Mục lục
Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phương Nhi, còn ngang ngược gì nữa? Mau dìu cô gia vào phòng con bôi thuốc đi!" Lư Thị thấy nữ nhi đứng một bên ngẩn người, nhịn không được lên tiếng quát khẽ.

"Nương, bị thương ngoài da thôi, không cần bôi thuốc đâu ạ." Hạng Tử Nhuận xem thường vết thương ở lưng cầm áo ngoài để trên ghế khoác lên, bộ dạng như người không có việc gì, từ trên mặt hắn căn bản không nhìn ra hắn vừa mới chịu hai roi mạnh.

"Cô gia, vẫn cứ để Phương Nhi bôi thuốc cho con đi.” Lư Thị và Giả Thị vừa nhớ tới việc vừa rồi lưng hắn bị cành mận gai vụt chảy cả máu mà giật mình, nhìn còn thấy đau thay hắn.

"Cha, nương, người ta là khách đến nhà, chúng ta bắt đợi ở ngoài cửa như vậy có vẻ không hay lắm.” Hạng Tử Nhuận nhẹ giọng nhắc nhở mọi người, Đàm Trọng An còn đang gọi cửa.

Tô Khả Bân nhìn thoáng qua Hạng Tử Nhuận rồi mới ra ngoài sảnh phòng, đón Đàm Trọng An vào.

Đàm Trọng An vừa vào sảnh phòng liền thấy một nam tử xa lạ ước chừng trên dưới 20 tuổi, dáng người thon dài, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy quạnh quẽ, tựa như mắt ưng trong đêm tối, cho người ta một loại cảm giác vênh váo hung hăng, lại cao ngạo giữa trời đất. 

Hắn lẳng lặng đứng sau lưng mọi người, nhưng Đàm Trọng An lại không cách nào coi nhẹ sự tồn tại của hắn.

Thấy Đàm Trọng An nhìn chằm chằm vào Hạng Tử Nhuận, mắt Tô Khả Bân hơi chớp, cười giới thiệu hai người với nhau.

Tô Khả Bân giới thiệu xong, thần sắc Đàm Trọng An thay đổi nhỏ đến không thể thấy, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng tia biến hóa này của hắn ta không hề trốn khỏi ánh mắt lợi hại của Hạng Tử Nhuận.

Đôi mắt ưng của Hạng Tử Nhuận hơi híp lại, mỉm cười nói: "Đàm tú tài, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

"Phó huynh, giống nhau cả thôi!" Đàm Trọng An nghe ra ẩn ý trong lời Hạng Tử Nhuận, khiêu khích cười theo.

Trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhưng ngay cả Lư Thị cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, nói gấp: "Sớm như vậy, chắc hẳn mọi người đều chưa ăn điểm tâm phải không? Lão đầu tử, ông dắt Hạo Nhi ra ngoài chơi đi, Bân Nhi, con bồi Trọng An ngồi chơi trước, Phương Nhi, con và cô gia về phòng phòng trò chuyện đi, nương và tẩu tử con rất nhanh sẽ nấu xong bữa sáng.”

Lư Thị an bài xong đưa mắt ra hiệu cho nữ nhi rồi chỉ về phía sau lưng Hạng Tử Nhuận, ý bảo nữ nhi bôi thuốc cho hắn.

Đàm Trọng An nghe thấy Lư Thị giữa ban ngày ban mặt để hai người về phòng, sắc mặt biến đổi lần nữa.

Hạng Tử Nhuận không tiếp tục để ý Đàm Trọng An, mà ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nương tử mình. Mặc dù Tô Khả Phương tức giận, nhưng không có khả năng phát tác ngay trước mặt người ngoài như Đàm Trọng An, trừng mắt lườm Hạng Tử Nhuận một cái, xoay người về phòng.

Hạng Tử Nhuận đi theo, ở góc rẽ kéo được bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn nàng hạ mí mắt bộ dạng đáng thương cầu an ủi: “Nương tử, ta bị thương."

"Đáng đời huynh!" Tô Khả Phương tức giận nói.

"Vừa rồi nhìn ta chịu roi, nàng đau lòng chứ?" Vừa vào phòng, Hạng Tử Nhuận liền tiến đến bên tai nàng, thấp giọng hỏi.

"Ít tự mình đa tình đi!" Mặt Tô Khả Phương không chút thay đổi nói: "Là nương ta muốn ta bôi thuốc cho huynh, mau chóng cởi quần áo ra.”

"Nàng nhỏ giọng một chút, bên ngoài có khách đấy." Hạng Tử Nhuận đường đường chính chính nhắc nhở một câu.

Nàng rõ ràng chỉ muốn bôi thuốc cho hắn, bị Hạng Tử Nhuận nói như vậy, thật giống bọn họ muốn làm gì khác, mặt Tô Khả Phương bỗng chốc đỏ lên.

"Hạng Tử Nhuận, rốt cuộc huynh có lên giường bôi thuốc không?” Tô Khả Phương thẹn quá hoá giận gầm nhẹ.

"Lên!"

Vừa thấy nàng sinh khí, hắn lập tức giơ cờ trắng, ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, nằm trên giường gỗ nhỏ.

Giường gỗ nhỏ, một mình Tô Khả Phương ngủ thoải mái, nhưng Hạng Tử Nhuận nằm, chân kéo dài qua cả ngoài mép giường.

Phát hiện ra khi Tô Khả Phương xốc lưng áo hắn lên thì động tác hơi ngừng một chút, Hạng Tử Nhuận vội nói: "Hù dọa nàng?"

