Bị co giật giống như Hạo Nhi, sợ nhất chính là để thằng bé cắn phải đầu lưỡi của mình, như vậy thì ngay cả thần tiên cũng khó cứu được. May mắn có Trình đại phu giàu kinh nghiệm Trình ở đây.
"Thần Hoằng, con đã đến, nhanh, mau tới đây xem bệnh cho Hạo Nhi!" Nhìn chắt trai duy nhất thống khổ như vậy, hốc mắt Tô Bằng đỏ hoe.
Hạng Tử Nhuận không ứng lời, mà tiến lên móc ngân châm ra, đâm mấy huyệt vị trên người Hạo Nhi.
Một lúc sau, Hạo Nhi không co giật mãnh liệt như vậy nữa, từ từ, cơn co giật của thằng bé hoàn toàn ngừng lại.
”Ổn rồi sao?" Giả Thị vui đến phát khóc nhìn về phía Tô Khả Bân: "Cha xấp nhỏ, Hạo Nhi ổn rồi!"
"Bệnh tình chỉ tạm thời được khống chế!" Sắc mặt Hạng Tử Nhuận không vì vậy mà thoải mái.
Bệnh tình của Hạo Nhi được khống chế tốt hơn so với tưởng tượng, đến bây giờ mới phát bệnh đã là cực hạn rồi. Mà phương thuốc chữa dứt bệnh cho Hạo Nhi chỉ mới tìm ra huyết linh chi, còn thiếu tận hai vị dược liệu hiếm khác, nên không cách nào phối chế.
Tô Khả Phương vẫn luôn cố giữ bình tĩnh nghe lời này, sắc mặt biến đổi: "Huyết linh chi đâu? Không phải huyết linh chi có thể trị hết bệnh cho Hạo Nhi sao?"
Hạng Tử Nhuận hơi mím môi: "Còn thiếu hai vị dược liệu nữa.”
Hắn không hề từ bỏ vẫn luôn sai người ngày đêm tìm kiếm hai vị dược liệu hiếm khác, nhưng không có tin tức gì.
Giả Thị vốn cho rằng nhi tử đã không sao nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nàng ấy gào khóc cầu khẩn Hạng Tử Nhuận: ”Muội phu, van cầu đệ cứu Hạo Nhi, van đệ..."
"Đại tẩu, tẩu đừng như vậy. Tử Nhuận sẽ nghĩ biện pháp mà." Tô Khả Phương cố nén nước mắt, tiến lên ôm lấy đầu vai của Giả Thị trấn an.
Nếu ngộ nhỡ Hạo Nhi có mệnh hệ gì, không chỉ đại tẩu, mà ngay cả cha nương sợ rằng cũng không thể chấp nhận sự thật này.
Nhìn ánh mắt cầu xin của nương tử mình và Giả Thị, Hạng Tử Nhuận cân nhắc rất lâu, mới trầm giọng nói: "Cả nhà đừng lo lắng, bây giờ con không có cách nào trị tận gốc bệnh của Hạo Nhi. Nhưng con sẽ tận lực khống chế bệnh tình, hi vọng có thể kéo dài đến khi tìm được hai vị dược liệu khác!"
Nghe Hạng Tử Nhuận nói câu này, đám người Lư Thị và Giả Thị tựa như tóm được cây cỏ cứu mạng vậy, dùng sức gật gật đầu.
Tô Khả Bân bế Hạo Nhi vào phòng, Giả Thị, Tô Bằng và Lư Thị cũng đi vào theo.
Tô Khả Phương kéo tay Hạng Tử Nhuận nhỏ giọng hỏi: "Tử Nhuận, bây giờ còn chưa tìm được hai vị dược liệu khác. Chúng ta có để cho Hạo Nhi dùng huyết linh chi trước không? Nói không chừng có thể tạm thời khống chế bệnh tình."
Hạng Tử Nhuận suy nghĩ một chút, hơi chần chờ nói: "Phối thêm huyết linh chi với những dược vật khác đúng là có thể tăng thêm hiệu quả, tạm thời khống chế bệnh tình. Nhưng mà huyết linh chi chỉ có hai đóa, hơn nữa phải lưu lại một đóa đợi đến lúc phối dược trị dứt bệnh cho còn dùng. Ta sợ không chống đỡ được đến khi chúng ta tìm thấy hai vị dược liệu khác.”
Hắn vừa rồi vốn định dùng một đoá huyết linh chi trước để phối dược áp chế bệnh tình của Hạo Nhi, nhưng một đoá huyết linh chi nhiều nhất cũng chỉ đủ dùng trong một tháng. Xem ra phải đến ngoại ô huyện thành hái nốt mấy đoá huyết linh chi còn lại về.
"Ý của huynh là chỉ cần có đủ huyết linh chi, thì sẽ có thể tạm thời khống chế được bệnh tình của Hạo Nhi phải không?" Tô Khả Phương vừa mừng vừa sợ hỏi.
"Đúng là như vậy, nhưng mà huyết linh chi này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.” Cho dù hái hết chỗ huyết linh chi còn lại ở ngoại ô huyện thành, tối đa cũng chỉ giúp Hạo Nhi chống đỡ thêm mấy tháng.
Nghe vậy, mắt Tô Khả Phương sáng lên, nói: "Đã tới mức này rồi, trước hết huynh cứ phối dược đi."
Lúc này Tô Khả Phương vạn phần may mắn vì khi đó mình đã chuyển huyết linh chi vào không gian, hiện tại mới không bó tay toàn tập.
"Giờ ta sẽ lên trấn mua thêm dược liệu.” Hạng Tử Nhuận nói xong liền ra ngoài.
Dược liệu có thể tìm được ở núi của thôn Phong Quả không nhiều, vẫn phải đến tiệm thuốc mua.
Diêu Thị vốn không muốn đến Tô Gia thêm phiền, nhưng bà đợi trái đợi phải mà không thấy nhi tử và nhi tức trở về. Không yên lòng vội tìm đến Tô Gia.
Sau khi biết bệnh cũ của Hạo Nhi tái phát, Diêu Thị cũng rất đau lòng, khuyên Lư Thị cùng Giả Thị vài câu sau đó trở về.
Cả nhà trông giữ ở bên giường Hạo Nhi không dám rời đi, Tô Khả Phương thừa dịp không ai chú ý liền tiến vào không gian. Nàng lấy chút nước từ dòng suối mang lên núi tưới cho huyết linh chi, bởi vì nàng phát hiện bất cứ thực vật nào mà được tưới nước suối thì đều phát triển cực kỳ nhanh. Ví dụ như lúa và rau xanh trong không gian, hay cây gỗ Hoàng Dương và cây trinh nam, đúng rồi, còn cả cây ăn quả ở thôn Lâm An.
Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, nàng không dám tưới tất cả huyết linh chi, mà chỉ tưới một đoá, tính mai lại vào kiểm tra. Nếu có biến hoá rõ ràng, ngày mai nàng tưới nốt mấy đoá kia cũng không muộn.
Hạng Tử Nhuận mua dược liệu xong lại lên núi hái thêm chút dược liệu cần dùng đến. Hắn đưa mấy vị dược liệu đến Tô Gia bảo Giả Thị cho Hạo Nhi uống trước để ổn định bệnh tình. Mình thì cả đêm ở sảnh phòng phối chế dược liệu.
Tô Khả Phương cũng không nhàn rỗi, khi thì giúp đỡ hắn đảo dược liệu, khi thì đổ nước. Đêm khuya nàng còn đi nấu một bát mì với hai quả trứng gà ốp la cho hắn.
"Nàng không ăn à?" Nhìn chỉ có một bát mì, lông mày Hạng Tử Nhuận nhíu lại.
"Ta không có thói quen ăn khuya."
Nàng nói xong liền rót chén nước, nhưng chờ nàng hé miệng định uống nước, thì miệng lại bị hắn cứng rắn nhét nửa miếng trứng ốp la vào.
"Ư..." Nàng nhíu mày nuốt nửa miếng trứng ốp la xuống, vừa muốn nói gì, lại bị hắn nhét nốt nửa miếng trứng còn lại vào miệng.
"Nàng vừa khỏi bệnh, lại thức đêm, sao có thể không ăn khuya?" Hạng Tự Nhuận biết cho dù bắt nàng về phòng, nàng cũng không ngủ được. Bằng không hắn nhất định sẽ không đồng ý để nàng thức đêm cùng hắn.
Sau khi bị ép ăn một quả trứng gà ốp la, thấy hắn gắp mì sợi lên muốn đút cho nàng, Tô Khả Phương vội nói: "Thôi, hay ta đi nấu thêm một bát nữa.”
Một bát mì nàng còn sợ mình hắn ăn cũng không đủ no đâu.
"Mỗi người một nửa là được." Hạng Tự Nhuận nói xong liền đút mì sợi vào miệng nàng, thấy nàng nuốt xuống lại gắp thêm một đũa nữa đưa qua.
Thời điểm hắn gắp xong đũa thứ ba, Tô Khả Phương vội đoạt đôi đũa, lấy quả trứng gà ốp la còn lại nhét vào miệng hắn.
Gắp thêm mấy đũa mì đút cho hắn, bát mì sợi đã thấy đáy.
Nhìn mắt Hạng Tử Nhuận chứa đầy ý cười ranh mãnh, nàng mới phản ứng mình lại bị mắc lừa, mặt aro não.
Mắt hạnh của Tô Khả Phương trợn trừng, nhét đũa nhét về tay hắn, lầm bầm: "Tên gia hoả xảo trá!"
Hắn mỉm cười, ngửa đầu đem uống cạn chỗ canh ở đáy chén, sau đó bắt đầu tiếp tục mân mê đống dược liệu.
Hạng Tử Nhuận phối chế dược liệu xong trời đã sáng choang, vừa ngẩng đầu lên, thì thấy nương tử mình ngục đầu trên bàn ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hắn im lặng mỉm cười, lấy giấy bọc dược liệu đã phối chế xong, buộc cẩn thận đặt lên bàn. Bế nàng về phòng.
Hạng Tử Nhuận vừa bế Tô Khả Phương vào phòng, thì cửa phòng Kiều Nhậm Phi liền mở ra. Hắn ta thò đầu ra ngoài, mắt đảo bốn phía, thấy trong viện không có ai, mới rón rén đi đến sảnh phòng.
Kiều Nhậm Phi nghe nói Tô Tư Hạo bị bệnh, hắn ta biết Hạng Tử Nhuận cả đêm ở sảnh phòng phối chế dược liệu cho Tô Tư Hạo. Nhưng hắn ta không muốn để người Tô Gia thích Hạng Tử Nhuận, hắn ta không muốn nhìn thấy Hạng Tử Nhuận vì người Tô Gia bỏ ra bất kỳ cái gì, hơn tất cả hắn ta càng hận những người và sự việc có quan hệ với Tô Khả Phương!
Cho nên, Tô Tư Hạo phải chết!
Mắt Kiều Nhậm Phi lướt qua tia quang mang ác độc!