Minh Tiến từ từ mở mắt, đôi con ngươi màu bạc ấy từ từ chớp động, chiếu tới xung quanh. Trong con ngươi, từng tia quang mang ngân sắc khẽ lóe lên rồi biến mất. Tất cả đám người bị ánh mắt ấy chiếu tới thì đứng ngây ra như tượng gỗ. Trái với suy nghĩ của mọi người, hắn sẽ ra tay ngay. Minh Tiến nhìn qua Hắc Kiếm, sau đó đột ngột tháo bỏ nội đan nơi chuôi kiếm, đưa tay bóp vụn nó. Viên nội đan ấy từ từ tan biến, hóa thành một làn khói trắng. Làn khói không tan đi mà cứ từ từ hội tụ lại, cuối cùng hình thành một bóng ảnh, bóng ảnh ấy là một con rồng to lớn màu đen. Minh Tiến chợt cúi đầu.
- Cảm ơn đại ca đã giúp đỡ!
Bóng ảnh đó cúi đầu đáp lễ, sau đó từ từ tiêu thất. Thanh Hắc Kiếm trở lại một màu đen nhu hòa, nhưng chỉ thoáng chốc rồi nó biến thành một màu đỏ như bị nung chảy, sôi lên lục bục. Minh Tiến hít vào một hơi, đôi mắt biến lại thành một màu đỏ như máu, nói.
- Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết…!
- Quân sư, xin dừng tay!
Một bóng áo xám lao vào trong động, hô lớn.
Minh Tiến lúc này đang đứng giữa động, một tay sách cổ nam nhân mặc áo cưới, bàn tay kia nắm lấy chuôi Hắc Kiếm. Hắc Kiếm lúc này đã mất hoàn toàn lần lưỡi kiếm, chỉ còn phần chuôi đang không ngừng sôi sục trong tay hắn. Tiếng nói lớn kia khiến hắn sững lại, Trương Dạ Nguyên thấy hắn dừng tay thì thẩm thở phào. Lão nhìn tới đương trường, khắp nơi chỉ còn máu đỏ, máu tươi nhuộm khắp gian động. Chỉ duy nhất phía xa, nơi có một khối lam cầu xuất hiện và phía sau nó, có vô số nữ nhân khuôn mặt sợ hãi đang đứng là còn nguyên vẹn.
- Quân sư, nếu ngài diệt sát hắn,những nhánh khác của Nhất Thống Môn sẽ không thể truy ra. Chúng sẽ còn tồn tại, còn quấy nhiễu. Như vậy công sức suy tính của Quân sư chẳng phải thành công cốc hay sao...? Minh quân sư, ngài đã xem qua thương thế của phu nhân chưa?
Đơn Thiên Minh chạy vào, thấy vậy bèn nói lớn. Minh Tiến nhất thời bừng tỉnh, quẳng Lãm Tiêu Dao qua một bên, chạy tới bên khối lam cầu. Thân ảnh long nhân với ngân giáp nhanh tróng tan biến, để lộ ra nam nhân thân hình bán thân lõa thể, chỉ còn lại cái quần coi như nguyên vẹn. Hắn vội vã thu hồi Thiết Huyết, trên mặt đầy mừng rỡ cùng lo lắng.
Lam cầu thu lại, hắn tưởng rằng các nàng đều sẽ ở đó, mừng mừng tủi tủi mà chờ đợi hắn. Nhưng không, lam cầu biến mất, thay vào những cảnh hắn suy nghĩ ấy, một khung cảnh trái ngược hiện ra trước mặt. Ngân Nguyệt đỡ Liên Liên trong lòng mình, bên cạnh là Tử Hàm, Mỹ Mỹ cùng Bạch Hổ im lặng ngồi đó. Tứ nữ trên mặt nước mắt lăn dài, Liên Liên chợt nghiêng người, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn run rẩy, đau đớn gọi.
- Liên Liên… Liên Liên, ta tới rồi đây…!
- Tướng công…!
