Mục lục
Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, anh Kiếm vội vàng đi tới.

"Chung Tử Xuyên không sao chứ?"

"Chỉ là thuốc mê, đã đưa đi cấp cứu rồi." Tiêu Hòa liếc nhìn hướng phòng bệnh: "Cô ta thế nào?"

Anh Kiếm cười đắc ý.

"Muốn tìm cơ hội bỏ trốn nhưng bị anh chặn lại, bây giờ vẫn còn ở bên trong."

Cảnh tượng này làm Kim Thành và những người khác không hiểu gì cả.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tiêu Hòa, tại sao cô lại nói còn có người thứ tư?"

Tiêu Hòa nói: "Câu hỏi này phải hỏi Diệp Lão Tam rồi."

Nghe vậy, mọi người vội nhìn anh ta.

Người nông dân chất phác mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, vẻ mặt hoảng loạn, liên tục xua tay.

"Hỏi tôi gì chứ? Tôi không biết gì cả?"

Tiêu Hòa không lãng phí thời gian với anh ta, trực tiếp nói: "Bởi vì anh là phóng viên giải trí Diệp Sơn của đài Vừa Đi Vừa Xem. Đã theo dõi nhà Chung Tử Xuyên một tuần, bài báo đầu tiên đưa tin Chung Tử Xuyên bị bắt cóc, chính là do anh viết."

Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Diệp Lão Tam.

Thấy ánh mắt đối phương né tránh, cô tiếp tục nói: "Sau đó anh trà trộn vào đội cứu hộ, nhân cơ hội chụp không ít ảnh, lại liên tục đăng tải một số bài viết về hoạt động cứu hộ."

Nghe vậy, anh Kiếm mở to mắt.

Những ngày gần đây, anh ta vẫn luôn liên lạc với những người ở đài tin tức, hy vọng tìm ra được phóng viên đưa tin đó, nhưng đối phương lại nói rằng không tìm thấy người.

Thì ra, anh ta đã chạy đến đội cứu hộ.

Hơn nữa còn ở ngay bên cạnh mình!

Đến nước này, Diệp Lão Tam mới chịu thả lỏng, cười một cái, khuôn mặt đen nhẻm không còn vẻ chất phác mà trở nên tinh ranh.

"Cô phát hiện ra từ khi nào?"

"Ngày thứ hai lúc cứu hộ, khi anh trả lời phỏng vấn đã phối hợp rất ăn ý với phóng viên của Vừa Đi Vừa Xem, hỏi một đáp mười, trôi chảy như đã chuẩn bị từ trước. Hơn nữa, tư thế cầm micro của anh giống hệt thói quen nghề nghiệp của phóng viên."

Phóng viên giải trí có cách cầm micro rất đặc biệt.

Phải đảm bảo logo trên micro chĩa vào ống kính, nhưng không được che mặt mình hoặc người được phỏng vấn, vì vậy micro thường được đặt ở cùng một vị trí.

Hôm đó khi phỏng vấn, Diệp Lão Tam đứng giữa một đám dân làng, anh ta là người duy nhất có động tác chuẩn mực và thành thạo.

Lúc đó Tiêu Hòa đã thấy kỳ lạ.

"Còn có quần áo, nếu nói ngày đầu tiên anh không kịp thay quần áo thì có thể hiểu được, nhưng tại sao những ngày tiếp theo vẫn không thay? Hơn nữa rõ ràng là đang cứu hộ nhưng vị trí những đốm bùn trên ống quần lại thay đổi, giống như mỗi ngày đều bổ sung thêm, sợ người khác không biết anh đang làm ruộng à."

Nghe vậy, Diệp Sơn giật mình: "Cái đó mà cô cũng phát hiện ra được sao?!"

Để đóng tốt vai diễn này, anh ta thực sự đã bôi bùn lên ống quần mỗi ngày, chỉ vì củng cố hình tượng của mình.

Đây là kỹ thuật ngụy trang mà anh ta đã dùng nhiều năm khi làm phóng viên, nhưng không ngờ những thay đổi nhỏ nhặt như vậy, Tiêu Hòa đều có thể phát hiện ra.

Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Tôi nhớ anh đã nói, chiều hôm qua anh một mình vào núi. Khi gặp tôi, anh có nói Chung Tử Xuyên bị bốn tên côn đồ đuổ chạy vào Đăng Lâu Sơn, anh không yên tâm về sự an toàn của cậu ấy. Ngay cả cảnh sát cũng không rõ có bao nhiêu kẻ săn trộm, sao anh lại biết được?"

"Hôm đó có phải anh đã chụp được ảnh không?"

Cơ thể Diệp Sơn cứng đờ.

Tiêu Hòa: "Anh đã nhìn thấy mặt của bọn săn trộm, vì vậy trong suốt quá trình cứu hộ, anh vẫn luôn không dám tiếp xúc với người đó."

