Triệu thúc vì nàng làm quá nhiều chuyện, nay còn liên quan đến Hà Gia, nếu Triệu thúc tiếp tục vì chuyện của nàng bôn ba, nàng lo lắng Hà Gia sẽ trả thù ông, nàng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
"Phương Nhi, bất luận thế nào thúc cũng sẽ cứu cháu, cháu ngàn vạn lần đừng nản chí, biết không?" Triệu Kính Tân thấy nàng nghĩ tiêu cực, không khỏi âm thầm lo lắng.
Trước giờ Phương Nhi không phải người dễ bỏ cuộc, hôm nay nàng nói ra lời này chắc chắn đã dự tính tình hình xấu nhất, khiến Triệu Kính Tân bất an.
"Triệu thúc, thúc đừng suy nghĩ nhiều, cháu bảo đảm với ngài, cháu nhất định sẽ bình an vô sự!" Tô Khả Phương dừng một chút, lúc Triệu Kính Tân vừa nhẹ nhàng thở ra, nàng lại nghiêm túc nói: "Triệu thúc, thúc đáp ứng cháu, mặc kệ vụ án này kết án thế nào, thúc cũng không cần quản."
"Sao thúc có thể mặc kệ cháu?" Giọng Triệu Kính Tân toát ra vẻ thất bại, nhưng mắt lại tràn đầy thần sắc kiên định: "Việc này bày rõ mồn một có kẻ hãm hại cháu, thúc sao có thể trơ mắt nhìn cháu bị hại? Thúc và Triệu thẩm cháu bàn xong rồi, nếu huyện thái gia không thể trả lại công bằng cho cháu, thúc và thẩm cháu sẽ bẩm báo châu lý hoặc kinh đô, chắc chắn sẽ cứu cháu ra."
"Triệu thúc ——" Tô Khả Phương hốc mắt hơi ướt, lời nói ngạnh ở cổ.
Thế sự khó lường, nhớ ngày đó lúc nàng vừa biết Trương Kim Quý ngấp nghé Triệu thẩm, nàng còn lo lắng mình bị cuốn vào phiền toái của bọn họ, ai ngờ cuối cùng Triệu thúc vì chuyện của nàng mà bất chấp tất cả như vậy, lòng Tô Khả Phương ngũ vị tạp trần.
Thật lâu, Tô Khả Phương mới vững tình thần, nhìn Triệu Kính Tân nghiêm túc hỏi: "Triệu thúc, thúc tin tưởng cháu sao?"
Triệu Kính Tân sững sờ, gật đầu: "Đương nhiên tin tưởng, thúc vẫn luôn rất tin tưởng cháu!"
Tô Khả Phương mỉm cười, giọng nói nhu hòa: "Triệu thúc, nếu tin tưởng cháu, vậy xin thúc đừng tiếp tục vì chuyện của cháu chạy vạy!"
"Phương Nhi..."
"Triệu thúc, tin tưởng cháu, cháu không chết dễ dàng như vậy, thúc và Triệu thẩm ở nhà chờ cháu, đợi vụ án này kết thúc cháu sẽ đi tìm mọi người!" Tô Khả Phương ngắt lời ông, bình tĩnh nói.
Triệu Kính Tân nhìn nàng nửa ngày, mắt đột nhiên phát sáng: "Phương Nhi, có phải cháu nghĩ ra biện pháp gì rồi không?"
Tô Khả Phương mỉm cười: "Cứ coi như vậy đi, cho nên, mặc kệ thúc nghe được chuyện gì, mặc kệ vụ án này kết án thế nào, thúc không nên gấp gáp, không cần lo lắng, được không?"
"Được, được!" Mây đen trên mặt Triệu Kính Tân biến mất, ông biết Phương Nhi là đứa nhỏ thông minh lại có phúc, nàng nhất định sẽ không sao.
"Đúng rồi, Phương Nhi, nghe biểu cữu nói, Lý lão gia tuy không đồng ý nhị thiếu gia nhúng tay vào vụ án này, nhưng lại vụng trộm phân phó chưởng quỹ tửu lầu đưa đồ ăn mỗi ngày cho cháu, vừa rồi thúc đến tửu lâu, chưởng quỹ biết thúc định đi thăm cháu liền bảo thúc mang đồ ăn tới luôn, thừa dịp còn nóng cháu mau ăn đi."
Triệu Kính Tân mở hộp cơm ra, bưng thức ăn ra ngoài, một con gà quay, một đĩa thịt bò xào lăn, một đĩa cá hạt thông, một bát canh xương sườn hầm rau củ, ngoài ra còn một bát canh vịt, rất phong phú.
Tô Khả Phương không truy đến cùng dụng ý của Lý lão gia, trước khi Triệu Kính Tân rời đi còn dặn dò nàng vài câu, đơn giản muốn nàng chú ý thân thể các loại.
Thẳng đến khi bóng dáng Triệu Kính Tân biến mất, Tô Khả Phương mới mở miệng hô: "Đan tỷ tỷ, mau ra đi."
Tô Khả Phương vừa mới nói xong, Đan Trúc Âm không biết từ nơi nào xông ra, tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Nha đầu, sao muội phát hiện ra tỷ thế?"
