"Vậy ai đóng vai tốt?" Anh ta hỏi.
"Không có vai tốt."
Anh Kiếm:"....."
Nội tâm nứt toác.
Vậy chẳng phải chỉ còn lại đàn áp thôi sao?!
Thảo nào Hoắc An bây giờ khổ sở như vậy, vẻ mặt như bị bồ đá bảy tám chục lần, tuyệt vọng vô cùng.
Anh Kiếm nhìn hai người trước mặt, coi như đã hiểu rõ.
Tiêu Hòa làm quái gì có chừng mực!
Đoàn người chờ thử vai đang từ từ tiến lên, nhưng vì số lượng người quá đông, tiến độ rất chậm.
Theo tốc độ này, ít nhất cũng phải đến tối mới đến lượt.
Lúc đầu, hiện trường còn rất náo nhiệt, nói cười rôm rả, theo thời gian trôi qua, các diễn viên chờ đợi dần dần im lặng, đều tự tìm một góc nghỉ ngơi, ngay cả chào hỏi cũng không còn hứng thú.
Từ sáng đến trưa, không ít người đã chờ đến mức đói meo, vẻ mệt mỏi hiện rõ.
Có diễn viên mang theo trợ lý và người đại diện thì nhờ họ đi mua cơm; Có diễn viên tự mình đến, không nỡ rời khỏi vị trí của mình, chỉ có thể đói bụng đứng chờ.
Cảm giác đói và mệt mỏi có thể lây lan, bắt đầu len lỏi trong đoàn người chờ đợi.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy mấy người kết thúc thử vai đi ra đều mặt mày xám xịt, vẻ mặt suy sụp, không khỏi cũng lo lắng theo.
Ngay lúc này, một mùi thơm của thức ăn đột nhiên lan tỏa trên hành lang.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Tiêu Hòa, anh Kiếm và Hoắc An, mỗi người cầm trên tay một hộp cơm bốc hơi nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt.
Xung quanh một mảnh ảm đạm, chỉ có ba người họ là thật sự ấm áp thoải mái.
Hoắc An vừa rồi tận mắt nhìn thấy Tiêu Hòa lấy ra từ trong túi xách của mình ba hộp cơm còn nóng hổi, cậu ta ngây người.
"Đội trưởng, bình thường chị đều để cơm hộp trong túi xách sao?"
Hộp cơm là Tiêu Hòa vừa rồi mượn túi xách, trực tiếp lấy ra từ trong không gian.
Lúc này cô bình tĩnh nói: "Tôi đoán hôm nay diễn viên thử vai nhiều, nên đã chuẩn bị trước một chút."
Hoắc An và anh Kiếm không hề nghi ngờ.
Lúc này mà có cơm hộp ăn, quả thực là đưa ô giữa trời mưa.
Hai người nhanh chóng ăn xong cơm, vừa buông đũa, Tiêu Hòa lại lấy ra hai chai nước từ trong túi xách.
"Uống nước."
Hoắc An uống xong nước, Tiêu Hòa lại lấy ra từ trong túi xách một chiếc ghế xếp nhỏ, đặt xuống đất.
"Ngồi xuống nghỉ một lát."
"Được..."
Hoắc An kinh ngạc gật đầu, vừa ngồi xuống, chỉ thấy Tiêu Hòa bình tĩnh giũ ra một chiếc chăn nhỏ đưa tới cho cậu ta.
"Cái này cũng là chị mang theo?" Cậu ta kinh ngạc hỏi.
Tiêu Hòa gật đầu. "Là người đại diện, mang theo ghế xếp và chăn có gì lạ không?"
Không lạ sao?
Hoắc An nhìn đồ trong tay, ăn uống no nên, quấn chăn, ung dung bắt đầu nghỉ ngơi, cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái đến mức buồn ngủ.
Trong số tất cả các diễn viên xếp hàng thử vai, cậu ta là người thoải mái nhất, những người đứng xung quanh nhìn mà thèm thuồng vô cùng.
Đi đâu tìm được người đại diện tốt như vậy?
Bọn họ cũng muốn!
Hoắc An chú ý đến ánh mắt của mấy người đó, trong lòng cười thầm.
Mấy người còn non lắm.
Cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc túi đeo trên vai Tiêu Hòa, thực sự rất tò mò.
Chiếc túi vải bạt kia không ngờ lại có thể đựng được nhiều đồ như vậy!
Trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, Tiêu Hòa lại lấy ra từ bên trong hai ổ bánh mì, một bộ sạc điện thoại, thậm chí còn có cả rubik dùng để g.i.ế.c thời gian.
Hoắc An sững sờ.
