Nghe vậy, Tô Khả Phương hơi nhíu mày, vội đứng lên gọi Hạng Tử Nhuận về phố Nam Thông. Lời Dương Xảo Lan vừa kể làm nàng rất lo lắng cho mấy người Sơn Vu, Mã Liên và Bạch Quả. Ba cô nương tuổi tác còn nhỏ, gặp cảnh bão táp cũng không biết có bị thương hay bị doạ sợ gì không?
Lúc hai người về đến phố Nam Thông, bầu trời đã tối đen mù mịt. Nhìn cửa lớn đóng chặt, liền gõ cửa một cái. Một lát sau mới thấy Mã Liên một tay nhấc đèn lồng, một tay cố sức đem cánh cửa lớn nặng nề mở ra.
Vừa gặp Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương, mặt Mã Liên lập tức lộ vẻ vui sướng: "Lão gia, phu nhân, hai ngươi đã quay trở lại?"
"Mã Liên, các ngươi vẫn khoẻ chứ?” Tô Khả Phương nhìn Mã Liên từ trên xuống dưới, gấp gáp hỏi.
"Phu nhân, chúng ta đều rất khoẻ." Mã Liên vừa nói vừa soi đèn lồng cho hai người đi vào sân.
Nhìn Mã Liên coi như bình tĩnh cũng không có dấu hiệu bị thương, một nửa nỗi lo lắng còn lại trong lòng Tô Khả Phương bây giờ mới rơi xuống nốt.
Tô Khả Phương nhìn xung quanh ngoại viện, hỏi: "Sơn Vu và Bạch Quả ở nội viện?"
Tô Khả Phương phát hiện mình vừa hỏi dứt câu, Mã Liên bỗng nhiên theo bản năng thoáng liếc mắt về hướng nội viện, khuôn mặt nhỏ lướt qua tia bất đắc dĩ. Nàng không khỏi hoang mang hỏi thêm: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Hẳn là vì sư đệ ta!" Người luyện võ nhĩ lực tốt, Hạng Tử Nhuận nghe được giọng Lâm Chiêu Hoành truyền đến từ nội viện.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương tối sầm: "Tại sao Lâm Chiêu Hoành lại ở đây giờ này?"
Triều đại này không phải rất coi trọng nam nữ khác biệt à? Tại sao trời tối tù mù thế này, mà tên Lâm Chiêu Hoành kia vẫn còn ở đây?
Nơi này chỉ có ba tiểu cô nương Mã Liên ở, Lâm Chiêu Hoành không sợ làm xấu thanh danh của các nàng sao?
Mã Liên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn thành thật kể: “Phu nhân, mấy hôm trước bão lớn làm nhà chúng ta bị tốc mái, Lâm đại thiếu gia tìm người giúp chúng ta sửa mái lại lần nữa. Sau đó... Sau đó ngày nào cũng qua đây để chúng ta làm đồ ăn cho, còn muốn chúng ta hầu hạ nữa.”
Dù sao hai vị trước mặt mới là chủ tử đường đường chính chính của các nàng, các nàng không nên giấu giếm chủ tử. Huống chi phu nhân nguyên bản là sư phụ của các nàng.
"Hầu hạ?!" Tô Khả Phương đột nhiên cao giọng: "Các ngươi mới mấy tuổi, cái đồ hỗn trướng kia bắt các ngươi hầu hạ?!"
Đang ngồi ở nội viện thoải mái cắn hạt dưa thì Lâm Chiêu Hoàng nghe được giọng của Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương, vội kêu Sơn Vu và Bạch Quả xách đèn lồng chiếu đường cho mình. Ba người cùng nhau ra ngoại viện, mới vừa đi tới chỗ cửa ra vào gần hành lang bỗng nghe thấy câu nói mang theo hàm ý khác của Tô Khả Phương, Lâm Chiêu Hoành thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Nghe được động tĩnh, Tô Khả Phương quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào chỗ gần cửa ra vào. Đúng lúc đang không có chỗ phát tiết, Tô Khả Phương nổi giận đùng đùng bước về phía Lâm Chiêu Hoành.
Sơn Vu và Bạch Quả đi theo Lâm Chiêu Hoành ra ngoài gặp chủ tử nhà mình, nét mặt tràn đầy tươi cười định tiến lên hành lễ. Đột nhiên thấy biểu tình Tô Khả Phương hung thần sát ác bộ dạng như muốn giết người, thì bị doạ tới mức ngây ngẩn cả người.
Lâm Chiêu Hoành hắng giọng, đánh đòn phủ đầu hô: ”Tẩu tẩu, đầu óc tẩu nghĩ cái gì vậy chứ? Đệ chẳng qua chỉ kêu đám Sơn Vu các nàng nấu đồ ăn ngon cho đệ. Ngoài ra thì pha trà, xoa bóp mát xa, đấm chân linh tinh thôi. Tẩu nghĩ tận đi đâu vậy?”
Lời khiển trách và chất vấn của Tô Khả Phương sắp phun ra khỏi miệng, sau khi nghe Lâm Chiêu Hoành phủ đầu lập tức bị chặn cứng ngay cổ họng, bước chân theo đó dừng lại.
Triều đại này chuyện nữ nhân hầu hạ nam nhân, không phải đều thuộc loại ý tứ kia sao? Như thế nào mà lời Lâm Chiêu Hoành nói cùng suy nghĩ của nàng lại không giống chứ? Đương nhiên, không giống nhau là tốt nhất, bằng không nàng nhất định sẽ không tha cho tên nhóc Lâm Chiêu Hoành này!