Nha đầu này rõ ràng không biết võ công vậy mà có thể phát hiện mình, Đan Trúc Âm không thể không hoài nghi có phải mình ở trong lao ngây ngẩn quá lâu, võ nghệ giảm sút.
"Đan tỷ tỷ, mùi thối trên người tỷ sắp hun chết người rồi, không muốn phát hiện cũng khó!" Tô Khả Phương ghét bỏ nhăn mũi.
"Hóa ra mùi thối làm bại lộ!" Đan Trúc Âm thở phào như trút được gánh nặng, đi qua xé đùi con gà quay xuống không chút hình tượng nào gác chân bắt đầu ăn.
Tô Khả Phương lắc đầu mỉm cười, cũng cầm đũa lên ăn cơm.
"Tỷ vốn muốn tới đây hỏi muội có cần tỷ giúp vượt ngục không, không ngờ muội đã có biện pháp." Đan Trúc Âm vừa gặm đùi gà vừa liếc Tô Khả Phương, hiển nhiên đã nghe thấy nàng và Triệu Kính Tân nói chuyện.
Duyên phận thật sự rất kỳ diệu, hai người gặp nhau trò chuyện không quá một canh giờ, nhưng lại có cảm giác quen biết đã lâu.
Tô Khả Phương không nóng không lạnh mỉm cười, tiếp tục ăn.
Đan Trúc Âm nhìn nàng: "Muội không muốn nói, vậy tỷ sẽ không hỏi, nhưng nếu bên ngoài có người mang đồ ăn tới, muội nhất định phải cho tỷ một phần."
"Được ạ!" Trong lòng Tô Khả Phương vô cùng cảm ơn Đan Trúc Âm, cảm ơn tâm ý muốn cứu nàng của nàng ấy, cũng cảm ơn nàng ấy thông cảm cho nàng.
Thật ra không phải do nàng phòng bị nên không nói cho nàng ấy tính toán của mình, mà việc này nàng không cách nào nói rõ với nàng ấy được.
Đan Trúc Âm ăn uống no đủ liền trở về phòng giam của mình, Tô Khả Phương đem bát đũa thu dọn cho vào hộp cơm cất ở góc tường rồi mới ngồi xuống ngẩn người.
Đan Trúc Âm có thể tự nhiên đi lại trong tù, nếu nàng ấy giúp mình vượt ngục nhất định sẽ thành công, nhưng sau này thì sao?
Để quan phủ truy nã, đông trốn tây nấp, sau đó khiến cho cha nương ca tẩu, bà bà tiểu thúc cả ngày vì nàng nơm nớp lo sợ, nóng ruột nóng gan?
Không, nàng sẽ không làm vậy!
Nếu như vậy, còn không bằng tạm thời khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ mình chết rồi, sau đó âm thầm tìm kiếm chứng cứ bắt được hung thủ sau màn, tự trả lại trong sạch cho mình.
Ca ca sắp thi đồng sinh, về sau rất có khả năng sẽ vào triều làm quan, nếu nàng không cách nào rửa sạch hiềm nghi nhất định sẽ ảnh hưởng tới đường sĩ đồ của ca ca, nên trước khi ca ca thi đồng sinh nàng nhất định phải bắt được thủ phạm.
Chỉ sợ người nhà nghe được tin dữ của mình nhất định sẽ thương tâm gần chết.
Nghĩ tới đây, lòng Tô Khả Phương đau đớn.
Nàng không muốn để người nhà thương tâm khổ sở, nhưng nàng không thể không làm vậy!
Huyện thái gia chậm chạp không truyền đến phán quyết đối với nàng, Tô Khả Phương mỗi ngày cơm nước xong xuôi liền co người ngồi ở góc tường lẳng lặng chờ, nàng chờ đợi huyện thái gia phán nàng tử hình.
Nghĩ tới phải tạm thời rời xa nhà người, rời đi nơi nàng mới sinh ra tình cảm, mặt Tô Khả Phương lộ ra thần sắc cô đơn.
Hi vọng người nhà có thể mạnh khoẻ chờ nàng trở lại!
Hạng Tử Nhuận đi tới trước phòng giam, nhìn người ngồi ở góc tường trên mặt nhàn nhạt sầu bi, lòng giống như bị thứ gì đâm đau nhói, hắn không hề nghĩ ngợi, xuất chưởng đánh rơi xiềng xích, khoan thai đi vào.
Tô Khả Phương bị tiếng động lớn làm giật nảy mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, ngây dại.
Hạng Tử Nhuận?
Nàng hoa mắt sao?
Hạng Tử Nhuận bước nhanh qua, ôm nàng vào lòng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Giọng hắn khàn khàn ghé vào tai nàng nói.
Tô Khả Phương còn chưa lấy lại tinh thần vì hắn từ trên trời giáng xuống, liền nghe hắn xin lỗi mình, có chút không rõ ràng.
Thấy nàng không phản ứng, lòng Hạng Tử Nhuận thít chặt, hắn không phân biệt được là đau lòng hay sợ hãi, tay ôm nàng chặt thêm.
"Sư huynh, đừng vội vã như vậy được không, không chê nơi này xúi quẩy sao?"
Giọng nói hài hước của Lâm Chiêu Hoành vang lên ngoài phòng giam, Tô Khả Phương giật nảy mình, lúc này mới nhớ đẩy Hạng Tử Nhuận ra.