Mục lục
Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Khả Phương vẻ mặt khó xử nhìn Lâm Chiêu Hoành, sau đó lại nhìn La Xương và Tiền An.

"Xú tiểu tử, muốn xin tha cứ việc nói thẳng, bớt ở đó cố ra vẻ thần bí." La Xương sớm kìm nén đầy bụng tức, tên này còn ra vẻ, hắn ta sắp giận đến muốn đánh người.

Tô Khả Phương vẫn không nhìn hắn ta, mà nhìn Lâm Chiêu Hoành nghiêm túc nói: "Lâm đại thiếu gia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hai người phía sau ngươi ấn đường chuyển màu đen, gần đây xuất hành bất lợi, ta khuyên ngươi nên cách xa bọn họ một chút."

Đầu tiên Lâm Chiêu Hoành sững sờ, kế tiếp không kìm được cười lớn.

"Tô Khả Bân, đệ đệ ngươi thật thú vị!" Lâm Chiêu Hoành cười nhìn sắc mặt cổ quái của Tô Khả Bân, mắt trong mang theo chế nhạo.

"Cám ơn Lâm đại thiếu gia khích lệ." Tô Khả Bân có chút bất đắc dĩ nói.

"Ngươi cho rằng ta là đang khen ngươi?" Lâm Chiêu Hoành nhíu mày.

"Lâm đại thiếu gia không phải đang khen ta, mà đang khen đệ đệ ta." Tô Khả Bân khí định thần nhàn đáp.

"Ha ha ~~" Lâm Chiêu Hoành lại nở nụ cười: "Đệ đệ ngươi thật sự thú vị hơn ngươi nhiều."

Tô Khả Phương chớp mắt nhìn bên này, lại nhìn bên kia, sao nàng cảm giác giữa hai người này tồn tại bầu không khí hoà hợp quỷ dị vậy?

Không phải Lâm đại thiếu gia nhìn ca ca nàng không vừa mắt sao?

"Lâm đại thiếu gia, đừng nghe tiểu tử thúi này nói bậy nói bạ!"

La Xương và Tiền An thấy Lâm Chiêu Hoành đột nhiên ôn hoà với Tô Khả Bân, có chút luống cuống.

Tô Khả Phương liếc bọn hắn: "Ai nói bậy nói bạ?"

Tô Khả Phương tức giận, chỉ vào Tiền An chém đinh chặt sắt nói: "Xem tướng mạo ngươi, đi 50 bước nhất định có họa sát thân, ngươi không tin có thể ra ngoài nhà trúc đi thử 50 bước."

Nghe vậy, sắc mặt Tiền An đại biến: "Xú tiểu tử, ngươi lại ăn nói bừa bãi, có tin ta đánh ngươi hay không!"

"Phương Nhi, chớ nói lung tung!" Tô Khả Bân sắc mặt hơi đổi, khiển trách quát: "Sắc trời không còn sớm, đệ mau chóng xuống núi cho ca!"

Người ở triều đại này thờ phụng quỷ thần, mặc dù bọn họ là người đọc sách, nhưng đa số người mọi người đều tuân theo thái độ thà tin là có, còn hơn khinh nhờn, nên khi Tiền An nghe thấy mình có họa sát thân mới tức giận như vậy.

Lâm Chiêu Hoành mặc kệ Tiền An nghĩ thế nào, hắn bị khơi lên hứng thú: "Tiền An, Tô tiểu công tử nói đúng, thử đi một chút chẳng phải sẽ biết có phải thật vậy hay không sao?"

"Lâm đại thiếu gia —— "

Tiền An không muốn đi, nhưng chống lại ánh mắt không cho phản bác của Lâm Chiêu Hoành, hắn  ta đành phải kiên trì bước ra ngoài nhà trúc.

"1 bước, 2 bước, 3 bước... 30, 31... 45, 46, 47..."

Tiền An vừa bước ra khỏi nhà trúc, La Xương liền chủ động đếm thay hắn ta, đếm tới "48", Tiền An cũng tự đếm to, chỉ còn hai bước nữa, tiểu tử thúi kia dám đùa cợt hắn ta, hại hắn ta sợ bóng sợ gió một trận, đợi lát nữa hắn ta không đánh tiểu tử thúi kia răng rơi đầy đất thì không phải Tiền An.

Lâm Chiêu Hoành thu hồi ánh mắt trên người Tiền An, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn thoáng qua Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương nhìn lại cười rạng rỡ: "Lâm đại thiếu gia an tâm chớ vội!"

"49! 5... Ah —— "

Tiền An kích động đếm một bước cuối cùng, ai ngờ chỗ đầu gối giống như bị thứ gì đó va vào, chân hơi cong, cả người mất cân bằng, không hề báo trước ngã nhào về phía trước, trán đập mạnh xuống con đường lát đá, chảy máu!

Tiền An vừa ngã, nụ cười trên mặt Lâm Chiêu Hoành liền thu lại, đứng lên.

"Tiền An —— "

La Xương kinh hô, định vọt tới chỗ Tiền An, nhưng vừa bước hai bước lại gắng gượng thu chân, bởi hắn ta nhớ vừa rồi Tô Khả Phương nói hắn ta gần đây cũng xuất hành bất lợi. 

