Lúc Sở Thất Nguyệt lái xe đi đến chỗ Trương Hợp Hoan, nhìn thấy mặt hàng này ôm thùng giấy đứng ở đầu đường đón gió lạnh, mũi bị đông lạnh đỏ ửng. Vừa có chút đau lòng lại có chút buồn cười: “Anh cứ đứng ở đây chờ? Nếu em không đến thì sao?” Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Thì anh vẫn cứ chờ, nếu anh chết thì chính là do em làm hại.” Sở Thất Nguyệt nói: “Dựa vào cái gì lại là em chứ?” Trương Hợp Hoan nói: “Anh có thể lên xe của em không?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.