Bọn chúng làm sao dám động đến Giang Tại Châu chứ?
Nếu thật sự động tay, người phụ nữ đó tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng.
Nghĩ đến đây, cả người bọn bắt cóc đều run lên.
"Sao mấy người run thế?"
Lúc này, Nghiêm Tu Quần chú ý đến sự khác thường của bọn chúng, cau mày hỏi một câu: "Thật vô dụng, ngay cả một người cũng không dám giết, còn được gọi là bọn bắt cóc cái gì?"
Nói xong, cậu ta bỗng nhớ ra món tiền sắp tới tay.
"Tôi đã bàn bạc giá cả với công ty rồi, lát nữa sau khi gọi điện cho Giang Tại Châu thì 24 giờ sau bọn họ sẽ chuyển tiền. Phi vụ mua bán này do một tay tôi thúc đẩy, lịch trình và kế hoạch bắt cóc này cũng do tôi đưa ra, cho nên phải chia cho tôi 2/3."
Chia tiền thưởng từ xưa đến nay luôn là việc khó khăn nhất, Nghiêm Tu Quần đã chuẩn bị sẵn tâm lý để mặc cả, nhưng không ngờ những tên bắt cóc kia lại vội vàng nói:
"Được, được, cho cậu hết, cho cậu lấy hết, chúng tôi không lấy một đồng nào."
Nghe thấy lời này, Nghiêm Tu Quần lập tức nghi ngờ.
Sao mấy tên bắt cóc này lại đột nhiên trở nên sợ sệt đến thế?
Cậu ta vừa nghĩ vừa lấy điện thoại, đi về phía Giang Diệp, chuẩn bị chụp vài bức ảnh anh trong tình trạng chật vật, sau này có thể dùng làm bằng chứng.
Đang định cởi quần áo Giang Diệp thì cảm thấy mấy sợi dây trói trên người anh hơi vướng víu.
Nghiêm Tu Quần lra lệnh: "Mấy người, lại đây tháo dây trói cho hắn trước, sau đó cởi hết quần áo của hắn ra."
Nói xong, không ngờ những tên bắt cóc vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể bị đóng đinh vào đất.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Cậu ta khó chịu phàn nàn một tiếng, chuẩn bị tự mình ra tay, vừa khom lưng xuống thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Cần tôi giúp cậu không?"
Nghiêm Tu Quần trong lòng giật mình, vừa ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện ra Giang Diệp chẳng biết từ khi nào đã tỉnh lại, mở mắt ra nhìn cậu ta.
Ánh mắt thanh tỉnh, không giống với vẻ vừa mới tỉnh dậy.
Trong lòng nhận ra được điều này, ngay giây tiếp theo, Giang Diệp đột nhiên động đậy.
Hai tay giãy một cái, những sợi dây trói anh lập tức bung ra.
Nghiêm Tu Quần trong lòng kinh sợ, nhìn xuống đất, phát hiện ra những sợi dây thừng kia căn bản không hề thắt nút, từ nãy đến giờ đều chỉ được Giang Diệp nắm trong tay, chỉ cần động tay một cái là sẽ bung ra.
Sao lại như vậy được?
Cậu ta muốn né tránh, nhưng động tác của Giang Diệp cực kỳ nhanh, giật tung mũ trùm đầu cậu ta, ngũ quan của Nghiêm Tu Quần lập tức phơi bày dưới ánh mặt trời.
"Quả nhiên là cậu."
Giang Diệp nói xong, giây tiếp theo đã đ.ấ.m ra một quyền.
Cùng với tiếng kêu ú ớ, Nghiêm Tu Quần trực tiếp ngã xuống đất, ôm mũi lùi ra phía sau, vừa la hét cầu cứu.
"Các người còn đứng ngẩn ra đấy làm gì? Mau giữ hắn lại đi! Hắn sắp chạy rồi!"
Nói rồi quay đầu nhìn lại, những tên bắt cóc kia vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn toát một lớp mồ hôi mỏng, trông còn hoảng loạn hơn cả cạu ta.
"Mau ra tay đi!"
Nghiêm Tu Quần lại hét lên một tiếng, bọn bắt cóc không tới nhưng Giang Diệp lại đến trước mặt cậu ta.
"Bọn chúng không thể giúp cậu đâu."
Nói rồi, kéo quần của tên bắt cóc, một sợi chỉ câu mảnh khảnh buộc chặt hai chân chúng lại với nhau.
Thảo nào từ nãy đến giờ chúng không hề nhúc nhích.
Nghiêm Tu Quần hoàn toàn mất phương hướng: "Sao lại thành thế này?"
Chỉ dựa vào một mình Giang Diệp, căn bản không thể đối phó được với nhiều tên bắt cóc như vậy.
"Là Tiêu Hòa?"
Cậu ta đột nhiên phản ứng lại, nhìn xung quanh. "Là Tiêu Hòa giúp anh đúng không? Cô ta ở đâu? Tại sao cô ta lại giúp anh? Tại sao?"
Đều là nghệ sĩ, tại sao Tiêu Hòa chỉ chịu ký hợp đồng với người khác mà không chịu ký hợp đồng với cậu ta?
Thậm chí còn có thể mạo hiểm tính mạng để cứu Giang Diệp, nhưng đối xử với cậu ta thì thờ ơ không thèm ngó ngàng?
Nếu như ban đầu Tiêu Hòa chịu ký hợp đồng với cậu ta, nhất định cậu ta có thể nổi tiếng hơn tất cả mọi người, có thành tích tốt hơn tất cả những nghệ sĩ khác.
Giang Diệp lạnh lùng nhìn Nghiêm Tu Quần: "Bởi vì cô ấy không chỉ là người đại diện của tôi, mà còn là bạn gái tôi."
Nghe được lời này, Nghiêm Tu Quần đột nhiên mở to mắt.
Bùm!
Giây tiếp theo, đã bị Giang Diệp đá ngã xuống đất.
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bãi phế liệu.
Cảnh sát mới vừa tới, nghe thấy tiếng động lập tức đuổi theo, cảnh tượng trước mắt lại làm kinh hãi tất cả mọi người.
Giang Diệp mà bọn họ phải tìm hiện tại đang đứng thẳng tắp, trên mặt đất vương vãi một đoạn dây thừng, ngoại trừ trên người dính thêm chút bụi bẩn, trông vẫn bình an vô sự.
Những người ngã dưới đất hẳn là bọn bắt cóc, nhưng đã bị trói chặt toàn thân, sắc mặt trắng bệch.
Cảnh sát ngẩn người.
"Đây... là chuyện gì vậy?"
Giang Diệp chậm rãi nói: "Tôi đã khống chế được bọn bắt cóc."
Một mình anh, khống chế được nhiều người như vậy sao?
Cảnh sát không dám tin, nhanh chóng tiến lại kéo mấy tên bắt cóc dậy, phát hiện bọn chúng dường như bị kinh hãi, thậm chí còn không phản kháng.
Khi đi tới bên cạnh Giang Diệp thì nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
"Nghiêm Tu Quần? Cậu ta không phải là nghệ sĩ của Giải Trí Lam Tinh à? Chẳng lẽ cũng tham gia bắt cóc?"
Giang Diệp: "Cậu ta là chủ mưu, thư yêu cầu tiền chuộc và điện thoại đều là cậu ta gọi."
Nghe vậy, mọi người sửng sốt.
Bởi vì mấy ngày điều tra ở Giải Trí Lam Tinh, bọn họ từng gặp người này, không ngờ lại trốn ngay trước mắt bọn họ.
Cảnh sát nhanh chóng còng tay Nghiêm Tu Quần.
Nhưng cậu ta lại hoảng loạn nhìn xung quanh.
"Tiêu Hòa đâu? Tiêu Hòa ở đâu?"
Cảnh sát nghi hoặc, giải thích: "Tiêu Hòa ở công ty, không tới đây."
Nghiêm Tu Quần lại trở nên vô cùng kích động: "Không thể nào! Chắc chắn là do cô ta làm! Hóa ra cô ta đã biết từ lâu, tôi đã rơi vào tay cô ta rồi!"
Cảnh sát nghe không hiểu cậu ta đang nói gì, trực tiếp nhét người vào xe.
"Mời cậu về cục tiếp nhận điều tra, khai rõ sự thật phạm tội!"
Nhưng Nghiêm Tu Quần trên xe lại như không nghe thấy gì, liên tục lẩm bẩm một mình.
"Không được, tôi còn chưa trở thành Ảnh đế, tôi sắp nổi tiếng rồi, tôi phải trở thành đỉnh lưu..."
Nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, cảnh sát lắc đầu, đóng cửa xe lại, sau đó liên lạc với anh Kiếm và tổng giám đốc đang chờ ở công ty.
"Mọi việc đã xong xuôi cả rồi, Giang Diệp bình an vô sự, bọn bắt cóc cũng đã bị bắt giữ."
Nghe vậy, cả hai ngay thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn, các anh vất vả rồi."
Cảnh sát khiêm tốn nói: "Thật ra chúng tôi không giúp được gì nhiều đâu, đến nơi thì Giang Tại Châu đã chế phục được hết bọn bắt cóc rồi, chỉ có điều trong số bọn bắt cóc, chúng tôi phát hiện ra có một nghệ sĩ của công ty các anh."