[Hơn nữa đều là đỉnh lưu.]
[Oa!!!]
......
Trong phòng phát sóng trực tiếp bàn tán sôi nổi, đều đang cổ vũ hai đứa trẻ đồng ý.
Nhưng lúc này Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam vẫn chưa lên tiếng, bọn trẻ có chút không biết làm sao.
Tiêu Hòa không bắt bọn trẻ đồng ý ngay, mà quay đầu khẽ vẫy tay với người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình vội vàng đứng dậy.
"Tất cả sự thật đã sáng tỏ, chương trình hôm nay đến đây là kết thúc."
Nói xong, Tiêu Hòa dẫn theo hai đứa trẻ nhanh chóng rời đi.
Cửa lớn của phim trường được mở ra.
Thi Ánh Đan thấy vậy cũng định đi ra ngoài, vừa đến cửa thì bị khán giả tức giận chặn lại.
"Ai cho cô đi?"
"Bắt nạt trẻ con thì có bản lĩnh gì!"
Cô ta sợ đến tái mặt, vội vàng hét lớn: "Tiểu Nam! Cứu mẹ! Tiểu Nam!"
Hạ Tri Nam bị anh trai kéo lại, nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại.
Thi Ánh Đan bị đám đông vây quanh, mặt đầy sợ hãi và lo lắng, liên tục vẫy tay với cậu bé.
Hạ Tri Nam cẩn thận quan sát khuôn mặt cô ta, nhìn một lúc lâu, không tìm thấy một chút tình yêu thương của người mẹ dành cho con, sau đó thất vọng thu hồi tầm mắt, cùng anh trai rời đi.
Hoắc An và những người khác đi theo ngay sau đó.
Bọn họ đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Đánh!
Đánh mạnh vào!
Nếu không phải vì thân phận, bọn họ hận không thể tự mình ra trận.
"Lời cho cô ta rồi!" Ôn Khả Khả xoa tay nói.
Những người khác đều gật đầu.
Nếu Ôn Khả Khả ra tay, Thi Ánh Đan ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng, như vậy mới kích thích.
Đang bàn bạc thì có người hỏi: "Đội trưởng, không thể để bọn em vào đánh hai quyền sao? Chị dẫn bọn em đến đây không phải là để đánh nhau ạ?"
"Ai nói là đến để đánh nhau?"
Tiêu Hòa khinh thường nhìn quần áo trên người năm người họ.
Trước khi đi, bọn họ nói là phải đi chuẩn bị trước, còn tưởng là cái gì, không ngờ lại chuẩn bị mấy thứ này.
Anh chị.
Quá là dân anh chị rồi.
Vừa rồi khi bọn họ đứng dậy, đầu óc Tiêu Hòa ong một tiếng, suýt thì không chịu nổi.
Người biết thì biết là nghệ sĩ do cô dẫn dắt, người không biết còn tưởng là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần được nghỉ phép tập thể.
Tiêu Hòa cau mày, đang định bảo bọn họ về thay đồ thì đột nhiên thấy Hạ Tri Bắc hai mắt sáng lấp lánh, kích động nhìn Hoắc An và những người khác, dang rộng hai tay hét lên:
"Các anh chị ơi, quần áo của các anh chị đẹp quá!"
Nghe vậy, mấy người kia lập tức vênh mặt lên tận trời.
Tiêu Hòa: "..."
Ha.
Quả nhiên, mạch não của mấy người này giống hệt trẻ con chín tuổi.
Khớp đến mức không thể khớp hơn.
Sau khi rời khỏi phim trường, Tiêu Hòa đưa thẳng hai anh em về nhà.
"Trong thời gian này hai đứa tạm thời ở đây, chị sẽ liên lạc với cô nhi viện Nắng Mai, nhanh chóng hủy bỏ quan hệ nhận nuôi của Thi Ánh Đan với hai đứa, sau đó sẽ làm thủ tục mới."
"Cảm ơn chị!"
Hạ Tri Bắc đáp lời.
Cuối cùng cũng tìm lại được em trai, trên đường về cậu bé rất vui vẻ, lúc này vừa vào cửa, lập tức kéo tay em trai đi vào, định dẫn cậu bé đi xem căn phòng đẹp đẽ kia, còn có cả những món đồ chơi xếp thành hàng trên bàn.
Vừa định đi vào, không ngờ lại bị em trai ngăn lại.
Hạ Tri Nam vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác quan sát xung quanh, không cần phải giả vờ ngoan ngoãn nữa, cậu bé như một chú sói nhỏ nhe nanh, hung dữ tuần tra khắp môi trường xa lạ.
"Chúng ta không ở đây." Cậu bé nói thẳng.
