Tô Khả Phương nhíu mày nhìn Vu Thị, thật không biết bà ta là đến giúp nghĩ kế hay là tới chọc giận người khác, biết rõ đại bá mẫu không có nhi tử, còn nói ra lời đâm trái tim người ta như vậy, đã thế còn kéo đại tẩu nàng vào câu chuyện.
Giả Thị vừa nghe Vu Thị nói lời này thì tức giận muốn nổ tung, nhưng nàng ấy chỉ là vãn bối, không thể đối với bà ta quá mức vô lễ, đành nén giận nói: "Tam thẩm, tình huống của cháu và Lan Nhi không giống nhau. Lấy đức hạnh của Lưu Gia có thể chiếu cố tốt Lan Nhi ở cữ không? Thẩm có từng nghĩ ngộ nhỡ Lan Nhi bị hành hạ rồi lưu lại mầm bệnh thì phải làm sao chưa?"
Dù cố nhịn thế nào, giọng Giả Thị vẫn cao hơn bình thường.
"Cháu cho rằng ai ở cữ không để ý là có thể lưu lại mầm bệnh sao?" Vu Thị lời vừa nói vừa trợn mắt nhìn Giả Thị, rồi vòng lại nói với Chu Thị: "Đại tẩu, con gái của mình tẩu còn không biết, Lan Nhi cơ thể tốt, cùng lắm thì tẩu đưa cho con bé thêm chút đồ ăn ngon, chắc chắn sẽ không lưu lại mầm bệnh."
Vu Thị nói xong từ trong ngực móc ra 20 văn tiền nhét vào tay Chu Thị: "Đại tẩu, số tiền này tẩu cầm đưa cho Lan Nhi mua ít thức ăn, đừng khiến Lưu Gia coi thường Lan Nhi."
Giả Thị bị Vu Thị đâm chọc, mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng Vu Thị dù sao cũng là trường bối của nàng ấy, nàng ấy không thể cãi nhau với bà ta, đành nuốt cơn tức xuống.
Vu Thị hết lần này đến lần khác giẫm thấp người khác để nâng mình lên, Lư Thị và Chu Thị đều đã quen, nhưng Tô Khả Phương lại thấy rất chói tai.
"Đại bá mẫu, tam thẩm nói đúng, chúng ta không thể để Lưu Gia coi thường Lan Nhi tỷ, nếu bá mẫu không đồng ý đón Lan Nhi tỷ về thì cầm tiền tam thẩm đưa đi, tốt xấu gì cũng có thể mua cân gạo lức." Tô Khả Phương yếu ớt cười nhạt, giọng điệu rất thành khẩn, nhưng lại khiến Vu Thi cảm thấy trong lời nói của nàng mang theo trào phúng.
Tô Khả Phương hơi ngừng chút, lại nói: "Đợi chút nữa cháu đến nhà Đông Minh thúc mua hai con gà đại bá mẫu mang đến cho Lan Nhi tỷ bổ cơ thể, còn nữa Lan Nhi tỷ ở cữ ăn hết bao nhiêu cá cháu bao tất.."
Thấy Vu Thị vì lời mình nói mà mặt cứng đờ, Tô Khả Phương âm thầm câu khóe môi.
Giẫm thấp người khác để nâng mình lên, không phải chỉ có mình bà ta làm được.
Làm thẩm, cháu gái ở cữ đưa một hai con gà cũng không quá, bà ta ngược lại tốt, cầm 20 văn tiền rồi tỏ ra công lao mình lớn cỡ nào, gì mà "Đừng khiến Lưu Gia coi thường Lan Nhi", thật sự là khiến người ta dính ngấy kinh tởm.
Bị Tô Khả Phương đánh thẳng mặt, Vu Thị tức giận, ngoài cười trong không cười nhìn Tô Khả Phương: "Đúng thế, ai mà chẳng biết hiện tại cuộc sống của Phó Gia dễ chịu rồi, đưa gà đưa cá cho đường tỷ cũng là nên làm, Lan Nhi có duyên phận tỷ muội thế này, ta làm thẩm cũng mừng thay cho nàng ấy."
Xú nha đầu, mở mồm là đưa gà đưa cá cho Lan Nhi, nhưng nhà bà ta ngay cả miếng canh cá cũng không thấy nàng đưa, trong mắt nha đầu này còn có trưởng bối bọn họ sao?
"Duyên phận là thứ phải qua lại bồi đắp lẫn nhau, trước kia Lan Nhi tỷ tốt với cháu, cháu một chút cũng không quên." Tô Khả Phương cũng cười như không cười nhìn Vu Thị.
Tô Hà không nghe ra ý tứ trong lời Tô Khả Phương, nhưng Vu Thị lại nghe hiểu ngụ ý của nàng, không phải trách bọn họ trước kia đối xử với nàng không tốt sao?
Nhưng nàng không nghĩ trước kia tự mình làm nhiều chuyện xấu đồi phong bại tục như vậy, ai nguyện ý thân thiết với nàng? Đừng nói bà ta, ngay cả đại tẩu không phải cũng không cho Ngọc Nhi thân thiết với nàng sao?
