Mọi người đều từng được chứng kiến giọng hát của Từ Nhất Chu, nhưng không ngờ cậu ta lại thực sự song ca cùng Tống Phi Quang.
Tâm trạng Tiêu Hòa thực ra cũng không ổn.
Ban đầu cô cứ nghĩ rằng việc tìm gia sư dạy nhạc cho Tống Phi Quang sẽ rất khó khăn, không ngờ ngay ngày hôm đó, anh Kiếm nói rằng đã tìm được, hơn nữa còn là một người thầy rất đáng tin.
Dạy được một thời gian, người thầy này không những không bỏ việc, mà còn không chạy trốn.
Gần đây anh Kiếm còn nói, Từ Nhất Chu hiện tại đã tiến bộ rất nhiều, có thể song ca được rồi.
Tiêu Hòa ngạc nhiên.
Đây là thầy giáo gì vậy, quá đáng tin rồi!
Nhưng cô chỉ nghe anh Kiếm nói lại, chứ chưa thực sự nghe Từ Nhất Chu hát, lúc này không tránh khỏi lo lắng.
Đợi một lúc, anh Kiếm mới dẫn theo Từ Nhất Chu tự tin đi vào.
"Cứ hát theo như chúng ta đã tập trước đây, không vấn đề gì đâu."
Dặn dò một câu, Từ Nhất Chu gật đầu, đã đứng trước micrô cùng Tống Phi Quang.
Du Âm lo lắng.
"Liệu có ổn không?"
Bóng đen mấy ngày trước vẫn còn lởn vởn trong lòng, bảo anh ta không lo lắng sao được.
Anh Kiếm bình tĩnh giơ ra một dấu hiệu "OK", nói: "Bây giờ không còn vấn đề gì rồi."
Nói xong, ra hiệu cho nhân viên âm thanh, bắt đầu phát nhạc đệm.
Theo nhịp nhạc, Tống Phi Quang bắt đầu thể hiện hết sức như thường lệ, trái ngược với Từ Nhất Chu bên cạnh mãi vẫn chưa mở miệng.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Cho đến khi Tống Phi Quang hát xong đoạn đầu tiên, đến phần nhạc đệm vang lên, Từ Nhất Chu cuối cùng cũng hành động.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cậu ta không trực tiếp hát mà mở quyển sổ tay mang theo, hoàn toàn là đọc nhạc theo nhịp.
Giọng hát của Từ Nhất Chu tuy không có cao độ nhưng lại rất dễ nghe, một khi bắt đầu độc thoại, dường như đã đi đến lĩnh vực chuyên môn của cậu ta, hòa nhập cảm xúc phân tầng rõ rệt, nhanh chóng phác họa ra một bức tranh.
Một người từ mặt biển rơi xuống, từng bước hướng đến bóng tối sâu thẳm hơn.
Xung quanh là một vùng nước biển xanh ngát, mơ hồ có thể nhìn thấy luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào, thỉnh thoảng nổi lên một hai bọt khí, tĩnh lặng và bình yên, khiến người ta không tự chủ chìm đắm vào.
Đúng lúc sắp bị bóng tối dưới đáy biển nuốt trọn, một giọng hát trong trẻo du dương vang lên, tựa hồ ngay lập tức đánh thức người sắp chìm vào giấc ngủ.
Cậu ta đột nhiên mở mắt ra.
Tiếng ngâm nga trầm bổng vang lên, âm thanh rất nhỏ, nếu không lắng nghe kỹ căn bản sẽ chẳng nghe ra.
Nhưng giọng ca này lại có sức mạnh như ma thuật, hòa lẫn với giọng hát trong trẻo thanh thoát của Tống Phi Quang, mang theo sức mạnh cổ vũ lòng người, khiến tâm trạng bất giác theo đó mà phấn khích.
Trước mắt lại như hiện lên cảnh tượng đó.
Người rơi vào biển sâu đột nhiên bùng phát sức mạnh và ý chí kinh người, liều mạng vùng vẫy, thoát khỏi bóng tối, cuối cùng khi giọng hát của Tống Phi Quang ngày càng cao, ầm ầm một tiếng, cậu ta ngo ngoe bơi lên mặt nước.
Ánh nắng chiếu vào vết nước đọng trên người cậu ta, rực rỡ như bảo thạch.
Kết thúc bài hát, tất cả mọi người dường như cũng theo cậu ta chìm vào biển sâu, đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó vùng vẫy nổi lên khỏi mặt nước, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, trên mặt không tự chủ nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Một hồi lâu, bọn họ mới hoàn hồn, không dám tin nhìn hai người trước mắt.
