Cầm lên là cho sinh tồn, đặt xuống là cho cuộc sống; cầm lên là năng lực, đặt xuống là trí tuệ. Người cầm lên không nổi, thì không cần quan tâm đến đặt xuống; nhưng có người cầm lên được, lại không đặt xuống được. Cầm lên không nổi, thì sẽ không làm được chuyện gì; không đặt xuống được, thì sẽ mỏi mệt không chịu nổi. Sở Thất Nguyệt trong lòng chợt xuất hiện ưu thương khó có thể miêu tả, gió đêm thổi lên mái tóc của cô, như một giai điệu không tiếng động đang lặng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.