Liến Liên nghe thấy giọng hắn thì trên mặt hiện lên sự mừng rỡ, nàng cố gắn vươn người lao vào lòng hắn. Minh Tiến mặc kệ tất cả, vội vàng ôm chặt lấy nàng. Ánh mắt hắn như dò hỏi tới bốn người còn lại, nhưng đáp lại hắn chỉ có những hàng mi cúi sụp, những giọt nước mắt lăn dài.
Liên Liên ho khan một hồi, cuối cùng gắng gượng ngẩng lên. Nàng nhìn tới khuôn mặt nhăn nhúm ấy của hắn thì mỉm cười, đưa tay lên má hắn. Nàng khẽ thì thào.
- Tướng công, là nam nhân…đừng khóc mà…!
Minh Tiến vội vã vươn tay dụi mắt, Liên Liên khẽ mỉm cười, nàng ngả vào lòng hắn, bàn tay nhỏ bé dúi vào tay hắn một cái lọ ngọc, thì thào.
- Chàng… mau uống giải dược đi…!
- Liên Liên… ta… ta không trúng độc… Sao nàng… sao nàng lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Liên Liên nghe hắn nói thoáng sững người, nhưng sau đó mỉm cười thật nhẹ nhõm, nàng khẽ lắc đầu.
- Tướng công… Liên Liên đúng là ngốc mà… chàng có giận ta không…?
- Không, nàng đừng nói thêm gì cả… Yên lặng nghỉ ngơi đi!
Minh Tiến nói, lập tức đưa tay định truyền chân lực qua cho nàng. Nhưng ngay lập tức mặt hắn đanh lại, hắn không còn cảm nhận được chút chân lực nào từ nàng. Liên Liên dường như nhận ra ngay tâm trạng hắn, nàng khẽ lắc đầu.
- Tướng công… đừng phí chân lực vì thiếp nữa… toàn bộ kì trân bát kinh thiếp đều tự đoạn hết rồi…!
- Tại sao… tại sao nàng lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Liên Liên vươn ngón trỏ đặt trên môi hắn, nàng hít vào một hơi, sau đó nói.
- Tướng công, thiếp là chính thất… Thiếp có trách nhiệm chia sẻ với chàng mọi việc… Mỗi lần chàng từ quân doanh trở về, chàng thường cau có, đăm chiêu suy nghĩ. Thiếp muốn trò truyện giúp chàng khuây khỏa nhưng lại không dám, sợ cắt đứt suy nghĩ của chàng… Thiếp biết, chàng suy tính cho đại sự, vì thế không dám mở lời, chỉ có thể cùng các tỷ muội im lặng ngắm nhìn chàng… Thiếp thật vô dụng…!
Nàng lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nói tiếp.
- Tới khi chàng được đưa về trang, thiếp nhận ra mình qua mức vô dụng… Là chính thất mà không dám san sẻ với chàng, thiếp cảm thấy mình cực kì vô dụng… Thiếp đã từng nói, sống là người của Minh gia, chết là ma của Minh gia… Chỉ tới lúc này, thiếp mới có thể thực hiện điều đó… Tính mạng thiếp không quan trọng, quan trọng là chàng vẫn mạnh khỏe… Như vậy là thiếp yên tâm rồi…!
Nàng nằm lấy tay hắn, cố gắng đặt tay tứ nữ lên tay hắn, thều thào.
- Các tỷ muội, Liên Liên… Liên Liên sau này không thể chăm sóc tướng công… Xin các tỷ muội hãy giúp Liên Liên việc này… Hãy chăm sóc, quan tâm chàng ấy thay cả phần của Liên Liên nữa…!
Tứ nữ, ngay cả hắn cũng nước mắt lăn dài. Trong động im lặng như tờ, từng lời nói của Liên Liên đều truyền tới, vang vọng trong tai từng người có mặt ở đây. Đám nữ nhân kia lập tức im lặng, không ai dám thở mạnh. Đám binh sĩ cũng Trương Dạ Nguyên và Đơn Thiên Minh im lặng, họ lặng lẽ cúi đầu. Lãm Tiêu Dao đang bị hai binh sĩ bắt trói, nghe thấy những lời ấy cũng im lặng xuất thần. Xưa nay, hắn vẫn chỉ luôn coi nữ nhân là công cụ, chỉ cho tới giờ…
Liên Liên gắng gượng nói, sau đó cố quay người rúc vào ngực hắn, thều thào.