Tô Khả Phương xoa trán, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình rõ ràng đã bị nam nhân nhà mình dạy cho sai lệch. Nghĩ tới đây, nàng quay đầu hung hăng trợn mắt lườm nam nhân đứng phía sau.
Hạng Tử Nhuận tự dưng bị nàng lườm vô cớ thì rất khó hiểu, không biết bản thân chọc tới nàng lúc nào?
Hạng Tử Nhuận liếc xéo Lâm Chiêu Hoành, hờ hững hỏi: "Ý của đệ là nói nương tử ta không có đầu óc?"
Suy cho cùng, tất cả đều do tên nhóc Lâm Chiêu Hoành này làm hại hắn.
Lâm Chiêu Hoành nghẹn, ảo não nhắm mắt, sao mình quên khuấy mất muộn tao sư huynh là chuyên gia bao che khuyết điểm chứ?
Nghe Hạng Tử Nhuận lên tiếng, Tô Khả Phương giật mình tỉnh táo, biểu tình tức giận lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ngươi giúp chúng ta lợp mái nhà, ta rất cảm ơn ngươi. Nhưng Mã Liên, Bạch Quả và Sơn Vu là đồ đệ của ta, chứ không phải hạ nhân, ngươi dựa vào đâu mà sai khiến các nàng như vậy?"
“Tẩu tẩu, các nàng đều ký văn tự bán mình sao lại không phải hạ nhân?" Lâm Chiêu Hoành không thể lý giải suy nghĩ của Tô Khả Phương, hắn chỉ bảo mấy tiểu cô nương này làm chút chuyện hạ nhân thường làm thôi, tẩu tẩu có cần bày bộ dạng cừu đại khổ thâm (*) như vậy với hắn không?
Tô Khả Phương hung thần ác sát cảnh cáo: “Ta nói không phải thì không phải! Lần này coi như xong, về sau nếu để cho ta biết ngươi lại sai khiến các nàng, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Bộ dạng Tô Khả Phương vì mấy hạ nhân, không thèm đếm xỉa gì đến lễ tiết chẳng những khiến Lâm Chiêu Hoành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mà ngay cả Hạng Tử Nhuận cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng, khoé môi gợi lên một nụ cười.
Nương tử hắn đúng là không giống người bình thường. Bất kệ thân phận đối phương ra sao dù cao quý hay đê tiện, chỉ cần là người nàng đặt trong lòng, nàng sẽ liều mạng che chở, bảo vệ. Đương nhiên, nếu như bị nàng chán ghét, kết cục cũng sẽ rất thảm. Hắn đây hiểu rất rõ, loại cảm giác giày vò cả thể xác lẫn tinh thần kia hắn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Đối với kẻ thù thì càng không cần phải bàn, ví dụ như Phi Nhi, nàng ra tay hung ác hơn bất kỳ kẻ nào.
Lâm Chiêu Hoành tức giận nói: “Được được được, đệ bảo đảm về sau sẽ không sai khiến các nàng nữa, được chứ?"
Chẳng phải mấy nha hoàn thôi sao, Lâm Gia - gia đại nghiệp đại, Lâm Chiêu Hoành hắn còn thiếu mấy hạ nhân để sai sử sao?
Lâm Chiêu Hoành hắn chỉ vì không muốn bị lão đầu tử càm ràm suốt ngày mới trốn tới đây, chứ tẩu tẩu cho rằng hắn tự nhiên ăn no rửng mỡ nên đem mình nhốt ở ngôi viện nhỏ này tìm ngột ngạt à?
"Các ngươi nghe rõ chưa. Sau này nếu hắn còn dám hô ba gọi bốn với các ngươi, các ngươi cứ dùng gậy đánh hắn bay ra ngoài!" Tô Khả Phương nói với đám Mã Liên.
”Tẩu tẩu à, không cần như vậy hung ác vậy chứ?" Đôi mắt đào hoa của Lâm Chiêu Hoành hoa trợn thật lớn, không dám tin nhìn về phía Tô Khả Phương. Lâm Chiêu Hoành hắn tốt xấu gì cũng là thân sư đệ của muộn tao sư huynh, nữ nhân này lại vì mấy hạ nhân mà muốn trở mặt với hắn?
Nhìn mặt của Lâm Chiêu Hoành thối giống như mới từ hầm phân vớt lên, ba người Mã Liên cố nín cười đáp: "Vâng, phu nhân!"
Lâm Chiêu Hoành ai oán nhìn về phía Hạng Tử Nhuận: “Sư huynh, nương tử huynh làm nhục đệ!"
Hạng Tử Nhuận ngay cả khóe mắt cũng chả thèm bố thí cho Lâm Chiêu Hoành. Ngay trước mắt mọi ngưới ngang nhiên dắt tay nương tử đi về nội viện, vừa đi vừa hỏi: “Tối nay nàng muốn ăn gì? Để ta đến Văn Hương Lai mua.”
Trời đã tối, đành phải mua đồ ăn sẵn. Ba tiểu cô nương Mã Liên mặt mũi đỏ hồng, cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xách đèn lồng chiếu sáng cho hai người.
"Sư huynh, đệ muốn ăn Phật nhảy tường, vịt Bát Bảo, sườn nướng than..." Lâm Chiêu Hoành vừa nghe đến ăn, lập tức thay ngay nụ cười nịnh nọt, theo sát phía sau hai người thao thao bất tuyệt gọi món.
(*)Cừu đại khổ thâm (仇大苦深): Thù hận vô cùng, luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức. (Sưu tầm)