Hạng Tử Nhuận giọng điệu thanh lãnh, Liễu Trường Phong đã hắn gặp mấy lần, nên quen với cách nói có ý tứ của hắn, hướng hắn chắp tay: "Vậy làm phiền Hạng sư phụ rồi, Liễu mỗ xin bái biệt từ đây."
Liễu Trường Phong nói xong, liền dẫn theo một đám tùy tùng rời khỏi tửu lâu.
Thấy cảnh này, Dương Thành kinh nghi bất định, thành chủ thành Dương Phong - Liễu Trường Phong không phải người hiền hoà, càng không phải người tùy tiện ai muốn gặp thì gặp. Ngay cả ông cũng mới vô tình thấy ông ấy một lần từ phía xa xa.
Tướng công của Phương Nhi rốt cuộc có lai lịch gì, mà có thể khiến vị Liễu thành chủ cực ít khi rời khỏi thành hạ mình đến huyện Hoài Đường gặp hắn, còn cung kính với hắn như thế?
Đưa mắt nhìn đoàn người Liễu Trường Phong rời đi, Hạng Tử Nhuận và Lâm Chiêu Hoành mới trở về phòng Tô Khả Phương đang ngồi.
"Dượng~~”
Hạo Nhi vừa nhìn thấy Hạng Tử Nhuận liền nhảy xuống ghế, cười hì hì nhào tới.
Khuôn mặt vốn lạnh cứng của Hạng Tử Nhuận không tự chủ nhu hòa xuống, đưa tay tiếp được thằng bé, bên môi treo nụ cười thản nhiên.
Thấy thế, tròng mắt Lâm Chiêu Hoành thiếu chút nữa rớt xuống.
Vừa rồi muộn tao sư huynh đang cười?!
Hắn đang cười?!
Quen biết muộn tao sư huynh hơn mười năm, ngoại trừ cười lạnh, Lâm Chiêu Hoành chưa từng thấy sư huynh phát ra nụ cười từ nội tâm.
Lâm Chiêu Hoành khoa trương vỗ ngực, thật đúng là dọa chết người!
Lâm Chiêu Hoành và Hạng Tử Nhuận ở chung một chỗ không phải ngày một ngày hai, nếu không sẽ không có biểu tình đại kinh tiểu quái (*) như vậy.
Có lẽ vì oan khuất của Hạng Gia đã rửa sạch, có lẽ vì người nhà không cần tiếp tục đông trốn tây lấp, số lần Hạng Tử Nhuận cười hai ngày nay nhiều hơn cả sáu năm trước cộng lại.
Hạng Tử Nhuận không phản ứng với biểu tình của Lâm Chiêu Hoành, mà nhìn về phía gã sai vặt đứng sau Lâm Chiêu Hoành. Gã sai vặt hiểu ý, nâng hộp gỗ trong tay đến trước mặt Hạng Tử Nhuận: "Hạng thiếu gia."
Hạng Tử Nhuận mở hộp gỗ, cầm một chồng ngân phiếu ra ném cho Lâm Chiêu Hoành, lời ít mà ý nhiều nói: "Trả đệ."
Lâm Chiêu Hoành không chút kinh ngạc nhận lấy ngân phiếu, chuyển tay quẳng cho gã sai vặt: “Cất đi, lần này thu lại hết tất cả lợi tức.”
Tô Khả Phương trố mắt há hốc mồm nhìn chồng ngân phiếu kia, vừa rồi nàng liếc qua mệnh giá ghi phía trên ngân phiếu, dựa vào đó có thể đoán chồng ngân phiếu kia không được một nghìn cũng tới tám trăm lượng. Tổng số tiền nàng kiếm ra sau khi tới triều đại này cũng không nhiều như vậy. Rốt cuộc Hạng Tử Nhuận kiếm từ đâu ra số tiền lớn đến vậy?
Hạng Tử Nhuận khép hộp gỗ lại, đẩy tới trước mặt Tô Khả Phương, giọng điệu so với giọng điệu lạnh cứng lúc nói chuyện với Lâm Chiêu Hoành quả thực là cách biệt một trời một vực: “Trong này là khế đất và khế nhà, nàng cất đi. Sau này, mỗi tháng sẽ có người đưa tiền thuê tới, nàng thu là được.”
Tô Khả Phương mở hộp ra, chờ thấy rõ đồ vật bên trong, lại giật mình.
Trong hộp ngoại trừ khế đất, khế nhà của toà viện năm gian có sân, còn có khế nhà của hai gian cửa hàng. Hơn nữa địa chỉ đều ở thành Dương Phong, giá trị biết bao nhiêu tiền chứ?
"Những thứ này từ đâu mà ra?" Tô Khả Phương hỏi mà run như cầy sấy.
Hãy tha thứ cho nàng không thấy qua việc đời, lấy năng lực của nàng bây giờ, dù qua mấy năm nữa, chỉ sợ cũng không mua nổi viện và cửa hàng.
Hạng Gia đã bị tịch thu nhà và tài sản, dù rửa sạch oan khuất, thì triều đình nhất định sẽ không hoàn trả tài sản cho Hạng Gia. Vậy rốt cuộc Hạng Tử Nhuận lấy đâu ra những vật này?
"Tẩu tẩu, đây đều do nam nhân của tẩu dựa vào bản sự của mình kiếm ra, tẩu cứ yên lòng mà nhận đi." Giữa trưa đi đường Lâm Chiêu Hoành chưa ăn no, giờ bụng sắp đói meo: "Mau ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi."
"Nàng cứ cất đi trước, chuyện khác trở về ta sẽ nói cho nàng." Hạng Tử Nhuận cho nàng ánh mắt trấn an, sau đó cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng và Hạo Nhi.
Hạo Nhi ngồi xuống ghế, giòn tiếng mời: "Dượng ăn cơm, cô cô ăn cơm, Chiêu Hoành thúc thúc ăn cơm."
Lâm Chiêu Hoành từng ở Tô Gia, nên Hạo Nhi rất thân cận với Lâm Chiêu Hoành.
Cơm nước xong xuôi trời đã bắt đầu tối, Hạng Tử Nhuận dẫn Tô Khả Phương và Hạo Nhi tới một ngôi nhà trong ngõ nhỏ ở thành đông. Ngôi nhà này còn chưa lớn bằng Phó Gia, chỉ có hai gian phòng và một phòng bếp, ngoài ra thêm một nhà kho, bên trong có mấy bó củi.
Hạng Tử Nhuận an bài để phu xe ở một phòng, hắn, Tô Khả Phương và Hạo Nhi thì ở phòng khác.
"Ngôi nhà này cũng là của huynh?" Tô Khả Phương hỏi.
"Là của chúng ta." Hạng Tử Nhuận uốn nắn, sau đó nói ra tính toán của mình: "Nhưng ngôi nhà này quá nhỏ, ta định bán đi rồi đổi ngôi nhà khác lớn hơn một chút. Nàng tới huyện cũng có chỗ nghỉ chân, nàng thấy sao?”
Tô Khả Phương từ chối cho ý kiến.
Tô Khả Phương đun nước nóng giúp Hạo Nhi tắm rửa, mình thì rửa mặt, lau người. Lúc về phòng, Hạo Nhi đã ngủ rồi, mà Hạng Tử Nhuận thì ngồi trước bàn phía trên trải một tờ giấy lớn và dài không biết đang vẽ gì.
Thấy ngọn đèn chợt sáng chợt tới, Tô Khả Phương đi qua gẩy bấc đèn, để đèn cháy vượng hơn.
Hạng Tử Nhuận ngẩng đầu, cười nói: "Tắm xong?”
"Ừ, huynh đang vẽ gì thế?” Tô Khả Phương cúi đầu nhìn tờ giấy. Thấy hình hắn vẽ giống một toà nhà lớn, cấu tạo rất phức tạp, không khỏi hỏi: "Huynh thiết kế nhà cho người khác?"
Hạng Tử Nhuận trầm ngâm: "Không hẳn vậy.”
Thấy vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc, Hạng Tử Nhuận cười: "Ta dựa trên cơ sở phòng vốn có để thiết kế một ít cơ quan."
Nghe vậy, Tô Khả Phương vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía bản vẽ lần nữa, nhưng vẫn không hiểu.
Hắn kéo nàng ngồi xuống, thấp giọng giải thích: "Bản vẽ này là sơ đồ Liễu Gia chủ viện của Liễu thành chủ - thành Dương Phong. Khế đất, khế nhà ta đưa cho nàng và ngân phiếu ta trả lại cho sư đệ ngày hôm nay đều từ tiền đặt cọc Liễu thành chủ đưa cho ta.”
"Không ngờ huynh còn am hiểu thứ này.” Nàng cảm thán.
Nàng đột nhiên phát hiện hiểu biết của mình về hắn thật sự quá ít.
"Chờ ta làm xong việc cầm số thù lao còn còn thiếu, chúng ta sẽ xây ngôi nhà ngói, có được không?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Được chứ, đến lúc đó huynh cũng thiết kế thêm mấy cơ quan để chơi đùa." Tô Khả Phương nửa đùa nửa thật đáp.
"Được, tất cả đều nghe nàng.” Hạng Tử Nhuận cười cưng chiều, đưa tay nắm chặt tay nàng, thần sắc trở nên rất nghiêm túc: "Nương tử, khoảng thời gian ta không ở nhà nàng vất vả rồi, giờ ta đã trở về. Sau này, việc kiếm sống hãy giao cho ta đi, nàng không cần tiếp tục bôn ba lao lực nữa.”
Tô Khả Phương nhăn mày liễu: "Có phải huynh không thích ta xuất đầu lộ diện ở bên ngoài không?"
“Ta không nỡ để nàng bị người ngoài liên luỵ. Huống hồ nuôi sống gia đình vốn là chuyện của đàn ông, để một nữ nhân như nàng kiếm tiền nuôi cả gia đình còn giống gì nữa?”
Nói cho cùng, Hạng Tử Nhuận là người cổ đại, bản chất mang chủ nghĩa đại nam nhân khiến hắn không thể tiếp thu được việc để nữ nhân nuôi gia đình.
"Hạng Tử Nhuận, ta không cảm thấy mệt!" Tô Khả Phương nhìn hắn, sắc mặt còn nghiêm túc hơn cả hắn: "Ta ở bên ngoài bôn ba, không chỉ vì kiếm tiền, mà đó là thú vui của ta. Nếu huynh bắt ta ở nhà cả ngày, ta sẽ điên mất."
Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Không phải nàng thích điêu khắc sao? Ta kêu người chuẩn bị vật liệu gỗ tốt cho nàng. Đến lúc đó nàng ở nhà làm việc mình thích, không phải cũng rất tốt sao?"
Nam nhân ở bên ngoài dốc sức làm việc, cũng không thể chắc chắn thuận buồm xuôi gió. Huống chi là một nữ nhân như nàng, vừa nhớ tới chuyện lần trước nàng bị người khác hãm hại vào đại lao, lòng Hạng Tử Nhuận vẫn còn sợ hãi.
(*) Đại kinh tiểu quái: (大惊小怪) Đây là một câu có xuất xứ từ Chu Hi (1130-1200) ( một nhà Nho học cũng là một Triết gia của Trung Quốc cũng được đánh giá là chỉ đứng sau Khổng Tử): 要肱把此事做一平常事看,朴实头做将去,久之自然见效,不必如此大惊小怪,起模画样也 (Yếu quăng bả thử sự tố nhất bình thường sự khán, phác thực đầu tố tương khứ, cửu chi tự nhiên kiến hiệu, bất tất như thử đại kinh tiểu quái, khởi mô họa dạng dã). Cụm từ này miêu tả một người đối một việc không có gì là đặc biệt nhưng lại quá sức kinh ngạc. (Nuruniha’s Blog)