Phía sau lưng hắn không thiếu miệng vết thương cũ, ngoài ra còn mấy vết thương mới vừa khép miệng, cộng thêm vừa rồi bị cành mận gai tổn thương, không cần nhìn, Hạng Tử Nhuận cũng biết phía sau lưng mình lúc này có bao nhiêu dữ tợn.

Vừa rồi hắn vốn định nói chêm vài câu chọc cười cho qua, không để nàng bôi thuốc, nhưng ngẫm lại, phu thê hẳn nên thẳng thắn đối đãi với nhau, liền tùy nàng.

Chẳng qua nếu như biết sẽ dọa đến nàng, hắn đã chờ vết thương hoàn toàn khỏi mới cho nàng xem.

"Vết sẹo này do lúc ám sát Diệp Mậu Dương lưu lại à?" Đầu ngón tay Tô Khả Phương theo một vết sẹo cũ trong đó trượt xuống, nghĩ tới hắn vì không để ca ca nàng bị Diệp Mậu Dương lợi dụng mà mạo hiểm xông vào thư viện Tử Phong, thần sắc không tự giác nhu hòa xuống.

Hắn vì nàng, kỳ thật đã làm nhiều chuyện...

"Nương tử, nàng đây là trêu chọc ta sao?" Giọng Hạng Tử Nhuận khàn khàn truyền đến, Tô Khả Phương theo phản xạ thu tay lại.

Nàng vừa mới đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết hành động của mình đối với một nam nhân có ý vị như thế nào, sau khi lấy lại tinh thần mặt đột nhiên đỏ rực.

"Câm miệng!"

Tô Khả Phương thu liễm nỗi lòng. Sau đó dùng động tác không coi là ôn nhu, lung tung đem cỏ xanh thuốc bột hất lên trên vết thương, quần áo cũng không giúp hắn kéo lại đã đi ra khỏi phòng.

Hạng Tử Nhuận bất đắc dĩ cười khổ, xem ra con đường theo đuổi nương tử của hắn sẽ dài dằng dặc đây!

Nếu như nương tử hắn có thể giống như nhưng nữ nhân khác cùng hắn cãi, cùng hắn náo, trong lòng hắn còn có chút đáy, nhưng vẻ mặt nương tử hắn bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đối đãi với hắn và đối đãi với người thân không khác nhau, điều này làm hắn cảm thấy rất không nỡ.

Hắn không chỉ là người thân của nàng, còn là nam nhân của nàng.

Đàm Trọng An ăn điểm tâm xong liền mượn Tô Khả Bân một quyển sách rồi cáo từ về nhà, Hạng Tử Nhuận thấy Tô Khả Bân đưa Đàm Trọng An ra cửa, cũng đứng lên, giọng điệu thanh lãnh nói: "Ca, để muội phu cùng ca đi tiễn Đàm tú tài!"

Đàm Trọng An có vẻ hơi bất ngờ dừng bước chân, mặt Tô Khả Bân cũng lướt qua vẻ kinh ngạc, mà mắt Lư Thị và Giả Thị chính là đầy lo lắng nhìn về phía người tỏ vẻ mình đứng ngoài sự việc Tô Khả Phương.

"Đi thôi."

Cả phòng tâm tư khác biệt, Hạng Tử Nhuận giống như không phát hiện gì tỏ ra bình thường vỗ bả vai Đàm Trọng An dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Đàm Trọng An sau khi lấy lại tinh thần cùng Tô Khả Bân đi theo, ba người sóng vai đi ngang nhau.

Tô Khả Bân vốn dĩ còn lo lắng hai người đánh nhau, đặc biệt đi ở giữa hai người, nhưng đi đến cửa thôn vẫn không thấy ai mở miệng nói chuyện, Tô Khả Bân không nắm chắc Phó Thần Hoằng có dụng ý gì rồi?

Không phải Tô Khả Bân nhạy cảm, đoạn đường này trên người Phó Thần Hoằng luôn tản ra hàn khí, rõ ràng không chào đón Đàm Trọng An, hơn nữa hắn cũng cảm giác được Đàm Trọng An vội vàng xao động và bất an.

Ra đến cửa thôn Phong Quả lại đi tiếp một đoạn, Đàm Trọng An rốt cuộc mở miệng: "Hai vị, đưa đến đây thôi, đi tiếp sẽ đến tận nhà ta.” 

Tô Khả Bân nhìn thoáng qua Phó Thần Hoằng, chỉ thấy mày kiếm của Phó Thần Hoằng nhướn lên, tỏ vẻ không sao cả nói: “Vậy cũng tốt, đi bộ một lát bữa sáng chúng ta ăn cũng tiêu hoá xong, thuận đường đến nhà Đàm tú tài uống chén trà."

Sau khi nghe xong lời này, Đàm Trọng An thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh, hóa ra người này tiễn hắn ta chính là vì tiêu thực?

Đoạn đường này hắn ta cân nhắc đi cân nhắc lại nếu như Phó Thần Hoằng hỏi chuyện mình và Tô Khả Phương, thì nên trả lời hắn thế nào, nghĩ đến lòng bàn tay xuất hiện đầy mồ hôi, không ngờ hắn chỉ đi để tiêu thực!

Đàm Trọng An tức giận, cũng không biết là tức chính mình ngu xuẩn hay là tức Phó Thần Hoằng đùa bỡn hắn ta.

Tô Khả Bân cũng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn thoáng qua Phó Thần Hoằng.

Người này thật chỉ đi để tiêu thực?

Vì sao hắn cảm thấy người này đến để ra oai phủ đầu chứ?

Sau một lúc lâu, Tô Khả Bân mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Muội phu, Trọng An là người rất hiếu học, Trọng An còn phải đọc sách, chúng ta đừng nên quấy nhiễu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK