Đàm Trọng An dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát nam nhân vẫn bình tĩnh như nước trước mặt, lẽ nào hắn thật sự không biết lai lịch của túi thơm?
Lần trước nương con Vương Thị đem sự tình nháo lớn như vậy, chẳng lẽ người Phó Gia không nói việc này cho hắn?
Hạng Tử Nhuận nhìn ra Đàm Trọng An có ý đồ khác, ở trong lòng khịt mũi coi thường hắn ta, ánh mắt nhìn về phía hắn ta rõ ràng mang theo vẻ đồng tình: "Lời ấy của Đàm tú tài sai rồi! Sư đệ ta từng nói: Một nữ nhân nếu quả thật để ý đến một nam nhân, nàng chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách ở trước mặt đối phương triển lộ điều mình am hiểu nhất, giống như nương tử ta, nàng am hiểu nhất là điêu khắc, nên đã nàng tự tay điêu khắc một món trang sức tuỳ thân đưa cho ta.”
Hạng Tử Nhuận đưa tay xoa mộc phù gỗ đào ở thắt lưng, đường cong kiên cường trên khuôn mặt tự nhiên nhu hoà hơn.
Nhìn mộc phù gỗ đào được điêu khắc tinh tế trên người Hạng Tử Nhuận, lại nhìn chiếc túi thơm đường may cao thấp không đều, còn mang theo vô số cọng lông trên tay mình, Đàm Trọng An có cảm giác mình giống như vừa bị Hạng Tử Nhuận hung hăng tát một phát, mặt đỏ hừng hực.
Nhưng bảo hắn ta in lặng thừa nhận, hắn ta không cam lòng, lạnh lùng nói: “Sư đệ Phó huynh hiểu nữ nhân rất rõ?”
"Nữ nhân bên cạnh hắn không dưới hai mươi người, ở trước mặt hắn không ai không ngoan ngoãn. Đàm tú tài nói xem có phải hắn rất hiểu nữ nhân không?" Giọng Hạng Tử Nhuận thanh lãnh, không nóng không lạnh hỏi vặn lại.
Bên cạnh Lâm Chiêu Hoành trừ nương hắn ra, còn mấy di nương, muội muội, cộng thêm thị nữ Lâm phủ từ trên xuống dưới, có người nào là không đối xử với đại thiếu gia Lâm Gia một mực cung kính?
Sự thật là một chuyện, nghe vào tai Đàm Trọng An lại là một phen khác ý tứ, đáng thương cho Lâm Chiêu Hoành giờ phút này chỉ sợ còn không biết, mình lại bị muộn tao sư huynh bôi đen.
"Đàm tú tài, ta chỉ tiễn ngươi đến đây thôi, ngươi đi cẩn thận.” Hạng Tử Nhuận không thèm để ý sắc mặt Đàm Trọng An có bao nhiêu khó coi, nói xong liền xoay người mở rộng chân thẳng bước đi về.
Đàm Trọng An vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Khả Bân đứng cách đó vài mét đang nhìn hắn ta, hiển nhiên là đã nghe được hội thoại giữa bọn họ. Đàm Trọng An cảm thấy hoảng hốt, muốn giải thích, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì mắc kẹt vậy, một chữ cũng không nói được.
Hạng Tử Nhuận nhìn Tô Khả Bân gật đầu, hai người cùng nhau trở về.
Tô Khả Bân do dự một lúc, mới mở miệng nói: "Muội phu, Phương Nhi và Đàm Trọng An..."
"Việc này không có quan hệ gì với Phương Nhi, nhưng Đàm Trọng An đã bày rõ muốn phá hư tình cảm của ta và Phương Nhi, ta nể mặt đại ca mới chỉ cho hắn ta lời nhắc nhở, nếu hắn ta còn dám ngấp nghé thứ không thuộc về mình, vậy đừng trách xuống tay độc ác!" Mắt ưng của Hạng Tử Nhuận híp lại, giọng nói trầm thấp lãnh lẽo.
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra trên người hắn, Tô Khả Bân hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua sườn mặt cương nghị của hắn, nhất thời có chút hoảng hốt.
Khi đó sở dĩ vì muội muội chọn trúng hắn, là
vì bị toàn thân chính khí, trầm ổn nội liễm trên người hắn thuyết phục. Nay Tô Khả Bân mới phát hiện, Phó Thần Hoằng ngoại trừ trầm ổn nội liễm, còn lãnh khốc và biết dấu tất cả bản lãnh. Hắn ở ngoài và nam tử vui vẻ trò chuyện, nhẹ nhàng dịu dàng ở trước mặt cha nương và muội muội quả thực như hai người khác biệt.
Mà thôi, có lẽ chỉ nam nhân như vậy mới trấn áp được Phương Nhi, đúng không?
Lúc này Tô Khả Bân còn không biết, rốt cuộc là gió đông thổi bạt gió tây, hay gió tây áp đảo gió đông?
Trở về Tô Gia, không ngờ nhà đầy khách đang ngồi. Tất cả đều vì lão đại Phó Gia mà đến, bởi đa số thôn dân đều chỉ nghe tên mà chưa gặp người này.
Tô Bằng giới thiệu từng người cho Hạng Tử Nhuận, nhiều người như vậy, đương nhiên Hạng Tử Nhuận không có khả năng gọi tên từng người, mà chỉ hướng về phía người được nhắc tên cúi đầu biểu thị chào hỏi.
Biểu hiện của Hạng Tử Nhuận có chút lạnh nhạt, nhưng không chịu nổi các hương thân nhiệt tình, mọi người ngươi một câu, ta một câu hỏi hắn từ ngày rời Phó Gia đã ở ngoài làm gì? Mới đầu Hạng Tử Nhuận cũng đối đáo tự nhiên. Về sau, mọi người hỏi sang hắn và Tô Khả Phương khi nào mới sinh con, Hạng Tử Nhuận biến thành dở khóc dở cười.
Nhận được ánh mắt đáng thương cầu cứu của Hạng Tử Nhuận, Tô Khả Phương nhịn cười vô cùng vất vả, đành phải vụng trộm chuồn ra khỏi sảnh phòng.
Khoé mắt Hạng Tử Nhuận nhìn thoáng qua bóng dáng lén lút đi đến sảnh cửa phòng, chững chạc đàng hoàng nói với mọi người: "Việc này để cháu thương lượng với Phương Nhi một chút."
Mới vừa đi tới cửa sảnh phòng chân Tô Khả Phương lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Hạng Tử Nhuận nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, hai người kéo nhau nhanh chóng rời đi.
Nhìn hai người chạy trối chết, mọi người sau lưng phát ra tràng cười thiện ý thật to.
Hạng Tử Nhuận kéo Tô Khả Phương lên núi, Tô Khả Phương không từ chối.
“Các hương thân ở nơi này thật nhiệt tình, bảo sao nương ta không muốn rời khỏi nơi này." Đi đến giữa sườn núi, Hạng Tử Nhuận đột nhiên biểu lộ cảm xúc.
Tô Khả Phương nhíu mày liễu, như có điều suy nghĩ hỏi: "Huynh muốn rời khỏi nơi này?"
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng: "Nếu nàng không muốn đi, thì không đi."
"Huynh muốn đi, thì đi! Thôn Phong Quả là nhà của ta, ta không đi!"
Nàng hất tay hắn ra, hắn lại thuận thế ôm ngang hông nàng đi tiếp: “Nàng là nương tử của ta, nàng ở đâu, tất nhiên ta phải ở đó.”
"Hừ, khăn voan còn chưa vén, ai là nương tử của huynh chứ?" Tô Khả Phương hừ lạnh, đẩy bàn tay to của hắn ra.
Đang ở giữa sườn núi, Hạng Tử Nhuận cũng không kiên trì, sau khi buông nàng ra tỏ vẻ suy nghĩ nói: "Nàng nói rất có đạo lý, nếu không chúng ta bái đường thêm lần nữa?”
Tô Khả Phương liếc mắt: "Ai có sức bồi huynh giày vò tầm phào?"
Mặt mày Hạng Tử Nhuận rạng rỡ: "Ta hiểu rồi."
Tô Khả Phương liếc hắn, hắn đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, nói: "Nàng đây là thừa nhận mình là nương tử của ta nha!”
Nghe vậy, Tô Khả Phương mới hậu tri hậu giác phát hiện ra vấn đề hắn vừa hỏi, mặc kệ nàng trả lời được hay không được đều sẽ bị hắn trêu chọc.
Đại gia hắn, thiết lập bẫy ngôn ngữ cho nàng không tính, còn dám đùa bỡn nàng!
(Đại gia hắn giống VN chửi kiểu cả nhà mày, mả cha mày ấy ạ. T.T (Mon))
Tô Khả Phương thẹn quá hoá giận đạp hắn một phát, rồi chạy thật nhanh lên núi.
"Nương tử, chờ vi phu một!" Hạng Tử Nhuận giống như trêu cợt nàng, ở phía sau gọi lớn.
Một chạy một đuổi, hai vợ chồng rất nhanh đã vào sâu trong núi.
Hai người vừa chạy vào núi sâu không bao lâu, gấu chó A Ngốc không biết từ chỗ nào nhảy ra, mừng rỡ chạy về phía hai người.
Tô Khả Phương giật nảy mình, tiếng thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, bị Hạng Tử Nhuận ôm lên.
"A Ngốc, ngươi dọa nương tử ta!" Hạng Tử Nhuận gầm lên, ôm Tô Khả Phương thoải mái rơi xuống cách xa gấu chó vài mét.
Bị Hạng Tử Nhuận quở trách, gấu chó giống như chịu ủy khuất, tựa đầu vào cạnh cây đại thụ, cơ thể thô kệch vặn vẹo uốn éo.
Tô Khả Phương ngước mắt kinh ngạc nhìn sườn mặt anh tuấn lạnh lùng đang nghiêm lại, lòng như hươu con nhảy loạn.
Không thể phủ nhận, hắn là nam tử đẹp trai nhất nàng từng gặp qua, quan trọng nhất khi có hắn ở bên, nàng sẽ cảm thấy an tâm an lòng, càng đến gần, nàng càng thấy bản thân không cách nào bứt ra được. Mặc dù hắn lừa gạt nàng, nhưng nàng không có cách nào thật sự oán hận hắn.
Nàng chỉ tức giận, giận hắn không thẳng thắn, rồi lại ẩn ẩn tin tưởng hắn có nỗi khổ tâm riêng, nàng không biết có phải mình đã hãm vào sâu quá không?