Bưng bát mì đã nấu xong vào trong phòng, An Nhiên vẫn nằm ở tư thế cũ. Điện thoại trên tủ đầu giường không ngừng vang, An Nhiên bất động, giống như ngăn cách với thế giới này vậy. Đối phương rút cuộc cũng không gọi nữa, Trương Hợp Hoan nói: “An Nhiên, dậy ăn một chút đi?” "Không muốn ăn." Trương Hợp Hoan nói: “Ít nhiều cũng ăn một chút, tôi cực cực khổ khổ nấu cho cô đó.” An Nhiên nghe cậu nói như vậy, chậm rãi ngồi dậy, mắt đã khóc sưng phù. Trương Hợp Hoan đỡ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.