"Nhưng may là vào thời điểm đó, nhu yếu phẩm rất khan hiếm, bụng đói ăn gì cũng vào."
Tiêu Hòa đến thế giới này đã lâu, vẫn luôn giấu kín về xuất thân của mình. Cho đến hôm nay, lần đầu tiên cô mới nói ra. Cô rất muốn nói hết cho Giang Diệp.
Thế giới đó tuy nguy hiểm và nghèo nàn, nhưng là nơi cô đã sống hơn hai mươi năm.
"Lúc em mới đến đây, em không thích ứng được. Mặc dù nơi này không có zombie nhưng mùi hôi thối vẫn đeo bám em, làm em không thể nuốt được cơm."
Nghe đến đây, Giang Diệp nhớ lại hành động của Tiêu Hòa lúc trước, anh đột nhiên hiểu ra.
Trước đó, anh luôn tò mò tại sao cô lại làm như vậy với mình. Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Tiêu Hòa nói đến đây, bước tới gần Giang Diệp: "Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh, kỳ lạ là mùi zombie đã biến mất hoàn toàn. Em cuối cùng cũng ăn được. Hơn nữa mấy bộ đồ anh mặc thật kích thích sự thèm ăn."
Giang Diệp vừa buồn cười vừa bất lực.
"Chẳng trách anh thường xuyên cảm thấy, ánh mắt em nhìn anh giống như đang nhìn một đĩa thức ăn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, thì ra không phải là ảo giác."
Tiêu Hòa thong thả kể về cuộc sống trước đây của mình, khi nói đến thế giới bây giờ là một cuốn tiểu thuyết có tên "Thời Đại Giải Trí", biểu cảm của Giang Diệp từ ngạc nhiên chuyển sang nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi chấp nhận.
"Hóa ra, nhân vật giấy là có ý nghĩa như vậy à."
Tiêu Hòa: "Trước đây em không chấp nhận anh, vì em lo rằng một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi đây, nếu em trở về thế giới trước đây thì anh sẽ ra sao?"
Câu hỏi này làm Giang Diệp ngây người, lúc trước anh không biết về lai lịch của Tiêu Hòa, vì vậy căn bản không nghĩ đến vấn đề này.
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó ánh mắt lại trở nên kiên định.
"Vậy thì coi như mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, miễn là em đừng chê anh chỉ là một nhân vật giấy."
Tiêu Hòa an ủi anh: "Đừng buồn, ngoài em ra, tất cả những người ở đây đều là nhân vật giấy, mọi người đều bình đẳng, em không chê anh đâu."
Giang Diệp cười cười, chăm chú nhìn Tiêu Hòa một lúc, sau đó đột nhiên tiến lại gần.
"Muốn hôn em."
"Không phải vừa rồi đã hôn rồi sao?"
Người này dính người quá vậy?
Giang Diệp lo lắng nói: "Nhưng biết đâu ngày mai em đi thì sao?"
Nghe vậy, Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, dường như cũng thấy có lý, biết đâu ngày mai vừa tỉnh dậy, cô đã quay về mạt thế. Vì vậy cô gật đầu, Giang Diệp cười hớn hở, tiến đến hôn cô.
Lần này anh hôn rất sâu, quấn quít không rời.
Lần này Tiêu Hòa cảm nhận rất rõ, cô vẫn muốn lột sạch anh.
Kể từ khi biết Tiêu Hòa đến từ thế giới khác và có khả năng rời đi, Giang Diệp đã biểu hiện thân mật hơn với cô.
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa không đi, đường hoàng đứng ở hành lang, cô nhìn thấy Giang Diệp mặc đồ ngủ đứng ở bên ngoài.
Trời vừa mới sáng, anh đã gõ cửa nhà cô.
"Anh đến xem em còn ở đây không."
Tiêu Hòa: "… Anh về nhà nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng ra ngoài, hôm nay em phải đến công ty."
"Được."
Giang Diệp gật đầu, sau đó tiến lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Tiêu Hòa rất ít khi thân thiết với người khác, nghi hoặc nhìn anh.
"Anh làm gì vậy?"
Giang Diệp có lý do đầy đủ. "Lỡ như ngày mai em đi mất thì sao? Phải coi như mỗi ngày đều là ngày cuối cùng mới được."
Câu nói này suýt nữa làm cháy CPU của Tiêu Hòa.
Phải vậy không?
Sao cô lại cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi?
Đang nghĩ ngợi, quay đầu thấy Giang Diệp cười toe toét, lập tức hiểu ra.
Ngày cuối cùng cái nỗi gì?
Chỉ là chiêu trò của bạn trai nhỏ mà thôi.
Tiêu Hòa bất lực.
Cô mở cửa cho Giang Diệp vào nhà, lúc anh đi vào bếp, Tiêu Hòa quay người lại, thấy hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, còn có một chú chó sói đều đứng trong phòng khách nhìn cô.
"Chị ơi, chị với anh ấy sắp cưới nhau rồi ạ?" Hạ Tri Nam hỏi.
Tiêu Hòa im lặng.
Hạ Tri Bắc đứng bên cạnh rất biết điều, lập tức ngăn em trai lại.
"Em đừng nói bậy."
Sau đó lại quay sang nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Bọn em sắp có em trai em gái thật sao ạ?"
Tiêu Hòa: "..."
Thậm chí William cũng tò mò nhìn cô, không biết vì sao nó đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
Tiêu Hòa đang định giải thích thì điện thoại đổ chuông.
Vừa bắt máy, giọng nói hoảng loạn của anh Kiếm lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Có chuyện rồi, vừa rồi bọn anh nhận được một lá thư tống tiền từ bọn bắt cóc, em đến công ty nhanh lên!"
"Ai bị bắt cóc?" Tiêu Hòa hỏi.
"Giang Diệp!"
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Hòa ngạc nhiên nhìn về phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Giang Diệp cũng đang ngơ ngác.
Giang Diệp hôm qua đúng là bị bắt cóc, nhưng không phải đã được cứu về rồi sao?
Ngay cả những tên bắt cóc đó cũng bị Tiêu Hòa tóm gọn, hiện đang bị nhốt trong khu rừng dùng để huấn luyện, chuẩn bị đưa đến đồn cảnh sát.
Đâu ra lá thư bắt cóc ở đây?
Tiêu Hòa nghĩ thầm rồi trả lời:
"Được, em sẽ đến ngay đây."
Vừa cúp máy, Giang Diệp đã đi tới.
"Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Hòa lắc đầu: "Anh ở nhà đừng ra ngoài, em đi xem tình hình trước."
Nói xong thì vội vàng ăn sáng, phi nhanh ra cửa, nhưng không đến công ty mà đến căn cứ huấn luyện ở ngoại ô.
Hôm qua sau khi bọn chúng bị Tiểu Quai mang về thì bị trói lại, nhốt hết vào một căn phòng tối tăm
Tiêu Hòa bước vào, tất cả bọn bắt cóc đều đã tỉnh, hốt hoảng co rúm ngồi ở góc phòng.
Chúng đã bắt cóc rất nhiều người, nhưng lại chẳng ngờ rằng có một ngày mình cũng bị bắt cóc.
Ngay khi thấy Tiêu Hòa đi vào, mặt ai nấy đều tái mét.
Chúng vẫn nhớ hôm qua Tiêu Hòa đột nhập vào cái sân nhỏ đó với khí thế kinh người, còn có sức mạnh và khả năng chiến đấu phi thường, tựa như chỉ cần búng tay một cái là có thể nghiền nát tất cả bọn chúng.
"Cầu xin cô, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám bắt cóc Giang Tại Châu nữa, cô tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bỏ đi, sau này không bao giờ đến gây phiền phức cho mọi người nữa."
Bọn bắt cóc liên tục cầu xin tha thứ.
Tiêu Hòa tiến lên, thẳng thắn hỏi luôn.
"Các người còn đồng bọn nào nữa không?"
Tên bắt cóc vội xua tay: "Không có, không có, bọn chúng đều ở đây hết cả rồi."
"Nhưng sáng nay, công ty nhận được một lá thư tống tiền, trong thư nói Giang Tại Châu đã bị bắt cóc, muốn một trăm triệu tiền chuộc mới thả người, không phải do các người làm thì là ai?"