Đêm nay ánh trăng rất sáng, rơi trên người Sở Thất Nguyệt chiếu rọi màu da trắng nọn của cô, đem lại cảm giác trong suốt. Giống như nữ thần xuất hiện từ trong ánh trăng. Nhìn thấy một màn trước mắt, Sở Thất Nguyệt không biểu hiện ra cảm xúc gì, trong đôi mắt đẹp thậm chí không nổi lên nửa điểm gợn sóng. An Nhiên nhanh chóng buông cánh tay Trương Hợp Hoan, đi về phía trước rồi dừng ở nơi đó: “Thất Nguyệt, cô, cô ngàn vạn không cần hiểu lầm.” Cô ý thức được bản thân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.