Ngay cả khi được chia cùng một nhóm, anh ta cũng không dám giao lưu với người đó.

"Anh thực sự đã chụp được ảnh sao?!" Kim Thành vội vàng hỏi.

Diệp Sơn gật đầu, chỉ còn cách thỏa hiệp.

"Tối hôm đó, tôi thực sự đã theo dõi bên ngoài nhà Chung Tử Xuyên. Chung Tử Xuyên về nhà chưa được bao lâu thì có hai chiếc xe đến, tôi tưởng mình đã có tin sốt dẻo. Vừa định tiến lại gần thì đột nhiên thấy Chung Tử Xuyên ôm một thùng giấy chạy ra cửa sau, phía sau có bốn người đuổi theo."

Vừa nói, anh ta vừa mở chiếc túi đeo bên mình.

Lấy ra điện thoại vệ tinh, máy ảnh và thẻ nhà báo của mình, cuối cùng mới lấy ra hai tấm ảnh ở ngăn giữa, đưa cho Kim Thành.

"Đây là những bức ảnh tôi chụp được lúc đó."

Những bức ảnh này, ban đầu anh ta định để sau này khi có tin sốt dẻo thì tung ra.

Trong ảnh, trời đã tối.

Nhưng vì đèn ở cửa sau nhà Chung Tử Xuyên vẫn sáng nên có thể nhìn rõ hình dáng của bốn người đó.

Ngoài ba người đàn ông bị bắt hôm nay, còn có một cô gái mà bọn họ rất quen.

Mặc dù ngũ quan giống hệt nhau nhưng cách ăn mặc và biểu cảm trên khuôn mặt lại khác xa so với khi họ tiếp xúc.

Tất cả mọi người nhìn thấy, lập tức hít một hơi lạnh.

"Thật không ngờ lại là cô ta!"

Trong phòng bệnh bên cạnh.

Người hâm mộ trung thành của Chung Tử Xuyên đang bồn chồn đi đi lại lại.

Chiếc cặp sách treo đầy đồ lưu niệm bị vứt bừa bãi trên bàn, trên đó toàn là ảnh thần tượng và hình chibi.

Mấy người đẩy cửa bước vào.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta nhanh chóng thay đổi, đáng thương chạy đến ôm lấy tay Tiêu Hòa.

"Chị Tiêu Hòa, em chỉ bị thương ở tay, đã băng bó rồi, chắc là có thể xuất viện rồi phải không? Em không thích bệnh viện chút nào."

Tiêu Hòa khẽ gật đầu: "Chúng tôi đến đây để đón cô xuất viện."

Khuôn mặt Lệ Lệ mừng rỡ, ngay sau đó, cô ta thấy Kim Thành và một số cảnh sát đi vào.

"Xuất viện... cần nhiều người vậy sao?"

Cô ta vừa dứt lời, Kim Thành lập tức tiến lên.

"Cô bị tình nghi đánh cắp động vật được bảo vệ cấp một của quốc gia, mời cô bây giờ về điều tra với chúng tôi."

Lệ Lệ bồn chồn lo lắng: "Không liên quan đến tôi mà, tôi chỉ đến để giúp đỡ! Tôi là fan của Chung Tử Xuyên! Chị Tiêu Hòa, chị giải thích giúp em."

Tiêu Hòa mặt không biểu cảm nhìn cô ta.

"Mặc dù cô luôn gọi tôi là chị Tiêu Hòa, nhưng thực ra Chung Tử Xuyên chưa bao giờ gọi tôi là chị Tiêu Hòa, cũng không gọi là người đại diện, những người bên cạnh và người hâm mộ đều biết, cậu ấy vẫn luôn gọi tôi là đội trưởng."

Nghe vậy, Lệ Lệ sững sờ.

Tiêu Hòa lấy ra những bức ảnh mà Diệp Sơn chụp trước đó, nói: "Ba người còn lại trong ảnh này đã bị bắt, cô không cần phải đợi nữa."

Bằng chứng như núi.

Khuôn mặt của Lệ Lệ nhanh chóng trở nên xám xịt, cuối cùng từ bỏ chống cự.

Nhìn cô ta bị cảnh sát áp giải đi, anh Kiếm thở dài, liên tục lắc đầu: "Không ngờ, thật không ngờ, anh còn tưởng cô ta thực sự là fan hâm mộ... Đúng rồi, còn dì Bình và Ngụy Đồ thì sao? Hai người đó có vấn đề không? Một người đầu độc, một người bây giờ vẫn đang hôn mê."

Tiêu Hòa giải thích: "Anh không thấy bắp mà dì Bình phát cho mọi người mỗi ngày đều cùng một nhãn hiệu à? Ngày đầu tiên không ai phát hiện ra, ngày thứ hai còn tiện tay nấu luôn cả bao bì, cứ cố tình dí vào ống kính. Bà ta là nhà cung cấp rau, muốn mượn cơ hội này lên tivi quảng cáo miễn phí."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK