Ông ta tự lẩm bẩm một mình.
Tiêu Hòa khẽ gật đầu.
"Được."
Nói xong, tổng giám đốc ký vào bản thỏa thuận chuyển nhượng, Tiêu Hòa mới cầm hợp đồng quản lý nghệ sĩ rời đi.
Vừa về đến nhà, Tiêu Hòa nhanh chóng đóng cửa lại, thả hai con hamster trong không gian ra ngoài chuẩn bị ký hợp đồng.
Chỉ thấy một bóng đen vụt qua, hai con quái vật khổng lồ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay giữa phòng khách nhà Tiêu Hòa, con hamster đuôi trắng đang đè Tiểu Quai xuống đất, hai cái đuôi dài ngoằng quấn chặt vào nhau.
Tiêu Hòa:...
Vù——
Đòn chí mạng.
Bọn mày làm trò này trong không gian quý giá của tao à?
Tiểu Quai hoảng sợ đẩy Lưu Tinh ra, sau đó nhảy dựng lên, sốt ruột quơ tay múa chân, tức đến mức muốn nói tiếng người.
Chít chít chít!
Cô nghe tôi giải thích!
Hamster đuôi trắng thong thả bò dậy, ngồi bên cạnh tao nhã chải bộ ria mép, không hề hoảng sợ chút nào, thậm chí còn hơi đắc ý.
Đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm Tiểu Quai.
Tiêu Hòa nhìn đứa con ngốc nghếch nhà mình, hai con hamster cộng lại được tám trăm tâm nhãn, Lưu Tinh đã chiếm đến tám trăm lẻ một cái.
Tiểu Quai sao mà đấu lại chứ?
Quá làm mất mặt nhà họ Tiêu rồi.
Nhìn con hamster đuôi trắng trước mặt, Tiêu Hòa lấy hợp đồng xin được từ tổng giám đốc ra, chủ động nói: "Lưu Tinh, tao muốn thương lượng một chuyện với mày."
Nghe vậy, Lưu Tinh quay đầu lại, ngờ vực nhìn cô.
Tiêu Hòa cười cười, trực tiếp đưa ra cám dỗ lớn nhất.
"Mày có muốn được ăn hạt suốt đời không?"
Lưu Tinh hiểu ngay, mắt bỗng sáng lên.
——
Khi Giang Diệp tìm đến, Tiêu Hòa vừa mới ký xong hợp đồng.
Trên hợp đồng ghi rõ, từ giờ về sau, mọi sinh hoạt và an toàn của Lưu Tinh đều do Tiêu Hòa chịu trách nhiệm.
Dưới cùng hợp đồng, một bên là chữ ký của Tiêu Hòa, bên kia là một dấu chân hamster.
"Em đã ký hợp đồng người đại diện với nó à?"
Giang Diệp có phần kinh ngạc, không ngờ Lưu Tinh lại trở thành sư muội của mình.
Tiêu Hòa gật đầu, từ không gian lấy ra ít hạt dinh dưỡng đưa cho Lưu Tinh và Tiểu Quai, hai con hamster vui vẻ xông tới ăn ngấu nghiến.
"Nếu sau này Lưu Tinh thực sự bị phát hiện, ít nhiều cũng có công dụng."
Cô vừa nói vừa nhìn vào tủ bảo hiểm trong không gian của mình.
Sau khi rời khỏi Đảo Sương Mù, việc đầu tiên Tiêu Hòa làm là đi mua một chiếc két sắt cấp độ cao nhất, cất giữ lọ thuốc số 101 bên trong.
Thứ trong lọ thuốc liên quan đến sự tồn vong của nhân loại trong tương lai, cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không yên tâm, đành đưa vào không gian, niêm phong mãi mãi.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thế giới này sẽ lại xuất hiện tận thế.
Như vậy, lại xuất hiện một vấn đề khác.
Ánh mắt Tiêu Hòa dừng lại chỗ đồ tiếp tế bên cạnh két sắt.
Đống đồ cô tích cóp từng ngày từng tháng, có thể dùng cả đời cũng không hết.
Cô vừa nghĩ đến đây thì cả người bỗng thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. "Em muốn anh đi đến một nơi với em."
Tiêu Hòa nói với Giang Diệp.
"Nơi nào?"
"Trung tâm từ thiện."
Tiêu Hòa cười nói: "Em muốn đem hết số đồ tích cóp của mình đi quyên góp."
Giang Diệp mở to mắt kinh ngạc.
"Quyên góp hết? Bao gồm cả đồ trong kho sao?"
"Đúng vậy, em muốn quyên góp sạch sẽ toàn bộ."
Mặc dù quyết định như vậy nhưng Tiêu Hòa không hề có vẻ lúng túng, trái lại trông như trút được gánh nặng, nghiêm túc nói: "Giang Diệp, có lẽ thời gian tới em sẽ ở lại đây."
Giang Diệp hít sâu, chăm chú nhìn Tiêu Hòa, sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc chân thành của cô, trong lòng như muốn vỡ òa, nở nụ cười ôn nhu từ đáy mắt.
Anh đột ngột tiến lên một bước ôm chầm lấy Tiêu Hòa, ôm rất chặt, trong lòng mừng rỡ như muốn bay lên.
"Thật sao?"
Tiêu Hòa nói: "Gần đây em phát hiện, em hình như cũng là một nhân vật trong cuốn sách đó."
Cô tỉ mỉ kể lại quá trình phát hiện ra kế hoạch số năm, cùng với nguồn gốc của tận thế.
"Cho nên, chỉ cần em cất kỹ lọ thuốc kia thì tận thế sẽ không đến, em cũng sẽ không rời khỏi đây."