Đặc biệt là Từ Nhất Chu.
Vẫn là bài hát đó, nhưng lần này cậu ta thể hiện lại ngoài dự đoán của mọi người.
"Làm sao có thể làm được thế nhỉ?"
Trong lần song ca này, mặc dù Từ Nhất Chu không thực sự hát, nhưng đã né tránh sở đoạn phát huy sở trường, đem diễn xuất của mình phát huy đến cực hạn.
Độc thoại và ngâm nga không những không kéo chân sau, mà ngược lại còn khiến bài hát bộc phát ra sức sống tươi mới!
Anh Kiếm nói: "Giỏi chứ? Đổi bằng nửa cái mạng của thầy giáo âm nhạc đấy."
Hiện tại Giang Diệp vẫn đang nằm nghỉ ở nhà.
Có thể không giỏi sao?
Mọi người liên tục gật đầu.
Du Âm lại có chút suy tư.
Thiết kế ca khúc như thế này, năm năm trước anh ta cũng từng thấy, đây là thế mạnh của người đó.
"Đây là do ai thiết kế vậy?" Anh ta không nhịn được hỏi.
Anh Kiếm nhìn Du Âm thật sâu, chỉ nói: "Một người bạn."
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Du Âm mơ hồ đã có đáp án, nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Từ Nhất Chu hưng phấn bước ra.
"Hát như thế này được không ạ?"
Du Âm gật đầu chắc nịch, vui mừng nói: "Hoàn toàn vượt qua mong đợi của tôi, bài hát này thực sự có thể phát hành như một món quà, chắc chắn sẽ đem lại bất ngờ cho người hâm mộ!"
Sau khi phân đoạn đáng lo nhất đã qua, việc sản xuất album được tiến hành nhanh chóng.
Thu âm, quay MV, chụp ảnh quảng cáo...
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, toàn bộ công việc đã hoàn thành.
Đầu mùa hè, khi nhiệt độ dần bắt đầu tăng cao, album cá nhân đầu tiên của Tống Phi Quang chính thức được phát hành.
Ngày hôm đó, album có tên "Tống Phi Quang" này trực tiếp nhảy lên bảng xếp hạng nghe nhạc, toàn bộ album gồm mười một bài hát, lần lượt chiếm giữ mười một vị trí đầu bảng xếp hạng ca khúc, vô cùng mạnh mẽ.
Trong đó, bản song ca Vực Sâu của Tống Phi Quang và Từ Nhất Chu đứng đầu.
Trước đó, khi tham gia cuộc thi Ca Sĩ Sáng Tác, rất nhiều người đã nghe qua bài hát này rồi, khi thấy Từ Nhất Chu song ca, mọi người lập tức nghĩ đến buổi chiếu ra mắt phim.
Buổi chiều hôm đó tiếng hát như tra tấn, một mình cậu ta kéo tổng điểm đánh giá của bộ phim xuống 0,1.
Lúc này thấy cậu ta bất ngờ xuất hiện trong album, hơn nữa còn là bản song ca, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là:
Đi cửa sau!
Hoàn toàn là đi cửa sau!
Bài hát này chắc chắn là khuyết điểm của cả album.
Nhưng đến khi họ nhấp vào nghe, sự kết hợp của hai giọng hát đã hoàn toàn phủ nhận phỏng đoán trước đó của họ.
Đây là phiên bản mới hoàn toàn khác!
Phần thể hiện của Từ Nhất Chu không những không kéo chân sau Tống Phi Quang, mà thậm chí có thể nói là vô cùng kinh diễm!
Đồng thời, bài hát này cũng là món quà mà Từ Nhất Chu dành tặng cho người hâm mộ.
Vì vậy vào lúc album phát hành, không ít người hâm mộ Từ Nhất Chu cũng đến ủng hộ.
[Chu bảo của chúng ta cũng biết hát rồi! Trời ơi!]
[Cảm ơn Tống Phi Quang đã cho Chu bảo của chúng tôi hát ké, cuối cùng cậu ấy cũng được thỏa mãn ước mơ rồi!]
[Lần này thực sự rất hay, tôi không nói dối đâu! Tôi phải giới thiệu cho cả thế giới biết! Ai nói Từ Nhất Chu không biết hát?!]
Bên fan của Tống Phi Quang nói:
[Không ngờ Từ Nhất Chu còn biết hát! Cá nhân tôi bị bài Vực Sâu này làm cho kinh ngạc, muốn tìm kiếm những video cậu ấy hát trước đây.]