Mục lục
Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được.” Nàng cười cười, thật ra đi đường xa nhiều ngày như vậy, nàng cũng có chút mệt mỏi, bây giờ có muốn dạo cũng cũng không dạo nổi.  

Từ cổng trong đi đến nội trạch tốn khoảng hai khắc.

Bởi vì trời quá tối, Tô Khả Phương chỉ biết nàng đi trên một hành lang gấp khúc ngang qua một cái hồ nhân tạo vào nội trạch.

Thấy Hạng Tử Nhuận trực tiếp dẫn mình vào phòng ngủ chính trong nội trạch, Tô Khả Phương hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó hiểu rõ cười lên.

Ở trước mặt nam nhân nhà mình, tên Lâm Chiêu Hoành kia chỉ có thể đứng ngoài rìa.

Phòng ngủ chính trong nhà này rất lớn, có phòng ngoài và phòng trong, phòng ngoài còn có một gian nhĩ phòng, Hạng Tử Nhuận chỉ châm đèn dầu trong nội phòng rồi vào không gian với nàng.

Hắn thả một ít dược liệu vào trong không gian làm một chậu thuốc tắm cho nàng.

“Vẫn là trong không gian thoải mái.” Nàng híp mắt lại, thoải mái dựa vào thành bồn tắm khẽ thở dài.

Hạng Tử Nhuận đứng phía sau nàng nhẹ nhàng xoa bóp vai và cánh tay đau nhức, thấy nàng đã thoải mái, bàn tay to mới chậm rãi dời xuống nơi đầy đặn như ẩn như hiện trong nước.

Mắt hạnh Tô Khả Phương chợt mở ra, đúng lúc thấy đôi chân dài của hắn bước vào bồn tắm, sau đó cả người nàng đổ vào ngực hắn, một phen triền miên…

Sáng hôm sau, hai vợ chồng ăn hai chén mì và hai cái trứng gà sau đó liền rời đi.

Lúc bước ra khỏi nội trạch, Tô Khả Phương phát hiện Hạng Tử Nhuận không dẫn mình đi con đường đêm qua, bởi vì nàng không đi ngang cái hồ.

Đi ra cửa trong, Phong Ích Thanh đã chờ sẵn: “Hạng đại thiếu gia, xe ngựa Liễu Thành chủ phái tới đã ở bên ngoài chờ một lúc rồi.”

Hạng Tử Nhuận mặt không có biểu tình gì gật đầu, dẫn vợ ra cửa lớn.

Xa phu đang chờ ngoài cửa vừa thấy hai người Hạng Tử Nhuận đi đến vội vàng tiến lên hành lễ: “Hạng sư phó, Hạng phu nhân, có thể khởi hành được chưa?”

“Đi thôi.” Hạng Tử Nhuận ở bên ngoài đều trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, Tô Khả Phương thấy hắn hai mặt đã thành thói quen.

Tô Khả Phương vốn dĩ tưởng rằng thành chủ phủ chắc là nằm ở trung tâm Dương Phong Thành, không ngờ lại nằm ở một chân núi ở ngoại thành.

Tô Khả Phương tuy đã chuẩn bị tâm lý là thành chủ phủ nhất định không phải là nhà bình thường có thể so sánh được, nhưng khi vào thành chủ phủ Tô Khả Phương vẫn bị thành chủ phủ rộng lớn làm cho hoảng sợ.

Hai người vừa xuống xe ở cổng lớn của thành chủ phủ, tùy tùng bên người Liễu Trường Phong đã chờ sẵn, thấy hai người vội tiến lên hành lễ sau đó dẫn bọn họ vào thành chủ phủ, đi qua cửa lớn, tùy tung kia mời hai người lên chiếc, kia tùy tùng đem hai người thỉnh thượng một chiếc xe tiểu du.

Xe tiểu du đi gần ba mươi phút mới dừng lại, lúc này mới tới cổng trong của thành chủ phủ, tùy tùng chỉ đưa hai người đến đây liền rời đi.

Vào cửa trong, Tô Khả Phương thấy có mười cái nhuyễn kiệu đang đậu ở bên canh, Hạng Tử Nhuận đỡ nàng lên một cái, rồi hắn lên cái nhuyễn kiệu bên cạnh đi theo phía sau.

“Tử Nhuận, thành chủ phủ này rốt cuộc rộng lớn tới mức nào đây?” Tô Khả Phương nhịn không được vén rèm lên thấp giọng hỏi nam nhân nhà mình.

“Cụ thể rộng bao nhiêu ta cũng không rõ, nhưng tóm lại là rộng hơn toàn bộ huyện Hoài Đường.”  

Ánh mắt hắn ôn hòa, trên môi luôn mỉm cười, hai bà tử mạnh mẽ nâng kiệu mở to mắt nhìn.

Phải biết rằng, vị Hạng sư phó này ở trước mặt thành chủ nhà mình toàn là trưng ra bộ mặt lạnh băng, hôm nay lại cười với một nữ nhân, đây chắc hẳn là phu nhân người đi?

Bà tử đi đằng trước bà tử hoảng sợ nghi ngờ quay đầu lại, nhưng không cẩn thận bị vướng chân, té sang bên cạnh khiến cả nhuyễn kiệu cũng bị kéo văng sang một bên.

Tô Khả Phương đang ngồi trong nhuyễn kiệu suýt chút nữa bị văng ra ngoài, Hạng Tử Nhuận tay mắt lanh lẹ nâng nhuyễn kiệu, Tô Khả Phương mới khó khăn lắm ổn định thân mình, hai bà tử nâng nhuyễn kiệu cũng mới không bị té.

Hạng Tử Nhuận mắt tràn ngập sát khí lệ nhìn qua, hai bà tử tim đập thình thịch, quỳ rạp xuống trước mặt Hạng Tử Nhuận, hoảng hốt lúng túng dập đầu cầu xin: “Hạng sư phó tha mạng, Hạng sư phó tha mạng!”

Tô Khả Phương xốc kiệu mành lên, thấy hắn thật sự động sát ý, vội đi ra khỏi cỗ kiệu, thấp giọng khuyên nhủ hắn: “Bình tĩnh, Tử Nhuận, các nàng không có cố ý.”

Nếu tới cửa làm khách mà kiêu ngạo giết chết hạ nhân của gia chủ, dù là ai cũng không cao hứng; hơn nữa gia chủ là thành chủ của Dương Phong thành, Tô Khả Phương không muốn chuyện bé xé ra to.

Quan trọng nhất là hai bà tử chỉ nhất thời vô ý, không phải có tâm muốn đả thương nàng, là người hiện đâị nên nàng không thể tàn nhẫn đến nỗi tùy ý giết người.

Hạng Tử Nhuận thu hồi sát khí trên người, quát chói tai: “Còn chưa cút!”

“Cám ơn Hạng sư phó, cám ơn phu nhân!” Hai bà tử bỏ nhuyễn kiệu xuống rồi bò lăn rời đi.

“Nàng muốn ta kêu nhuyễn kiệu khác lại đây không?” Hắn sắc mặt khó coi hỏi, vừa rồi nếu không phải hắn đang ở ngay bên cạnh chắc nàng đã bị thương rồi.

“Bình tĩnh, ta với chàng đi bộ một chút đi, chân ta còn khỏe lắm.” Nàng cười trấn an hắn.

Nàng thật sự sợ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tới lúc đó nàng không chắc là sẽ khuyên được hắn.

Nghe nàng nói chân còn khỏe, Hạng Tử Nhuận không khỏi nghĩ tới tốc độ leo núi của nàng, tức khắc có chút dở khóc dở cười: “Thật không biết làm sao mà nàng luyện sức chân nữa??”

Trừ bỏ tiểu sư muội kia của hắn bị nuôi như nam hài tử ra thì hắn chưa từng thấy nữ nhân nào lại có thể đi đường núi nhanh đến vậy.  

Trước kia Lâm Chiêu Hoành thường xuyên oán giận tiểu sư muội không giống nữ nhân, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được tâm tình ngay lúc đó của Lâm Chiêu Hoành.

“Tức phụ, thật ra trước mặt ta nàng có thể tỏ ra yếu đuối một chút.” Hắn rối rắm một lúc lâu sau, nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

Sau khi nghe lời này xong, Tô Khả Phương nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn: “Ý chàng là ghét bỏ ta chưa đủ mềm mại à?”

Hắn bị nàng cười đến da đầu tê rần, lập tức nói: “Đương nhiên không phải! Ta chỉ là không muốn nàng quá mệt mỏi mà thôi.”

“Thật sự chỉ là như vậy sao?” Nàng tươi cười càng thêm xán lạn.

“Đương nhiên!” Hắn thật thức thời nói rồi kéo nàng ôm vào ngực, làm bộ muốn hôn nàng.

“Hạng Tử Nhuận, ở đây là thành chủ phủ!” Nàng hoảng sợ, vội vàng giãy giụa khỏi ngực hắn.

Gia hỏa này thật là càng lúc càng không biết xấu hổ!

Đáy mắt Hạng Tử Nhuận hiện lên ý cười như trút được gánh nặng, trên mặt lại tỏ ra vô tội: “Cầm lòng không đậu!”

“Cái con quỷ đầu to chàng đó!” Nàng tức giận trừng mắt liếc hắn rồi xoay người bỏ đi.

Lần nào cũng không nhìn tình huống, bây giờ bọn họ đang ở nhà người khác làm khách đó?

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn vừa đi vừa thở phì phì, Hạng Tử Nhuận khẽ cười bước theo, ngước mắt nhìn về một lầu các ở phía xa.

Lúc này Liễu Trường Phong trên lầu các thấy một màn ở phía xa, trong lòng thất kinh, tâm tư hắn khẽ động.

Lúc hai vợ chồng Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương đi vào chủ viện phủ thành chủ, Liễu Trường Phong và mẫu thân hắn Liễu lão phu nhân đều đang chờ.

Liễu lão phu nhân trên dưới 60 tuổi, gương mặt hiền từ, cười hòa ái đánh giá Tô Khả Phương; còn diện mạo Liễu Trường Phong thực bình thường, thoạt nhìn cũng giống như một người thành thật, nhưng đáy mắt ngẫu nhiên hiện lên tinh quang và khí thế uy nghiêm phát ra trên người hắn phát ra nói cho Tô Khả Phương biết người này không thân thiết như bề ngoài.

“Hạng sư phó, vị này chính là phu nhân của người?” Liễu lão phu nhân cười nhìn Tô Khả Phương hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK