Tô Khả Phương nói xong làm bộ muốn rời đi.
Tô Đại Tráng choáng váng, vừa sợ vừa giận: "Tô Khả Phương, ngươi mặc kệ sống chết của cha ngươi sao?"
"Tô Đại Tráng, đều là người một thôn, ngươi đừng nói ngươi không biết cha ta vẫn luôn không chào đón ta? Hai trăm lượng bạc ròng cũng không phải tiền trinh, ta có thể dùng hai trăm lượng ngân phiếu để đổi ông ấy đã xem ở công ông ấy nuôi dưỡng ta, nếu ngươi không đồng ý, ta còn tiết kiệm được một khoản." Tô Khả Phương ra vẻ lòng không gợn sóng nhìn Tô Đại Tráng, nói.
Lưu Đại Minh trợn mắt há mồm nhìn Tô Khả Phương, hắn cứ nghĩ lỗ tai mình có vấn đề, sao Phương Nhi lại nói ra lời tuyệt tình như vậy?
Nghe nữ nhi nói xong, lòng Tô Bằng khó chịu, ông nhìn chằm chằm Tô Khả Phương nửa ngày, mới ảm đạm thở dài: "Phương Nhi, là cha có lỗi với con."
"Cha, bây giờ nói chuyện này làm gì, nếu không phải sợ nương thương tâm khổ sở, con mới không tình nguyện đến đây đâu!" Tô Khả Phương nhếch miệng, thoạt nhìn tâm không cam tình không nguyện, nhưng thật ra trong lòng căng thẳng hơn bất kỳ ai, sợ Tô Đại Tráng nhìn ra mánh khóe.
Tô Khả Phương nói ra lời máu lạnh vô tình khiến Tô Đại Tráng giật mình, đương nhiên gã biết mấy năm gần đây Tô Bằng chỉ thiếu nước đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi của ông ta, gã chăm chú nhìn chằm chằm Tô Khả Phương, thấy vẻ mặt nàng bày biểu tình ước gì gã đổi ý, đáy lòng không khỏi chần chờ.
"Tô Đại Tráng, con người ta không vốn thiếu kiên nhẫn, ta đếm tới ba, nếu như ngươi không nguyện ý thay người vậy thì thôi." Tô Khả Phương không dấu vết quan sát thần sắc của gã, biết gã dao động, vội buông mi thu lại tầm mắt lo nghĩ, giọng nói nhẹ nhàng: "Một... Hai..."
Lúc đếm tới hai, khoé môi Tô Khả Phương hơi cong lên, bộ dạng như nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị đếm số ba, Tô Đại Tráng đột nhiên kêu to: "Đổi, ta đổi!"
Không có tiền thì không thể chạy trốn được? Đời này đến chết gã cũng không muốn vào địa phương quỷ quái kia lần nữa, những người trong lao đó... Không, bọn họ thực sự là ma quỷ, rất đáng sợ.
Dùng Tô Bằng đổi Tô Khả Phương, rồi cầm tiền chạy trốn, cuộc mua bán này có lời!
"Tô Đại Tráng, ngươi chắc chắn chứ?" Tô Đại Tráng quyết định, Tô Khả Phương lại tỏ vẻ do dự.
"Phương Nhi..."
Tô Bằng đang muốn mở miệng ngăn Tô Khả Phương, Tô Đại Tráng đánh một bạt tai, Tô Bằng lúc này choáng đầu ù tai, không nói được nên lời.
Đáy mắt Tô Khả Phương lướt qua một đạo hàn quang nhưng không dám lên tiếng quát bảo ngừng, chỉ nắm hai tay, mím môi nhìn Tô Đại Tráng.
"Nhị thúc —— "
Lưu Đại Minh kinh hô, đang muốn chạy đến chỗ Tô Bằng thì Tô Đại Tráng quát bảo đứng yên: "Ngươi không muốn ông ta chết thì đứng lại cho ta!"
"Tô Đại Tráng, đừng giày vò khốn khổ nữa, rốt cuộc ngươi muốn đổi hay không đây?" Tô Khả Phương nhịn lửa giận, vẻ mặt khó chịu hỏi.
"Đổi!" Tô Đại Tráng trầm mặt nói: "Ngươi đi tới đây!"
Tô Khả Phương đưa mắt ra hiệu cho Lưu Đại Minh, sau đó đi về phía Tô Đại Tráng.
Lưu Đại Minh thu được ra hiệu của Tô Khả Phương, mới phản ứng, hóa ra vừa nãy Phương Nhi mê hoặc Tô Đại Tráng.
Tô Khả Phương dừng cách Tô Đại Tráng mấy bước chân, nói: "Tô Đại Tráng, ta và ngân phiếu ở đây, buông cha ta ra, ngân phiếu sẽ là của ngươi."
Bề ngoài Tô Khả Phương rất bình tĩnh, nhưng thực ra lòng bàn tay khẩn trương đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ngàn cân treo sợi tóc, nàng đang chờ giây phút ngàn cân treo sợi tóc.
"Ngươi, cách xa một chút!" Tô Đại Tráng nhìn Tô Khả Phương, lại nhìn Lưu Đại Minh cảnh giác ra lệnh.
Lưu Đại Minh cắn răng, lùi ra xa một mét, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm Tô Đại Tráng.
"Ngươi tới gần đây." Đối mặt với Tô Khả Phương, Tô Đại Tráng không dám khinh thường.
Tô Khả Phương đến gần hai bước, nói: "Có thể đổi người rồi."
Tô Khả Phương vừa mới nói xong, Tô Đại Tráng đẩy Tô Bằng ra, đưa tay tóm Tô Khả Phương.
Đúng lúc này!
Mắt hạnh của Tô Khả Phương nhíu lại, đang muốn động ý niệm đánh rơi mảnh sứ vỡ trong tay Tô Đại Tráng, lại không biết một bóng dáng từ đâu bay ra nhào về phía Tô Đại Tráng, đồng thời sợ hãi gọi tên nàng: "Khả Phương —— "
"Nhị thiếu gia!"
Tô Khả Phương ngu ngơ nhìn Dương Thành và Triệu Kính Tân dẫn mấy người chạy tới, giúp bắt Tô Đại Tráng.
Lúc này Tô Khả Phương mới nhận ra người vừa rồi nhào về phía Tô Đại Tráng là Lý Trì.
"Nhị thiếu gia, huynh bị thương à?" Tô Khả Phương bừng tỉnh, nhìn thấy cánh tay Lý Trì bị mảnh sứ vỡ quẹt một vệt thật dài, máu không ngừng chảy ra, không khỏi kêu ra tiếng.
"Không sao đâu, bị thương ngoài da thôi." Lý Trì không để ý vết thương trên người mình, ngược lại ân cần hỏi nàng: "Muội không sao chứ?"
"Ta không sao, cảm ơn nhị thiếu gia." Tô Khả Phương rất bất ngờ, nàng không ngờ Lý Trì có thể quên mình vì cứu nàng.
"Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?" Lý Trì cười xán lạn.
"Phương Nhi, nhị thúc té xỉu." Lưu Đại Minh cả kinh kêu lên.
Lúc Tô Đại Tráng đẩy Tô Bằng ra, Lưu Đại Minh kịp thời xông lên đỡ lấy ông, nhưng mà Tô Bằng vốn vì chuyện của nữ nhi lo lắng đề phòng mấy ngày nay, lại bị Tô Đại Tráng trói lâu như vậy, sớm đã không chịu nổi.
"Nhanh, đưa người về thành." Lý Trì biến sắc, trầm giọng ra lệnh, quay đầu nói với Dương Thành: "Dẫn Tô Đại Tráng đến huyện nha."
Chờ đoàn người rời đi, Lâm Chiêu Hoành mới đi ra từ chỗ tối, đưa mắt nhìn khuôn mặt không thay đổi của Hạng Tử Nhuận đang đứng gần đó, trêu tức nói: "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lại bị người khác nhanh chân đến trước, số huynh thật là..."
Cũng do bọn họ quá chủ quan nên mới lọt lưới con tôm nhỏ Tô Đại Tráng, chờ bọn họ nhận được tin tức chạy tới đã muộn một bước, nếu Tô Khả Phương xảy ra chuyện tại địa bàn của hắn, muộn tao sư huynh không lột da hắn mới lạ.
Thấy ánh mắt Hạng Tử Nhuận thâm trầm nhìn về hướng xe ngựa biến mất, Lâm Chiêu Hoành thử thăm dò: "Không đi nhìn thử thật sao?"
Nửa ngày, không thấy Hạng Tử Nhuận đáp lại, con ngươi Lâm Chiêu Hoành đảo quanh một vòng, biểu tình trên mặt có chút hả hê: "Lý Trì vì cứu nương tử huynh ngay mạng cũng không cần, huynh không lo lắng nương tử huynh lấy thân báo đáp sao?"
Lâm Chiêu Hoành vừa dứt lời, mắt Hạng Tử Nhuận ngoan lệ quét tới, Lâm Chiêu Hoành rụt cổ, thức thời ngậm miệng, không bao lâu lại không nhịn được nói thầm: "Huynh đừng nói với đệ, huynh không nhìn ra Lý Trì đối với nương tử huynh có tình cảm khác."
Lâm Chiêu Hoành biết tính tình muộn tao sư huynh của mình nghẹn nửa ngày không đánh ra một quả rắm, nên cũng không có ý định nghe huynh ấy đáp lại, hắn chính là quá ngứa miệng, nào biết vào lúc Lâm Chiêu Hoành sắp quên mình đã nói gì, giọng nói kiêu ngạo của Hạng Tử Nhuận mới truyền tới: "Lý Trì không đủ trình độ lọt vào mắt xanh của nàng."
"Đệ thấy Lý Trì không kém hơn Đàn Trọng An đâu." Lâm Chiêu Hoành thuận miệng đáp.
Nhưng lời vừa thốt ra đáy lòng hắn đã không khỏi kêu rên, bởi hắn bất cẩn dẫm vào chỗ đau của muộn tao sư huynh rồi, nhìn, sắc mặt huynh ấy đen đến mức sắp nhỏ ra mực kìa.
"Ta sẽ nói với sư phụ, nhiệm vụ ở Ký Bắc thuộc về đệ." Nói xong, không đợi Lâm Chiêu Hoành lấy lại tinh thần, bóng dáng Hạng Tử Nhuận đã biến mất ở miếu hoang.
Ký Bắc?
Mặt Lâm Chiêu Hoành hoảng sợ.