Hạ Tri Bắc ngạc nhiên nhìn cậu bé.
"Tiểu Nam..."
Còn chưa kịp nói, Hạ Tri Nam đã nhìn Tiêu Hòa với vẻ thù địch.
"Người lớn đều như nhau, đều là kẻ xấu!"
Trước đây cậu bé còn một chút hy vọng với Thi Ánh Đan nên mới bị lừa thảm hại như vậy, bây giờ, cậu bé sẽ không tin một ai nữa.
Anh trai thấy vậy, có chút sốt ruột, nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai cậu bé, nhưng Hạ Tri Nam vẫn không lay chuyển, thậm chí còn muốn kéo anh trai đi cùng.
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, Giang Diệp tay bưng một cái nồi đất đi vào.
"Đồ ăn ngon đến rồi."
Hôm qua Giang Diệp đã hứa với Hạ Tri Bắc sẽ làm món Phật Nhảy Tường.
Anh bận rộn cả ngày, bây giờ mới làm xong, vừa biết hai đứa đã về nhà thì lập tức bưng tới.
Theo bước chân Giang Diệp, một mùi thơm hấp dẫn xộc vào mũi, lan tỏa khắp nhà.
Hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam chưa từng ngửi thấy mùi thơm nào hấp dẫn như vậy, trong phút chốc mắt đều sáng lên.
Đặc biệt là cậu em Hạ Tri Nam, vốn là đứa háu ăn, để giữ vóc dáng giống anh trai đã phải nhịn ăn nửa năm tròn, làm sao chịu được mùi thơm như vậy.
Cậu bé nuốt nước bọt, ánh mắt do dự.
Tiêu Hòa thấy vậy, chủ động nói: "Đồ đã mang tới rồi, hay là ăn trước đã?"
Nghe vậy, Hạ Tri Nam nhìn nồi canh, nuốt nước bọt: "Bọn em... ăn xong sẽ đi."
Nói rất miễn cưỡng nhưng động tác chạy tới ngồi xuống lại rất nhanh, mắt sáng rực nhìn đồ ăn trong nồi.
Bây giờ bí mật của cậu bé và anh trai đã bị phát hiện, không cần phải ăn kiêng nữa, đứa trẻ lập tức ăn như hổ đói, không sợ nóng, nhanh chóng nhét hết vào miệng.
Vừa ăn một miếng, cả người phấn khích như khỉ con.
“Em chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!" Anh trai kinh hô.
Dù bụng đói nhưng cậu bé ăn uống rất chậm rãi, không trách cơ thể gầy gò không bằng em trai.
Cậu bé chỉ mới ăn hai miếng, Hạ Tri Nam đối diện đã ăn hết gần nửa bát.
Giang Diệp chủ động giúp múc thêm một bát, thấy cậu bé thích ăn bào ngư, liền giúp cậu bé gắp thêm hai con.
Hạ Tri Nam thấy vậy, lông mày cũng nhảy múa vì sung sướng, nhưng ngay sau đó lại cố tình tỏ ra nghiêm túc, chu môi nói: "Hừ! Vợ chồng quỷ kế, đừng tưởng lấy lòng em như vậy là em sẽ gọi hai người là bố mẹ."
Giang Diệp ngẩn ra một lúc mới nói: "Sau này anh có thể làm Phật Nhảy Tường cho hai đứa mỗi ngày luôn."
Tiêu Hòa: "..."
Giới hạn cùa anh đâu?
Hôm qua như vậy, hôm nay cũng thế.
Hai anh em này rốt cuộc đã làm gì khiến Giang Diệp vui vẻ?
Hạ Tri Bắc che miệng, ghé vào tai em trai nhỏ giọng nói: "Tiểu Nam, họ không phải vợ chồng, anh trai này ở lầu trên, nhưng chỉ cần nói họ là vợ chồng, anh trai sẽ làm cho chúng ta rất nhiều đồ ăn ngon."
Nghe vậy, em trai quay đầu nhìn hai người trước mắt.
Tiêu Hòa vẻ mặt nghi hoặc.
"Hai đứa đang nói thầm gì vậy?"
Hạ Tri Nam: "Người lớn thật sự rất ngốc."
"..."
Sao lại có cảm giác bị nắm thóp nhỉ?
Một nồi Phật Nhảy Tường lớn mà Giang Diệp mang tới, hai đứa trẻ ăn sạch sẽ.
Đặc biệt là Hạ Tri Nam, cậu bé dường như đói lắm, ăn hết bát này đến bát khác, muốn bù lại những thứ trước đây chưa được ăn.
Nhớ lại khẩu phần ăn của cậu bé trong chương trình, rồi so sánh với bây giờ mới biết cậu bé vẫn luôn đói bụng.