- Tướng công, ôm thiếp… Ôm chặt lấy thiếp, thiếp lạnh…!
Nàng nói, thanh âm càng lúc càng nhỏ, càng nhỏ dần. Cuối cùng thì im lặng. Minh Tiến ôm xiết lấy thân hình ấy, nước mắt hắn lăn dài trên má, cố gắng mím môi. Cả thân hình hắn run lên, dường như cố kích thích trái tim của nữ nhân đang ôm trong lòng đập lại, dù chỉ là một nhịp. Nhưng vô dụng, nó đã ngừng lại, ngừng lại vĩnh viễn. Hắn cùi đầu, run rẩy hôn lên môi nàng, ngửa mặt lên không mà gào lớn.
- Không…!
Đất trời run rẩy, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp gầm gào. Gió nổi lên từng cơn, rì rào, ồn ã như khóc thương cho khung cảnh lúc này. Hai hàng binh sĩ xếp hàng nghiêm cẩn, cúi đầu trước một nam nhân bán thân lõa thể, bế trên tay một nữ nhân mặc áo cưới. Trên mặt nam nhân lõa thể ấy, từng giọt nước mắt lăn dài. Theo sau hắn, bốn nữ nhân khác cũng nước mắt như mưa. Chớp lóe sáng, dường như muốn xé toang bầu trời, đòi hỏi cho nam nhân kia một lời công đạo. Sấm giận giữ gầm lên, nhưng đánh trống kêu oan nơi cửa thiên đình. Mưa, mưa lặng lẽ phủ xuống, im lặng, như vỗ vễ, như an ủi. Hắn im lặng, đột ngột ngửa mặt lên trời mà gào lớn.
- Ông trời, ngươi có mắt hay không...? Nàng ấy đã làm gì sai, mà phải chịu đau khổ thay ta...? Hãy nhớ cho kĩ, có một ngày ta sẽ lên tới chỗ của các ngươi… Sẽ đạp lũ thần tiên khốn kiếp các ngươi xuống nơi này, cho các ngươi nếm đủ mọi thấu khổ…!
Ngân Nguyệt khóc lớn, nàng vội vàng ngăn cản hắn.
- Tướng công, đừng quá xúc động…!
- Cút, cút hết cho ta!
Hắn gầm lên, hóa thân thành một đạo bạch quang mà lao đi, bỏ mặc tứ nữ đang đứng khóc phía sau lưng mình. Trương Dạ Nguyên thì lắc đầu thở dài, Đơn Thiên Minh tóm cổ Lãm Tiêu Dao lên, giơ mặt hắn về phía trước mà nói.
- Ngươi đã thấy chưa...? Ngươi đã thấy ngươi làm được điều gì chưa...? Làm liên lụy tới bao nhiêu người chưa hả…?
Lãm Tiêu Dao trên mặt lúc này chỉ còn những tia ngờ nghệch, hắn chỉ lẩm bẩm khe khẽ.
- Nữ nhân… nữ nhân…!
Tứ nữ sau phút bàng hoàng, vội vã xuất ra phi hành đuổi theo hắn. Trương Dạ Nguyên vội vã định thúc dục người đuổi theo, chợt lão thấy Đơn Thiên Minh giơ tay cản lại.
- Lãnh soái, xin từ từ. Hãy để Quân sư tự giải quyết, một lát nữa chúng ta truy theo cũng chưa muội…!
Chương ngỏ
Chào mọi người, mình là MT, là tác giả bộ truyện Mộng Tu Tiên mà các bạn đã và đang theo dõi cho tận tới chương này. Trước đây mình đã từng hứa sẽ không drop, không bỏ dở truyện cho dù có người đọc hay không. Mình xin lỗi, có lẽ bộ Mộng Tu Tiên xin được tạm dừng tại đây.
Trong bản thảo của mình, câu chuyện còn rất dài, và còn hơn 70 chương nữa đã được đánh máy hoàn chỉnh; hai quyển lớn nữa đang ở dạng bản thảo viết tay. Nhưng mình đã cam kết với một người là dừng lại bộ truyện này, vì thế xin phép được dừng bộ truyện này tại đây.
Dừng lại giang dở là điều mình hoàn toàn không muốn, nhưng vì đã hứa là phải thực hiện, mong các bạn thông cảm. Mình xin tóm tắt qua cốt truyện mình đã xây dựng để mọi người có thể hình dung ra toàn bộ câu chuyện. Rất mong các bạn thông cảm, xin chân thành cảm ơn các bạn đã đóng góp ý kiến cũng như đọc và cổ vũ mình trong hai năm qua.
Nhân vật Bạch Phụng dành để tưởng nhớ Nguyễn Hoa Phượng, 24/6/1992 - 22/7/2008.
Tóm tắt lại nội dung toàn bộ truyện:
Liên Liên chết, Minh Tiến được một người thần bí xuất hiện, chỉ cho cách lấy mạng đổi mạng. Mở ra kết nối với Thế giới phương Tây, người giúp hắn chính là bản thân hắn trong tương lai. MT tuy chết nhưng thân xác vẫn lưu lại trong băng đá, linh hồn được người kia đặt vào một khối thạch linh, để hắn tu luyện khối thạch linh ấy thành người rồi lấy nó làm kẻ thế mạng thiên kiếp. Hắn gặp được Như Hoa.
Đại chiến với thuyền lạ, MT vì cứu mạng Quyên Quyên bị bắt làm tù binh, mang về phương Tây. Một cuộc chiến mới lại bắt đầu, giữa Quang Minh Giới và Hắc Ám Điện. MT gặp được Tania và Diana, trải qua một phen sóng gió nơi đất khách quê người, hắn tìm cách trốn trở về lại U Châu.
Về tới nơi, một thế lực thân bí mới mang tên Thần Giáo xuất hiện. MT sau khi bí mật tìm kiếm, phát hiện chúng nữ đều tự phong ấn mình trong băng. Hắn bắt đầu tích góp lực lượng, một mặt trốn truy lùng từ Thần Giáo, một mặt tăng cường tu luyện tu vi bản thân. Đối đầu với giáo chủ Thần Giáo bí ẩn, hắn nhận ra y chính là mình nhưng đến từ một không gian khác. Trận đấu khiến MT bị thương, người kia cố ý mở ma trận tống hắn trở lại thế giới thực, xóa bỏ chân khí trong người hắn.
MT trở lại thế giới thực, nhờ sự rèn luyện trước đó mà nhanh tróng trở nên giàu có. Hắn dốc toàn bộ công sức, của cải để tìm cách quay lại U Châu. Mất hơn ba mươi năm, hắn mới có thể quay lại đó, hao tổn tâm sức biến hắn thành một lão già gần đất xa trời. Chúng nữ cho rằng lão già - hắn - lừa gạt họ, từ chối công nhận hắn. MT đau đớn, bỏ U Châu lưu lạc đến phương Tây. Hắn gia nhập quân đội nơi đó, chuẩn bị quay lại đánh chiếm U Châu.
Đông - Tây đại chiến, máu chảy thành sông. MT như kẻ vô hồn, chém giết không chừa một ai. Phe phương Tây nhờ binh khí và chiến lược tốt hơn dành áp đảo. Phương Đông nhanh tróng ra quyết định tử chiến, bắt tay với thú tộc một trận sống mái. Chính lúc ấy một người lạ tóc bạch kim xuất hiện, y dùng phép thuật ngăn cản hai phe. Sau đó nhận MT là thầy, y dùng phép thuật hồi phục lại tuổi tác MT. Tania và Diana nhận ra hắn; bên này chúng nữ cũng nhận ra hắn, cuộc chiến kết thúc...
Và còn rất nhiều câu chuyện nhỏ nữa, gắn với từng chuyến phiêu lưu của hắn cùng các vị thê tử xinh đẹp...
Mộng Tu Tiên, vốn chỉ là giấc mộng...
Danh Sách Chương: