Trương Hợp Hoan nói: “Hãy dành nhiều thời gian nhất có thể với bà ấy, mất rất lâu mới về được một lần, em không cần lo cho anh đâu.” Sở Thất Nguyệt nói: “Em cũng không lo lắng gì, dù sao anh cũng đâu thiếu người chăm sóc.” Trương Hợp Hoan nhắc cô đi tới phía trước thì quẹo ra, xong gọi điện thoại để Trương Hợp Nguyệt mang hai vali hành lý xuống dưới, Sở Thất Nguyệt thấy Liễu Vân Tư không xuống, âm thầm thở dài một cái, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi. Trương Hợp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.