng ca, chúng ta nên nghỉ ngơi cho lại sức. Chờ trời tối rồi tiếp tục rời đi, không nên đi ban ngày đề phòng có kẻ truy tung!
Hùng Lệ im lặng, hắn nhắm mắt vận dụng chân khí làm cho toàn thân khô lại. Sau đó mới mở mắt mà gật gật đầu, tùy tiện tìm một góc mà nằm cuộn người lại. Bốn Hồ nữ kia sau khi hong khô quần áo thì chạy lại phía hắn nằm, cả bốn đều ngả người vào thân hình của Hùng Lệ. Nữ Hồ áo xanh hướng tới Minh Nhi mà nói.
- Muội muội mau tới đây, gối đầu lên người Hùng ca còn thích hơn cả gối trên nệm nhung a!
Minh Nhi ánh mắt hiếu kì nhìn tới, nàng chậm rãi đứng lên bước chân về phía Hùng Lệ. Tay khẽ vuốt lên trên người y, nàng giật mình sau đó là hoan hỉ vô cùng. Trái ngược hoàn toàn với vẻ thô kệch của Hùng Lệ, lớp lông trắng trên người y lại mềm mại vô cùng, mềm hơn tơ, mịn hơn nhung lụa. Minh Nhi lại thấy mấy nàng ta cứ dụi mặt vào thân thể y, ra chiều vô cùng khoan khoái khiến nàng hiếu kì, cũng làm thử. Lần này thì nàng mững rỡ không thôi, nguyên là toàn thân hắn tản mát một mùi trầm hương ấm áp khiến cho nàng cảm thấy thoải mái cực kì. Đặc biệt hơn cả là khi gối đầu lên lớp lông dày đó, tưởng chừng như vô cùng nóng nực. Ấy vậy mà sự thật thì hoàn toàn ngược lại, chỉ cảm thấy thích thú cùng mát mẻ vô cùng. Minh Nhi chợt hai má đỏ lên, nàng nghĩ tới lúc Vô Diệp làm chủ thân thể này mà chân cứ líu ríu cả lại. Không may cho nàng ta, dưới cặp mắt ti hí như đang ngủ của Hùng Lệ, ánh kim quang đột nhiên lóe sáng chiếu tới nàng.
Hùng Lệ trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng, những gì hắn thấy trong mắt Minh Nhi lúc này là hai luồng tư tưởng đối lập lẫn nhau. Nửa như thống khổ, nửa lại như hoan hỉ cực độ; nửa như muốn kháng cự, nửa lại như muốn đầu hàng thuần phục… hắn tuy nhắm mắt nhưng trong đầu thì những suy nghĩ cứ chập chờn xuất hiện không ngớt. Hắn mở mắt, cố gắng ngoái nhìn tới phía Minh Nhi, hắn đặc biệt chú tâm tới cái luồng khí tức hồ tộc cao giai đang lờ mờ ẩn hiện quanh nàng. Minh Nhi vì nằm ôm ngay vị trí cổ hắn nên hắn không dám cử động mạnh, sợ nàng ta thức giấc. Hùng Lệ chỉ có cách cố gắng liếc mắt mà nhìn, không ngờ cái mũi hắn hơi cử động một chút đã chạm vào cái lọ ngọc bên sườn nàng ta. Một làn tử quang bất ngờ từ trong bình đẩy nắp bay ra khiến Hùng Lệ giật mình, vội vàng nhắm mắt vờ như đang ngủ. Làn tử quang nọ tò mò bay quanh hắn tựa như dò xét, hồi lâu thì tự động chui lại vào cái bình ngọc. Hùng Lệ mở mắt, đuôi mắt có chút híp lại, hắn đã nhìn ra âm mưu nham hiểm của linh hồn nam Hồ này…
Hắc Ám Môn, nơi phòng của Chấn Thiên, tiếng quát tháo xen lẫn tiếng mắng chửi cất lên không ngớt. Đám thuộc hạ cùng với những nữ Hồ thì rúm ró lại một chỗ, trên mặt ai cũng tái mét, run rẩy không thôi. Giữa phòng là một cặp nam nữ, nữ nhân thì đang ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt của Chấn Thiên mà sụt sùi không thôi. Nam nhân dùng một ánh mắt đau khổ hướng tới nàng ta, lại dùng một ánh mắt căm giận mà đảo qua tất cả mọi người ở trong phòng. Nam nhân tuổi chạc tứ tuần, mặc một bộ y phục lụa xanh, thân hình cao lớn cơ bắp. Đặc biệt nhất là lão có làn da đỏ rực, cùng với cặp lông mày rậm và bộ râu đen nhánh dài tới bụng. Y là Chấn Hoàng, phụ thân của Chấn Thiên – tu vi đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ. Còn nữ nhân đang ôm lấy thân thể Chấn Thiên kia chính là mẫu thân của hắn – Nhạn Minh Liên. Bà ta nhìn bề ngoài chỉ khoảng hơn ba mươi, nhan sắc có thể nói là vô cùng mị nhãn, thân hình uyển chuyển thướt tha. Nhạn Minh Liên mặc một bộ y phục màu vàng, bộ y phục này được may khá cầu kì, không chỉ thu hút ánh nhìn mà còn nửa kín nửa hở khoe ra những khoảng da thịt câu dẫn. Thực lực cũng không thể coi thường – Nguyên Anh Hậu Kỳ viên mãn. Nhạn Minh Liên ôm lấy thân thể con mình mà ai oán kêu khóc.
- Thiên Nhi… con đã làm nên tội tình gì… mà… mà giờ chúng ta… chúng ta… kẻ đầu bạc… tiễn kẻ đầu xanh…
- Lũ vô dụng, tất cả các ngươi là lũ vô dụng. Bao nhiêu người ở đây mà ngay việc có kẻ lạ mặt xâm nhập cũng không ai biết là sao? Ai là người phụ trách canh gác nội môn?
Danh Sách Chương: