“Đúng, như vậy cũng quá thúi đi?” Mọi người không dám gật bừa.
Ở Phong Quả thôn, đầu thôn cuối thôn đều xài chung nhà xí, đâu có ai muốn làm cái cầu tiêu thúi hoắc ở trong nhà đâu?
“Các ngươi không hiểu rồi?” tức phụ Thủy Sinh úp úp mở mở, thấy mọi người nghi hoặc, lúc này mới nói: “Các ngươi đi vào viện có ngửi thấy mùi thúi không?”
Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc lắc đầu: “Thật sự không ngửi thấy mùi thúi nha.”
“Các ngươi nhìn xem, trong nhà xí này có để một xô nước lớn đấy, xô nước này để đổ vào cầu tiêu, mỗi lần đi xong là có thể dội hết đồ dơ bẩn xuống, như vậy sẽ không thúi.” tức phụ Thủy Sinh đem hiểu biết về cầu tiêu này học từ Lư thị nói cho mọi người.
“Mấy thứ dơ bẩn kia được dội xuống nền đất hả?” Có người ngạc nhiên hỏi.
“Ở bên ngoài phòng này có hố phân, mấy thứ dơ bẩn trong cầu tiêu trong mấy gian phòng trong viện đều được dẫn xuống hố phân.” tức phụ Thủy Sinh lại nói.
Lúc Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận đưa ra đề nghị làm WC này, Hạng Tử Nhuận còn phí công phu thật lớn mới có thể tính toán xong từng chi tiết trong đó, rồi lúc này mới xác định vị trí hố phân.
“Nói như vậy, ở nhà làm cái cầu tiêu chẳng những không thúi mà còn rất tiện lợi, hơn nữa còn không cần phải đến nhà xí trong thôn đoạt phân bón với mọi người?” Mọi người kinh hỉ nói: “Có phải chúng ta đây cũng có thể làm một hố phân như vậy ở nhà mình hay không?”
Ở nhà làm cái hố phân, một hòn đá trúng mấy con chim, mọi người đều nóng lòng muốn thử.
“Cái này thì phải hỏi nam nhân của Phương Nhi, hoặc hỏi phụ thân của Phương Nhi cũng được, nhà mẹ đẻ của Phương Nhi cũng làm một cái hố phân như vây.” tức phụ Thủy Sinh nói.
Chẳng qua hai nhà bọn họ đều mở giếng ở trong sân viện, dùng nước rất tiện lợi. Ở chỗ này gọi người mở giếng vô cùng đắt, gia đình bình thường không thể trả nổi, nước dội cầu đều gánh từ sông về, sẽ hơi phiền toái.
“Được, chút nữa chúng ta hỏi Lư thị một chút đi.” nam nhân của Phương Nhi luôn là có biểu tình khiến người không dám đến gần, nên các nàng vẫn thích hỏi Lư thị bình dị gần gũi hơn, còn không thì hỏi Lí trưởng Tô Bằng cũng được.
Tham quan xong nội viện Hạng gia, mọi người lại lần nữa líu lưỡi.
“Ta thấy sân việ của những gia đình giàu có trong huyện thành cũng không khí phái như Hạng gia.” Mọi người nói.
Bây giờ mọi người đều biết người nhà họ Phó thật ra là họ Hạng, nhưng họ không biết vì sao lại mai danh ẩn tích mà thôi.
“Không được, nếu ta có thể ở trong sân viện này vài ngày thì dù có chết sớm một hai năm ta cũng chịu.” Có một vị phụ nhân cảm khái nói.
Tô Khả Phương đi vào nội viện kêu mọi người ăn cơm, nghe được lời này nhịn không được nở nụ cười: “Thẩm, người nói quá khoa trương rồi, chỉ cần mọi người chịu nỗ lực, làm được nhà ngói không khó.”
“Ta không dám suy nghĩ tới chuyện xây nhà ngói đâu, bây giờ ta chỉ hy vọng mọi người có thể bình bình an an, đừng có thiên tai là được.” Một phụ nhân cảm thán nói.
“Đúng vậy, ta cũng muốn như vậy, như bây giờ ta đã thực thỏa mãn.” Lại có vài vị phụ nhân phụ họa.
Tức phụ Thủy Sinh cong mày, đùa với Tô Khả Phương: “Phương Nhi, nếu ngươi có thể chỉ cho chúng ta vài con đường kiếm tiền, vậy mọi người được ở nhà ngói không phải là chuyện khó nhỉ?”
“Đúng vậy, Phương Nhi, ngươi quen thuộc huyện thành xem thử có thể tìm cho ta một con đường không?” Có một phụ nhân nghe tức phụ Thủy Sinh nói liền động tâm tư.
Các hương thân vẫn luôn cung ứng khoai lang đỏ cho tiệm kẹo ở huyện thành nhưng chỉ là kiếm không nhiều tiền, lần này hoa màu trong đất đều bị hỏng do nạn bão, chắc cũng sẽ một thời gian họ không thể cung ứng khoai lang đỏ cho tiệm kẹo ở huyện thành.
“Đúng vậy, Phương Nhi, nếu là có con đường kiếm tiền gì cũng đừng quên chúng ta a.” Một người đã mở miệng, những người khác cũng ngo ngoe rục rịch.
tức phụ Thủy Sinh thấy một câu vui đùa của mình lại đem đến phiền toái cho Phương Nhi, vội oán trách nói: “Ai nha, các ngươi còn không biết tính Phương Nhi sao, nếu là thực sự có con đường nào thì đâu cần các ngươi phải hỏi, các ngươi cũng đừng khó xử Phương Nhi.”
“Chúng ta đương nhiên biết Phương Nhi có chuyện tốt sẽ không quên các hương thân, chúng ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi.” Bị tức phụ Thủy Sinh nói, mọi người cũng có chút ngượng ngùng.
Phương Nhi đã giúp các hương thân không ít, các nàng nói ra yêu cầu này xác thật là hơi quá.
Tô Khả Phương cười cười, nói: “Đồ ăn đã lên bàn, các thẩm và mọi chuẩn bị ngồi vào vị trí đi.”
“Được, ăn cơm đi!” Mọi người bỏ qua đề tài này, cười nói: “Chúng ta thật chờ mong tiệc rượu của nhà các ngươi đó, nhất định rất phong phú.”
“Phong phú thì ta không dám nói, nhưng đảm bảo sẽ no!” Tô Khả Phương trêu ghẹo nói.
Tiếng Tô Khả Phương vừa dứt, mọi người ồn ào cười to, cùng nhau đi ra bên ngoài viện.
Ở nông thôn làm tiệc rượu, trên bàn tiệc chỉ bày bàn tiệc gà vịt thịt cá đơn giản, nhưng gà vịt thịt cá này qua tay ba người Tô Khả Phương, Lữ thẩm, Đông Mai, lại làm ra hương vị vô cùng khác biệt so với những gì hương thân ăn thường ngày.
“Đã sớm nghe nam nhân nhà ta nói tay nghề của Phương Nhi không tồi, bây giờ nếm được, thật chính xác nha.” Một phụ nhân ăn một miếng thịt vịt chặt miếng thơm ngát, nói với phụ nhân ngồi cùng bàn.
“ừm, không sai nha, khó trách cha hài tử của ta nói tay nghề Phương Nhi là được đại sư phụ của tửu lầu ở huyện thành truyền cho đó.” Một phụ nhân khác cũng gật đầu nói.
Năm ngoái, sinh nhật Diêu thị mở tiệc chiêu đãi rất nhiều hương thân, toàn bộ phụ nhân đều bị nam nhân nhà mình nói đến chết thèm, bây giờ cuối cùng cũng có thể nếm tay nghề của Phương Nhi.
Thật ra hôm nay Tô Khả Phương cũng cũng chỉ làm bốn năm món, những món khác đều là Lữ thẩm, Đông Mai cùng với tẩu tử nhà nàng, đại bá mẫu, đường tỷ mấy người thu xếp.
“Nếu Các ngươi thích ăn những món này có thể nhờ Phương Nhi dạy cho các ngươi làm, lần trước ta nhờ Phương Nhi dạy cách làm mấy món điểm tâm, về sau có thể làm cho đại tôn tử ta ăn.” tức phụ Thủy Sinh cười nói.
Việc này thì đơn giản, so với bắt Phương Nhi chỉ đường kiếm tiền cho mọi người thì dễ hơn nhiều, Phương Nhi nhất định sẽ rất vui lòng dạy cho mọi người.
Nữ nhân bên này khéo léo trò chuyện cười đùa, còn nam nhân bên kia đã bắt đầu hợp lại uống rượu.
Mọi người ăn được một nửa, có ba chiếc xe ngựa to vừa đến bên ngoài viện của Hạng gia, cửa viện không đóng, nên mọi người ăn tiệc ở ngoại viện Hạng gia đều thấy xa phu đưa rất nhiều đồ dụng cụ trong nhà xuống.
Mấy người Tô Bằng mấy người liếc mắt một cái liền nhận ra xa phu của chiếc xe ngựa đầu tiên chính là vị đã đưa thức ăn lại đây cho bọn họ từ Dương Phong Thành, là xa phu chuyên dụng của Liễu Trường Phong.
Vốn dĩ lần trước khi Liễu Trường Phong nghe nói Hạng gia xây nhà mới, hắn nghĩ cũng nhanh làm xong nên đã sớm phái người chế tạo vài bộ dụng cụ trong nhà đưa lại đây, không ngờ đến đúng lúc Hạng gia đang làm tiệc rượu.
Hạng Tử Nhuận hàn huyên cùng với xa phu vài câu thì đem mấy cái ghế lại cho bọn họ ngồi, bọn họ ăn xong tiệc rượu cũng không lưu lại lâu.
Liễu Trường Phong đưa dụng cụ trong nhà đều là dùng gỗ thượng đẳng để làm, Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường đem một bộ bàn ghế gỗ lê hoa đặt ở đại sảnh chủ viện, mấy bộ khác thì chia ra bày biện ở mấy phòng nhỏ, còn mấy cái bàn trà thì được Tô Khả Phương an trí ở trong phòng của bọn họ.