Giang Diệp kích động ôm cô, vành mắt ươn ướt. "Quá tốt rồi, anh không cần lo sợ nữa."
"Em cứ tưởng anh không quan tâm chuyện này." Tiêu Hòa ngạc nhiên hỏi.
Dù sao khi cô thành khẩn nói ra sự thật, Giang Diệp đã chấp nhận rất nhanh, còn ân cần giúp cô chuẩn bị đồ tiếp tế, giúp cô chuẩn bị cho ngày rời đi.
Giang Diệp cười khổ.
"Sao anh lại không sợ chứ?" Sau khi biết Tiêu Hòa đến từ mạt thế, còn bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, anh luôn nơm nớp lo sợ, khó lòng ngủ yên.
Giữa đêm giật mình tỉnh giấc, thấy Tiêu Hòa vẫn ở bên cạnh, anh luôn lo cô sẽ rời đi, thậm chí chỉ ra ngoài một lúc cũng sợ Tiêu Hòa đột ngột biến mất.
Chỉ là Giang Diệp không muốn tạo áp lực cho Tiêu Hòa nên vẫn luôn đè nén nỗi lo này.
Không ai biết được anh sợ Tiêu Hòa đột nhiên rời đi đến mức nào.
Nhưng bây giờ Tiêu Hòa ở đây rồi, anh không còn giật mình tỉnh giấc giữa đêm rồi cuống cuồng đi tìm cô nữa.
Họ có thể sống đến đầu bạc răng long, cũng có thể mãi mãi không chia xa.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Giang Diệp không thể đè nén niềm vui trong lòng.
"Chúng ta cùng đi quyên góp vật tư đi, đem đồ đạc đi quyên góp hết, chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không bao giờ phải lo vấn đề ăn uống."
"Được." Rất nhanh sau đó, Tiêu Hòa lại tới kho hàng, lấy hết đồ trong không gian của mình ra, chất đầy năm chiếc xe tải lớn, đưa hết đến trung tâm từ thiện, tặng cho những gia đình nghèo khó ở miền núi.
Cho đến khi rời đi lần nữa, không gian của Tiêu Hòa đã trống rỗng, không còn gì cả.
Nửa tháng sau, Quang Minh Sinh Vật chính thức tuyên bố đóng cửa phòng thí nghiệm, đồng thời tiến hành dọn dẹp vùng biển bị ô nhiễm.
Lại qua thêm một tuần, phó cục trưởng cục bảo vệ môi trường gọi điện cho Tiêu Hòa.
Kế hoạch tìm kiếm trên Đảo Sương Mù của họ đã thất bại, không hề phát hiện ra con hamster biến dị kia, bọn họ suy đoán con vật đã trốn thoát ra biển, biển cả mênh mông, con hamster biến dị có thể rất khó giữ được mạng sống.
Trong điện thoại, phó cục trưởng liên tục thở dài thất vọng, vô cùng tiếc nuối vì kết quả này, đồng thời thông báo với Tiêu Hòa rằng cuộc tìm kiếm đã hoàn toàn chấm dứt, bọn họ sẽ sớm rời đi.
Lại qua thêm một tháng nữa, Tiêu Hòa xin nghỉ phép vài ngày, cùng Giang Diệp quay trở lại Đảo Sương Mù.
Trong phòng họp của Giải trí Lam Tinh, các thành viên hội đồng quản trị đang họp bàn về kế hoạch năm mới.
"Anh tặng hết năm năm quyền sử dụng Đảo Sương Mù cho Tiêu Hòa, có thấy hối hận không?" Có người ngạc nhiên hỏi, có chút không tin.
Dù sao thì trong công ty, tổng giám đốc là người nổi tiếng keo kiệt.
Lúc đầu ông ta bỏ một số tiền lớn mua quyền sử dụng Đảo Sương Mù trong mười năm, căn bản chưa từng đến đó mấy lần, vậy mà bây giờ lại tặng năm năm còn lại cho Tiêu Hòa.
Ông ta hào phóng đến vậy sao?
Tổng giám đốc tính toán trong đầu.
"Không hối hận. Các người không biết đó thôi, mặc dù phòng thí nghiệm của Quang Minh Sinh Vật đã đóng cửa nhưng Đảo Sương Mù vẫn còn rất ô nhiễm, không có ngọn cỏ nào, cây cối cằn cỗi, căn bản không thể ở được, tôi hoàn toàn không hề đau lòng."
Nghe thấy vậy, những người khác đều hiểu ra.
"Thảo nào lần này anh lại tỏ ra hào phóng thế."
Tổng giám đốc cười đắc ý, quả quyết nói:
"Muốn chiếm lợi của tôi, căn bản là không thể!"
Lúc này, ở trên Đảo Sương Mù, Tiêu Hòa nhờ sự yểm trợ của Giang Diệp, trực tiếp phất tay thu hết nước biển và đất đá bị ô nhiễm vào không gian.
Sóng biển cuồn cuộn, rất nhanh, nước biển sạch sẽ đã lấp đầy khoảng trống.
Nhờ vào khả năng tự làm sạch của nước biển, chỉ cần vài tháng là lượng ô nhiễm còn lại sẽ được làm sạch.
Sau khi loại bỏ gốc rễ nguồn ô nhiễm, hòn đảo nhỏ này rất nhanh sẽ mọc lên cây xanh, rồi từng chút một phục hồi lại sự sống.
Chờ khoảng hai năm nữa, nơi này lại trở về thành thánh địa nghỉ dưỡng như trước - Đảo Sương Mù.
"Hai năm nữa chúng ta lại đến đây nghỉ dưỡng nhé."
Tiêu Hòa nắm tay Giang Diệp, đứng trên bãi biển nói: "Lần này chỉ có hai chúng ta cùng nhau đến."