“Đừng dong dài, cùng lắm thì chết.” Văn Vịnh Thi đặt cốc cà phê lên bàn, có chút bi quan mặc cho số phận. Trương Hợp Hoan cảm thấy rằng cậu nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Vạn nhất dược tính của Văn Vịnh Thi phát tác, cuối cùng làm chuyện này ở trên người mình. Không chừng cậu thật sự phải đi vào, thật không muốn nhân lúc người khác gặp hoạ. Huống chi Văn Vịnh Thi hiện tại bây giờ đen như than, Trương Hợp Hoan thực không có hứng thú gì. Trương Hợp Hoan...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.