Đó là túi thần kỳ của Doraemon sao?
Cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, nếu em nói bây giờ em hơi buồn ngủ, muốn một chiếc giường, chị có lấy ra được không?"
Tiêu Hòa buông điện thoại, trực tiếp đứng dậy, mặt không biểu cảm hỏi: "Muốn loại nào?"
Hoắc An sợ hãi vội vàng ngăn cô lại.
"Đùa thôi, em sợ chị thật sự lấy ra, chính em mới là người bị dọa sợ."
Nghe vậy, Tiêu Hòa mới ngồi xuống lại.
Đoàn người thử vai vẫn tiến lên chậm rãi, gần như đúng với thời gian Tiêu Hòa dự đoán, mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, cuối cùng mới đến lượt Hoắc An.
Đợi cậu ta vừa bước vào phòng thử vai, anh Kiếm không nhịn được hỏi.
"Gần đây em huấn luyện Hoắc An kiểu gì vậy?"
Sao lại biến đứa trẻ thành thế này?
Tuy rằng nhìn kỹ thì vẫn trắng trẻo hồng hào.
Tiêu Hòa thản nhiên nói: "Thực hành chiến đấu một chút thôi mà."
"Cái gì?" Anh Kiếm không hiểu.
Lúc này, Hoắc An đứng trong phòng thử vai, vừa nhận được đoạn diễn do nhân viên công tác đưa:
[Cậu là một ngư dân trên thuyền đánh cá, sau khi bị ngược đãi, cậu rơi xuống nước. Kẻ xấu vì ép hỏi thông tin mà vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, mỗi lần đều giả vờ cứu cậu lên bờ, nhưng đến phút cuối lại đổi ý, cậu liên tục rơi xuống nước, rơi vào tuyệt vọng...]
Hoắc An đọc xong đoạn mô tả:???
Cảnh này, sao mà quen thế?
Bình thường Hoắc An nhập vai rất chậm, trước đây khi quay Tân Binh, đạo diễn đã từng nhắc nhở, mỗi lần quay phim cậu ta đều cần phải vào trạng thái trước một tiếng.
Nhưng hôm nay, vừa nhìn thấy đoạn mô tả này, cảm xúc vèo một cái lên ngay.
Không cần chuẩn bị.
Không cần ủ cảm xúc.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều có thể nhập vai.
Dựa vào không phải là diễn xuất, mà là ký ức khắc sâu trong đầu.
Cậu ta lập tức nhớ đến một cảnh tượng.
Hồ nước.
Chuột nước lớn.
Thuyền gỗ.
Còn có tiếng cười điên cuồng như phản diện của Tiêu Hòa.
Đều trùng khớp!
Hóa ra Tiêu Hòa đã đoán trước được bối cảnh nhiệm vụ, cố ý huấn luyện có mục đích!
Tất cả đều là để cậu ta có thể thuận lợi vượt qua buổi thử vai.
Tấm lòng này khiến Hoắc An cảm động rơi nước mắt.
Cậu ta nắm chặt kịch bản, lòng trào dâng cảm xúc, khiến nhân viên công tác bên cạnh ngẩn người.
Diễn viên thế hệ mới bây giờ nhập vai nhanh thật đấy!
"Thử vai còn chưa bắt đầu mà, bây giờ cậu tìm cảm xúc ở bên ngoài đi, người tiếp theo là đến lượt cậu rồi." Nhân viên công tác nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này trong phòng, diễn viên trước vẫn đang thử vai.
Đó là một diễn viên nam trông còn rất trẻ, Hoắc An không quen, vừa mới bắt đầu thử vai, đạo diễn đã bảo cậu ta cởi áo khoác, trước tiên thể hiện hình thể của mình.
Diễn viên nam này quá gầy, chiếc áo phông như treo trên người, xương bả vai nhô ra dựng thẳng đứng, giống như cây sào treo đồ.
Vẻ ngoài này rất phù hợp với thẩm mỹ của giới giải trí hiện nay, nhưng lại không phù hợp để diễn một ngư dân khỏe mạnh.
Hai vị đạo diễn vừa nhìn thấy đã nhíu mày.
Đoạn diễn của cậu ta cũng khác với Hoắc An, có vẻ như đang đối đầu với ai đó, nhưng giọng nói yếu ớt, không có sức lực, nói chuyện cũng lắp bắp, rõ ràng là chưa chuẩn bị đầy đủ.
Diễn xuất chưa được một nửa, mặc dù không bị gọi dừng lại, nhưng sự chú ý của hai vị đạo diễn đã không còn ở trên người cậu ta nữa, bắt đầu xem hồ sơ của diễn viên tiếp theo.