Lúc này, Ôn Khả Khả cũng đi ra, tình cờ thấy động tác luống cuống của Chung Tử Xuyên.
"Đây là gỗ làm chuồng gà sao?"
"Đúng vậy."
Chung Tử Xuyên thở hổn hển, mãi vẫn không đứng lên được, nhưng vẫn cứng miệng: "Chị Khả, chị không cần giúp, để em bê là được, cái này nặng lắm."
Nghe vậy, khán giả không nhịn được cười.
[Mới có thế này thôi? Khinh thường ai vậy?]
[Chung Tử Xuyên à, xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ sư tỷ của cậu, mấy thanh gỗ này còn chưa đủ nhét kẽ răng của cô ấy đâu.]
[Khả Khả, ra tay cho cậu ta xem nào!]
Dưới ánh nắng mặt trời, Ôn Khả Khả đứng bên cạnh xe ba bánh.
Hôm nay cô ấy vì tiện làm việc đã mặc một cái quần bò rộng thùng thình, áo tay bồng màu vàng nhạt đáng yêu, chiếc nơ bướm màu xanh trên băng đô khiến cô càng thêm đáng yêu như một con búp bê Barbie.
Trong lúc bình luận tràn màn hình, cô ấy nhấc chân bước tới, một tay đỡ lấy thanh gỗ, hơi khom gối, đẩy thanh gỗ lên vai mình.
Dân làng ngồi trên xe ba bánh thấy vậy, cười nói: "Cô gái nhỏ, không nên bê đâu, thanh gỗ này nặng lắm, ngay cả tôi cũng..."
Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng, thanh xà ngang to nhất nặng nhất trong đống gỗ bị đẩy ra, đặt lên vai Ôn Khả Khả.
Dân làng đang nói dở, thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức trợn tròn, giọng nói đột ngột dừng lại.
Ôn Khả Khả dễ dàng đứng dậy, một tay đỡ lấy thanh gỗ, tay còn lại còn tranh thủ chỉnh lại chiếc băng đô nơ bướm trên đầu.
"Đặt ở bên cạnh chuồng gà cũ phải không?"
"Đúng vậy, lát nữa sẽ xây ở bên đó."
Chung Tử Xuyên vô thức trả lời, quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Khả Khả vác một thanh gỗ còn to hơn cả mình, nhanh chóng đi qua trước mặt cậu ta, đi vào trong sân.
Đuôi ngựa đung đưa, bước chân nhẹ nhàng, như thể thứ trên vai cô ấy không phải là gỗ, mà là một miếng xốp.
Thanh gỗ đó nặng bao nhiêu, Chung Tử Xuyên là người rõ nhất, nếu không thì cậu ta cũng không vác mãi mà vẫn dậm chân tại chỗ.
Đang lúc cậu ta ngây người, Ôn Khả Khả đã vác xong thanh gỗ, đang quay trở lại xe.
Lần này động tác cô ấy càng thêm dứt khoát, trực tiếp đưa tay vỗ vào đầu thanh gỗ, nhân lúc nó bật lên, vai đưa về phía trước, dễ dàng vác thanh gỗ lên vai, sau đó tiếp tục đi vào trong.
Cảnh tượng này thực sự quá mức choáng váng, thanh gỗ thô to và thân hình Ôn Khả Khả tạo thành sự đối lập rõ rệt, buộc mọi người phải chú ý.
Chung Tử Xuyên trực tiếp viết hai chữ kinh ngạc lên mặt, mắt như muốn rớt ra ngoài.
Ngay cả dân làng ở bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Cô gái nhỏ này không tệ đâu, thanh gỗ nặng thế mà vác lên cái một. Biết trước khách của cậu lợi hại như vậy, tôi đã không cần mang nhiều dụng cụ đến đây rồi."
Ông ta chỉ vào sợi xích sắt trên xe, đây đều là những đạo cụ cố ý mang đến để di chuyển gỗ.
"Tôi cũng không ngờ sức của cô ấy lại lớn như thế." Chung Tử Xuyên cảm thán.
Thấy tốc độ của Ôn Khả Khả nhanh như vậy, cậu ta nghiến răng, dồn hết sức tiếp tục bê thanh gỗ trong tay mình, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của Ôn Khả Khả.
Không lâu sau, toàn bộ đồ đạc trên xe đều được Ôn Khả Khả chuyển đi với tốc độ kinh ngạc, tất cả đều được chuyển vào trong sân, sau đó cô ấy đi đến trước mặt Chung Tử Xuyên.
Nhìn tốc độ chậm chạp của cậu ta, không đành lòng hỏi: "Hay là để tôi bê cho."
Nói xong, không đợi cậu ta trả lời, trực tiếp đưa tay tiếp nhận.
Vừa nãy Chung Tử Xuyên dùng hết sức ăn sữa cũng không bê được bao xa, bây giờ lại bị Ôn Khả Khả dễ dàng vác lên vai, nhanh chân bê vào trong, như thể trọng lượng của thanh gỗ căn bản không tồn tại.
Nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, Chung Tử Xuyên ngây người, vội vàng chạy đến bên cạnh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiêu Hòa.
Hạ giọng xuống, dùng ngữ khí kinh hoàng nói: "Đội trưởng, dạo này Ôn Khả Khả không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Sao vậy?"
"Vừa nãy chị Khả một mình bê hết một xe gỗ vào trong, ít nhất cũng phải mấy trăm cân! Chị ấy có phải bị kích thích gì không?"
Tiêu Hòa nghe cậu ta nói xong, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Sư tỷ của cậu vẫn luôn như vậy, quen là được, cái này còn là sợ dọa cậu nên kiềm chế bớt rồi, bình thường cô ấy một lần vác hai thanh cũng không thành vấn đề."
Chung Tử Xuyên nghe xong càng thêm kinh ngạc, có cảm giác như thế giới quan bị va chạm dữ dội.
Sư tỷ còn giấu tuyệt kỹ như vậy sao?
Sao cậu ta chưa từng nghe nói đến?
Tiêu Hòa trả lời: "Sư ca sư tỷ của cậu còn nhiều tuyệt kỹ lắm, sau này cậu từ từ sẽ biết thôi."
Lúc này, Ôn Khả Khả đã bê hết tất cả gỗ đi đến.
"Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Nhìn kỹ, trên trán cô ấy chỉ có một lớp mồ hôi mỏng, dáng vẻ ngược lại rất thoải mái.
Chung Tử Xuyên trẻ tuổi đã được dạy cho một bài học.
Cậu ta nhìn Ôn Khả Khả trước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Thực ra ở sân sau nhà em còn hai thanh gỗ, em không bê nổi, chị Khả, chị có thể bê giúp em không?"
Ôn Khả Khả bình tĩnh gật đầu.
"Không thành vấn đề!"
Nói xong, không nói hai lời chạy ra phía sau nhà, lúc quay lại, trên vai mỗi bên vác một thanh gỗ to, khi đi ngang qua Chung Tử Xuyên còn cười với cậu ta.
Chiếc nơ bướm trên đầu lắc lư, nhìn cô ấy vẫn rất đáng yêu, chỉ có điều hai thanh gỗ lớn trên vai lúc nào cũng có thể giáng cho người khác một đòn chí mạng.
[Mặc dù đã sớm biết Ôn Khả Khả khỏe, nhưng mỗi lần nhìn vẫn cảm thấy chấn động!]
[Lâu rồi không gặp mà em gái vẫn như vậy, có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn rất lớn...]
[Ôn Khả Khả sao có thể vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ như thế nhỉ?]
[Tôi chỉ muốn nói, Chung Tử Xuyên, cẩn thận nắm đ.ấ.m nhỏ của Ôn Khả Khả đ.ấ.m vào n.g.ự.c cậu sẽ mất mạng đấy!]
[Khách mời đầu tiên này mời đúng lắm, một người chấp năm người!]
......
Rất nhanh, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Trước đây Chung Tử Xuyên xây chuồng gà hay gặp khó khăn, bởi vì gỗ quá nặng, nó không giống như tre, không chỉ khó vận chuyển mà còn khó cố định, ít nhất cần hai ba người hỗ trợ mới có thể đóng gỗ xuống đất.
Nhưng bây giờ có Ôn Khả Khả một mình hoàn thành công việc của hai ba người, trực tiếp ôm gỗ nhét vào hố, sau đó lấp đất san phẳng là có thể cố định chắc chắn.
Động tác thô bạo vừa nhanh lại chuẩn, hiệu suất tăng gấp đôi.
Bốn thanh gỗ cố định, mỗi lần đều khiến Chung Tử Xuyên nhìn mà há hốc mồm, càng sinh lòng kính sợ Ôn Khả Khả.
Chuồng gà mới vốn phải mất ít nhất hai ngày mới hoàn thành, nửa ngày là đã làm xong.
Mấy con gà đi vào tuần tra một vòng, có vẻ rất hài lòng với môi trường ở đây, cuối cùng ngồi xuống ổ.