“Đại gia hắn, dám thương tổn bá mẫu, hãy xem bổn đại thiếu thu thập hắn như thế nào!” Lâm Chiêu Hoành thấy chân Diêu thị bị bọc thành bánh chưng, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
“Từ từ!” Tô Khả Phương kịp thời gọi hắn lại.
“Làm cái gì?” Lâm Chiêu Hoành quay đầu lại trừng nàng: “Đừng ngăn cản ta thay bá mẫu báo thù!”
“Đệ cái gì cũng không biết, làm sao mà báo?” Tô Khả Phương trừng hắn một cái.
Gia hỏa này ngày thường không giống người hấp tấp như vậy, hôm nay sao lại thế này?
Tô Khả Phương lại không biét, vừa nghe đến việc này Lâm Chiêu Hoành điều đàu tiên nghĩ đến chính là người chân chính phải đối phó sau lưng có lẽ là sư huynh nhà hắn, cho nên mới sốt ruột như thế, muốn trở về lập tức sai người điều ra.
“Đương nhiên là giết tên du côn đầu lĩnh kia!” ngoài miệng Lâm Chiêu Hoành nói như vậy, trong lòng lại cân nhắc người đối phó với sư huynh nhà mình sau lưng khả năng lớn thế nào?
“Người phía sau sai khiến hắn còn chưa bắt được, đệ đòi giết hắn mà cảm thấy là giúp chúng ta sao?” Tô Khả Phương tức giận nói: “Đệ muốn hỗ trợ thì vậy thì hãy nghe tỷ nói!”
Lâm Chiêu Hoành vừa nghe nói Diêu thị bị thương liền đỏ mặt tía tai chạy về, đúng là vẫn chưa hỏi tình huống rõ ràng, bị Tô Khả Phương răn dạy như vậy, hắn liền bình tĩnh lại.
“Vậy nếu không có ai sai khiến thì du côn của huyện Vĩnh Phúc huyện làm sao có thể chạy đến huyện Hoài Đường tiếp tay cho giặc chứ?” Lâm Chiêu Hoành suy tư, hỏi: “Nhưng tỷ điều tra manh mối chưa?”
“Việc điều tra manh mối thì giao cho Nghiêm đại nhân đi, đệ giúp ta tìm một người.”
Tô Khả Phương từ trong lồng ngực lấy ra một trang bản vẽ, trên mặt là chân dung một người, đây là do họa sư của huyện nha dựa theo lời miêu tả của nàng, Diêu Thị và mấy người A Cam vẽ ra, là chân dung của tên lưu manh mắt hí.
“Được, việc tìm người cứ giao cho đệ, bổn đại thiếu ta có phải đào ba thước đất cũng phải bắt được hắn!” Lâm Chiêu Hoành nói rồi đem bức vẽ cầm cẩn thận bỏ vào túi tay áo, không thương lượng nói: “Còn nữa, nếu Nghiêm Trung Đình trong vòng 3 ngày không thể tìm ra người chủ mưu, đệ đây sẽ nhúng tay vào!”
“Không thành vấn đề.” Trải qua việc của Đan Trúc Âm, Tô Khả Phương biết thủ đoạn tìm người của Lâm Chiêu Hoành, nếu Nghiêm Trung Đình trong vòng 3 ngày không tìm ra manh mối, nàng cũng không thể nhẫn nại chờ đợi, giao cho Lâm Chiêu Hoành cũng tốt.
“Bá mẫu, ngài dưỡng thương cho tốt, ta đi trước!” Lâm Chiêu Hoành nói rồi đi ra ngoài.
“Lâm đại thiếu ——”
Tô Khả Phương lại lần nữa gọi hắn lại.
“Tẩu tử, lại làm sao vậy?” Lâm Chiêu Hoành thực không kiên nhẫn quay đầu lại.
“Tỷ biết việc này đệ có thể giải quyết, cho nên không cần nói việc nương bị thương cho sư huynh.” Tô Khả Phương bình tĩnh nhìn hắn, nói.
Nàng biết Lâm Chiêu Hoành có liên lạc với Hạng Tử Nhuận, nhưng nếu Hạng Tử Nhuận bên kia không rời đi được thì nói cho hắn cũng vô dụng, cần gì phải làm hắn lo lắng?
“Chuyện này không được!” Lâm Chiêu Hoành lập tức từ chối: “Nếu sư huynh biết đệ dấu diếm hắn, còn không chẻ đệ ra à?”
“Đệ yên tâm, nếu chàng biết việc này thì đệ cứ đẩy lên người tỷ, chàng sẽ không trách đệ.”
Lâm Chiêu Hoành nghĩ nghĩ, vẻ mặt đưa đám nói: “Tẩu tử, không được đâu? Về công về tư đệ đều không thể không báo cáo sự tình với sư huynh.”
Về công về tư?
Tô Khả Phương ánh mắt hơi lóe xuống, cười nhắc nhở hắn: “Đây là việc riêng của Hạng gia chúng ta.”
Lâm Chiêu Hoành trong lòng căng thẳng, ý thức được mình lỡ miệng, nhưng thấy Tô Khả Phương có vẻ không phát hiện ra, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ đến mình còn chưa biết rõ tình huống trước mắt, Lâm Chiêu Hoành suy tư một lát mới không yên tâm mà nói: “Tẩu tử, đây là tỷ nói, lỡ như sư huynh phát hiện, đến lúc đó đệ đổ việc này lên người tỷ đấy?”
“Cứ đẩy lên người ta đi.” Tô Khả Phương thực sảng khoái nói.
Bởi vì Lý Trì phải lo cho hoạt động của tiệm đồ chơi nhỏ, ngày hôm sau Mã Liên đem mấy món đồ hỗ trợ đến tiệm đồ chơi nhỏ, Tô Khả Phương đem công việc trong báo chí xưởng giao lại cho Húc Đông, mình thì xuống dưới thăm Diêu thị.
Mắt thấy tới giữa trưa, Diêu thị nói muốn ăn cháo, Tô Khả Phương vào bếp nấu một nồi cháo gà gạo kê.
Bởi vì trời nắng nhẹ, Tô Khả Phương đỡ bà bà ra nội viện ngồi, đỡ phải suốt ngày buồn ở trong phòng.
Nàng mới vừa đem một chén lớn cháo gà gạo kê cho bà bà ra nội viện, liền ẩn ẩn nghe được ở ngoại viện truyền đến tiếng đập cửa, nàng vội đi ra.
Người đến là nha dịch của huyện nha, nói rằng con cá lọt lưới đã bắt lại được, còn khai ra người chủ mưu, nhắn Tô Khả Phương lập tức đi huyện nha một chuyến.
Nha dịch vừa đi, Tô Khả Phương liền quay lại nội viện nói chuyện này với Diêu thị, thay một bộ nam trang liền vội vàng ra ngoại viện.
Nàng mới vừa mở cửa lớn ngoại viện ra liền thấy nam nhân của mình đứng ở ngoài cửa.
“Tử Nhuận?”
Nàng vừa mừng vừa sợ, không phải hắn còn mấy ngày nữa mới trở về được sao?
Thấy nàng đứng yên ngơ ngẩn, Hạng Tử Nhuận thần sắc vẻ mặt bình tĩnh, bước chân vào, nhân tiện đóng cửa lại.
Ngay sau đó, hắn đè nàng ở trên cửa lớn mà hôn, mãi đến khi hai người đều không thở nổi mới buông nàng ra.
“Mấy người Mã Liên đâu?”
Mắt hắn nhìn trong viện kinh ngạc hỏi.
“Các nàng đi tiệm đò chơi nhỏ rồi.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, cả người đã bị hắn bế lên.
Đối mặt với đôi mắt nóng bỏng của hắn, nàng đột nhiên phản ứng lại, đang muốn lên tiếng nhắc nhở, hắn lại hôn xuống, cứ vậy mà bị hắn ngắt ngang ôm lấy thân nàng kéo lên đối mặt hắn, hai chân bị hắn cưỡng bách vòng trên eo hắn.
Nàng vừa sợ vừa vội, muốn mở miệng, lại bị hắn mạnh mẽ gắt gao hôn xuống, chỉ có thể nắm tay đánh vào trên lưng hắn, muốn hắn buông nàng ra.
Nàng muốn nói cho hắn là bà bà đang ở nội viện đấy!
Chính là hắn giống như mắt cao hơn đỉnh đầu, vừa hôn nàng, bước chân trầm ổn vừa đi tới nội viện, bàn tay to dùng sức xoa nắn thân mình nàng qua cái áo mỏng manh.
Tô Khả Phương khóc không ra nước mắt, muốn dùng chân đá hắn, lại sợ ngã xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng, Hạng Tử Nhuận đột nhiên ngẩng đầu.
Thấy mẫu thân mình ngồi đó, ngơ ngẩn, vẻ mặt sợ hãi nhìn bọn họ, bên chân là chén đũa và cháo bị đổ.
Hạng Tử Nhuận cũng ngây người, cứ như vậy ôm tức phụ mình cứng đờ đứng đó, hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Sao nương lại ở đây?
Tô Khả Phương nghiêng đầu liếc bà bà, thấy vẻ mặt khiếp sợ của người, hận không thể tìm một khe đất để chui vào, thấy nam nhân trước mắt còn gắt gao ôm mình không buông tay, nàng vừa thẹn vừa bực hướng về phía bà bà yếu ớt giải thích: “Nương, việc này không liên quan con, là tại chàng hết!”
Nàng nói hung hăng nhéo người nam nhân vẫn còn đang ngẩn ngơ, tức đến sắp điên gầm nhẹ: “Còn không buông tay!”
Hạng Tử Nhuận giống như bị dọa sợ, đôi tay đột nhiên buông lỏng, nghe được tức phụ mình “A” một tiếng sợ hãi, sắc mặt biến đổi, một giây trước khi mông nàng chạm đất lại nhấc nàng lên.
Huynh ấy đã về, quá ác liệt, quá gay cấn, quá hài!!! =)) o(>ω<)o