Tô Khả Bân khiếp sợ, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng chạy ra ngoài đỡ Tiền An về nhà trúc.

"Còn may, không chảy nhiều máu." La Xương kiểm tra vết thương trên trán Tiền An xong, chưa tỉnh hồn nói.

Mặt Lâm Chiêu Hoành không còn ý cười, nhìn Tô Khả Phương tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi thật sự biết xem tướng?"

Tô Khả Phương trừng mắt nhìn: "Ngươi đoán đi!"

"Ngươi mới nói La Xương gần đây cũng xuất hành bất lợi?" Lâm Chiêu Hoành đổi phương thức hỏi, thần sắc biến ảo khó lường.

Nghe lời này, La Xương căng thẳng nuốt nước bọt.

Tô Khả Phương quay đầu đánh giá La Xương từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi ngừng lại chỗ ngực trái của hắn ta, sau đó đưa tay phải ra, rất bài bản bấm bấm ngón tay, trầm ngâm nói: "Vị công tử này trong vòng trăm bước sẽ dẫn hỏa tự thiêu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng!"

"Ta không tin! Ta không tin!" La Xương theo phản xạ kêu to, sắc mặt so với Tiền An còn trắng hơn, vẻ mặt kinh khủng nhìn Tô Khả Phương.

"La Xương, trên người ngươi có mang đồ nhóm lửa sao?" Lâm Chiêu Hoành nhíu mày hỏi.

"Không có, ta chưa từng mang theo đồ nhóm lửa!"

"Không có đồ nhóm lửa sao có thể tự thiêu. Đốt? Đừng nói với ta người hắn ta đổ mổ hôi dầu nên bốc cháy nhé?" Lâm Chiêu Hoành hài hước nhìn Tô Khả Phương.

Không có đồ nhóm lửa, sao tự thiêu được?

Sau khi nghe lời Lâm Chiêu Hoành, trong bụng  La Xương an tâm hơn chút.

Đúng thế, trên người hắn ta không vật dẫn lửa sao có thể bốc cháy, tiểu tử thúi này toàn nói chuyện giật gân.

Nhưng là có Tiền An làm ví dụ, La Xương trừ tự an ủi cũng không dám bước ra khỏi nhà trúc.

"La Xương!"

Lâm Chiêu Hoành nhìn hắn ta, ý tứ không cần nói cũng biết.

La Xương khẩn cầu: "Lâm đại thiếu gia... Ta..."

"Một câu thôi, cửa hàng son phấn thành đông!" Lâm Chiêu Hoành mí mắt không động, nói.

La Xương vui vẻ ra mặt "Cảm ơn Lâm đại thiếu gia."

Cửa hàng son phấn ở thành đông của Lâm Gia tuy không nằm ở khu vực tốt nhất, nhưng sinh ý tốt hơn nhiều so với cửa hàng son phấn của La Gia.

Quan trọng nhất là, cửa hàng này về sau sẽ là tài sản riêng của hắn ta, đến lúc đó hắn ta dùng tiền đến kỹ viện và sòng bạc cũng không sợ bị lão đầu tử phát hiện. 

Vừa rồi không phải tiểu tử thúi kia nói không nguy hiểm đến tính mạng sao? Vì tháng ngày tốt đẹp sau này, hắn ta liều mạng!

Nghĩ tới đây, La Xương liếc mắt nhìn Tô Khả Phương, nói: "Chẳng phải 100 bước sao, ngược lại bản thiếu gia muốn xem xem tiểu tử thúi ngươi có phải ở đây giả danh lừa bịp hay không!"

Tô Khả Phương nhếch môi, đáy mắt tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác: "Chúc ngươi may mắn!"

Nhìn nụ cười của Tô Khả Phương, La Xương không tự chủ rùng mình một cái, nhưng nhớ mồi nhử Lâm Chiêu Hoành ném, hắn ta đành cắn răng bước ra ngoài.

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của ca ca, Tô Khả Phương nháy mắt một cái, ý tứ tựa như nói: "Ca, chờ đấy xem kịch vui."

Lâm Chiêu Hoành chăm chú nhìn chằm chằm La Xương, chính La Xương cũng khẩn trương toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng vì cửa hàng son phấn Lâm Chiêu Hoành hứa hẹn, hắn ta bất chấp.

Lần này ở thời điểm La Xương đếm tới "70", đột nhiên "Bụp" một tiếng, quần áo trước ngực La Xương bỗng nhiên tự cháy.

"Cứu mạng —— cứu mạng ——" La Xương hoảng sợ kêu to, mang theo ngọn lửa trên ngực chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng chạy về phía nhà trúc: "Tiền An, Lâm thiếu cứu mạng —— "

Lâm Chiêu Hoành sắc mặt biến hóa, lạnh giọng quát: "La Xương, ngươi đứng lại cho ta!"

Nhà trúc dễ cháy, nếu để La Xương chạy vào, nhà trúc sẽ bị thiêu hủy, bọn họ ở trong nhà trúc cũng gặp phải tai ương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK