Sở Thất Nguyệt đầy bụng ấm ức: "Em đi đây, anh quá xui xẻo, ở với anh thêm chốc nữa chỉ sợ bị sét đánh." Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một tiếng sấm nổ, Sở Thất Nguyệt sợ hãy chạy lên sô pha ngồi co lại, cô sợ sấm sét. Trương Hợp Hoan thầm nghĩ đây là người không lưu người trời lưu người, Sở Thất Nguyệt đêm nay là đi không xong rồi, sấm vang chớp giật, một hồi mưa to sẽ tới bất cứ lúc nào, Trương Hợp Hoan nhanh đi đóng cửa sổ....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.