Nghĩ tới đây, Vu Thị cười lạnh nói: "Duyên phận hay không duyên phận ta không biết, ta chỉ biết Lan Nhi bị Lưu Gia bắt nạt như vậy, có một nửa là bởi vì ngươi mà ra, ngươi là phải bồi thường Lan Nhi cho tốt."
Nghe Vu Thị nói kháy nữ nhi mình, Lư Thị mất hứng: "Này tam thẩm, sao thẩm có thể nói ra lời như vậy hả? Chúng ta nói chuyện Lan Nhi, thẩm lại kéo cái gì lên người Phương Nhi thế?"
"Phải đấy tam thẩm, lời này của thẩm nếu như bị người ngoài nghe được, giả cũng trở thành thật!" Giả Thị lạnh mặt nói.
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa!" Tô Khả Phương định mở miệng thì Chu Thị lên tiếng trước: "Nhị thúc, tam thúc, ta quyết định rồi, ta muốn đón Lan Nhi về nhà ở cữ."
Vì con mẹ có thể bất chấp tất cả, mắt Chu Thị kiên định không thèm đếm xỉa đến ý kiến của người khác.
Nữ nhi của mình thì mình đau, bà không thể để đám người hư hỏng Lưu Gia giẫm đạp nữ nhi của bà như vậy!
Tô Bằng nhìn Chu Thị, trầm mặc một lát rồi nói: "Đại tẩu đã quyết định, vậy đệ và lão tam sẽ theo đại tẩu đến thôn Hương Phường đón Lan Nhi về."
"Nhị ca, sao ca có thể xúc động giống đại tẩu chứ?" Vu Thị mạnh mẽ đứng dậy ngăn cản: "Chuyện đón Lan Nhi là không được!"
"Vu Thị, Lan Nhi là nữ nhi của đại tẩu, đại tẩu nói đón liền đón!" Tô Bằng mặt không thay đổi quét mắt bác bỏ lời Vu Thị, sau đó nhìn vẻ mặt khó xử của Tô Hà lạnh giọng hỏi: "Lão tam, đệ có đi hay là không?"
Tô Hà nhìn thoáng qua Vu Thị, e sợ nói: "Nhị ca, đệ... Đệ đi."
Đối với nhị ca nhà mình, Tô Hà không có can đảm ngỗ nghịch.
Nghe vậy, Vu Thị tức gần chết, nhưng mọi người đều đồng ý đi đón Lan Nhi về, một mình bà ta phản đối cũng vô dụng.
"Giả Thị, con cũng đi chung đi!" Tô Bằng gọi Giả Thị cùng đi.
Bà bà Lan Nhi là loại thích cố tình gây sự, ông và lão tam là nam nhân không thể náo loạn với bà ta, đại tẩu Chu Thị không có khả năng ép lại bà ta, chỉ có thể gọi Giả Thị đi cùng.
Tô Khả Phương ở nhà mẹ đẻ chờ đến trời tối cũng không thấy bọn họ trở về, liền về Phó Gia ăn cơm tối trước, thuận tiện thông báo Diêu Thị một tiếng, nói mình muốn ở nhà mẹ đẻ một đêm.
Diêu Thị biết Tô Gia xảy ra chuyện cũng không phản đối, dù sao nữ nhi xuất giá nữ về nhà ngoại ở một hai ngày cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Tô Khả Phương và Lư Thị chờ đến nửa đêm mới thấy Tô Bằng và Giả Thị trở về.
"Sao lại đi lâu như vậy, có đón được Lan Nhi về không?" Tô Bằng và Giả Thị vừa vào nhà, Lư Thị liền vội vã hỏi.
"Đón về rồi, chẳng những Lan Nhi quay trở lại, mà Đại Minh cũng tới đây." Tô Bằng nói xong nhận nước Lư Thị đưa tới uống liền một hơi.
Nói chuyện với trưởng thôn thôn Hương Phường một lúc lâu, lại cãi nhau với Lưu Gia, còn nhìn Lưu Gia tách ra ở riêng, bọn họ vừa đói vừa khát.
"Cái gì, Đại Minh và Lan Nhi phân gia tay trắng?" Lư Thị vừa tức vừa gấp: "Lan Nhi còn ở cữ, Lưu Gia cứ như vậy đem bọn nó đuổi ra khỏi nhà? Mấy người cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn nó bị người Lưu Gia bắt nạt?"
Phân gia tay trắng đồng nghĩ với việc Đại Minh và Lan Nhi ngay cả một gian phòng, một mẫu đất cũng không có, sau này làm sao bọn nhỏ có thể sống được?
Nói đến đây, Giả Thị liền tức lên: "Nương, nương không biết, lúc chúng ta và trưởng thôn thôn Hương Phường tới Lan Nhi và Đại Minh còn đang quỳ xuống trước mặt hai lão bất tử đấy, Lan Nhi vừa đẻ non, khuôn mặt trắng bệch, Đại Minh dập đầu trán đầy máu, mà hai lão bất tử kia nhất định không cho Lan Nhi đứng lên..."