Trương Hợp Hoan cười nói: “Có gì mà không tiện? Tôi cho nhân viên nghỉ năm này, bọn họ còn cảm ơn tôi không ngớt.” An Nhiên lòng đầy cảm động. Vì an ủi cô, cậu tình nguyện tạm thời gác sự nghiệp qua một bên: “Chưa thấy ai làm ăn như anh. Đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày thì làm sao kiếm được tiền?” Trương Hợp Hoan nói: “Thứ như tiền ấy mà, sống không mang theo được chết không mang đi được, không thể quá coi trọng. Người như tôi trời sinh phú quý, đời này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.