Phó cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường đích thân tới tìm Tiêu Hòa để mật đàm, đóng cửa lại, tỉ mỉ hỏi về nguồn gốc của con hamster đó.
Sau khi biết sự biến đổi của nó là do thí nghiệm gây ra, sắc mặt phó cục trưởng trở nên nghiêm trọng.
"Tôi nhất định sẽ tìm cách dừng nghiên cứu của phòng thí nghiệm lại! Nếu để bọn họ tiếp tục nghiên cứu, sẽ có ngày cả trái đất sẽ bị bọn họ hủy hoại!"
Tiêu Hòa rất đồng tình.
Lấy mất lọ thuốc 101 chưa phải là cách diệt trừ mạt thế tận gốc, cách tốt nhất để ngăn chặn mầm mống zombie là đóng cửa hoàn toàn phòng thí nghiệm đó.
Nói xong về cách xử lý phòng thí nghiệm, phó cục trưởng ngập ngừng một lát, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Tiện thể, con hamster kia thật sự biến mất rồi sao?"
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Mọi người vừa lên bờ, nó đã chạy đi rồi."
Nghe vậy, phó cục trưởng mặt lộ vẻ thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ.
"Tôi đã liên lạc với các bộ phận có liên quan, hy vọng bắt giữ con hamster kia mang về nghiên cứu, một thời gian tới sẽ tiến hành truy tìm trên Đảo Sương Mù."
Tiêu Hòa hào phóng gật đầu đồng ý.
"Lần này ra đây nghỉ dưỡng, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng tôi không định tiếp tục ở lại đây, ngày mai sẽ bắt đầu lên đường rời khỏi, đến lúc đó mọi người cứ thoải mái hành động.”
Nghe vậy, phó cục trưởng hài lòng cười một tiếng.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp vệ tinh về con hamster, ông ta đã kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Sức sát thương khủng khiếp như thế, nếu ứng dụng vào quân sự chắc chắn sẽ trở thành vũ khí tối tân.
Đáng tiếc là nó lại chạy thoát.
Cũng may đây là một hòn đảo, cho dù con hamster kia có chạy mất thì chỉ cần phái thêm người tìm kiếm, rất nhanh sẽ bắt được nó, sau đó đưa vào phòng thí nghiệm.
Phó cục trưởng vừa nghĩ vừa phấn khích.
Để kịp thời triển khai cuộc truy tìm, ngay hôm đó đã tiễn Tiêu Hòa và những nghệ sĩ của cô rời đi.
Lúc lên tàu, ông ta đứng bên cạnh giám sát, nhìn thấy mọi người tay không ra đi, xác định không mang theo đồ đạc đáng ngờ, biểu cảm vô cùng hài lòng.
Tiêu Hòa đứng ở mũi tàu, thành tâm chúc phúc: "Mong rằng mọi người sẽ sớm bắt được con hamster kia, đóng góp cho việc nghiên cứu."
Nói xong, cô vẫy tay chào bọn họ, khởi động ca nô rời đi.
Mới đi được một lát, một con tàu lớn lướt qua bọn họ, trên tàu có rất nhiều quân nhân mặc quân phục, xem ra toàn là người do phó cục trưởng điều tới giúp sức.
Nhiều người như thế, chắc chắn sẽ giăng lưới khắp nơi, một con ruồi cũng không bay ra khỏi được Đảo Sương Mù.
Tiêu Hòa dõi mắt nhìn đám người đó lên đảo, sau đó quan sát một vòng không gian của mình.
Lưu Tinh đã nhanh chóng chiếm lĩnh ổ của Tiểu Quai, Tiểu Quai sợ vợ, đang vui vẻ lót mấy quả thông còn lại của mình quanh ổ cho nó.
Nịnh vợ thật.
Tiêu Hòa tức giận, quyết định đi tìm Giang Diệp.
"Em muốn rải đầy gạo xung quanh giường."
Giang Diệp không nói gì, đứng dậy đi vào bếp.
Lúc này, trên Đảo Sương Mù.
Quân đội phái binh lính đến bao vây toàn bộ hòn đảo, bắt đầu tìm kiếm theo kiểu rải thảm, nhằm bắt giữ con hamster biến dị.
Rõ ràng là chuyện dễ như bởn, thế mà tìm kiếm một lượt, bọn họ vẫn không phát hiện ra con hamster lông trắng trong ảnh chụp vệ tinh.
"Sao có thể thế được!"
Phó cục trưởng nghĩ không thông.
"Đây là một hòn đảo nhỏ, xung quanh đều là biển, làm sao nó có thể rời đi chứ?"
Có phải do Tiêu Hòa không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ông ta lập tức lắc đầu phủ nhận.
Ông ta đã tận mắt nhìn thấy lúc Tiêu Hòa và những người khác rời đi, mọi người thậm chí còn không xách hành lý, một con hamster lớn như vậy căn bản không thể giấu đi mang theo được.
"Nó chắc chắn vẫn còn trên đảo! Mọi người tiếp tục tìm! Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra!"
Cuộc tìm kiếm thứ hai bắt đầu.
Nhưng cho dù bọn họ tìm kiếm hai lần, ba lần hay nhiều lần, thì vẫn chẳng thu được kết quả gì.
Đừng nói đến hamster biến dị, đến cả một sợi lông chuột cũng chẳng tìm thấy.
Vào lúc bọn họ tuyệt vọng ngừng tìm kiếm, Tiêu Hòa đã đưa nghệ sĩ trở về Giải Trí Lam Tinh.
Những ngày gần đây, tin tức về tập đoàn Quang Minh Sinh Vật gần như chiếm trọn trang nhất các tờ báo.
Trong lúc Cục Bảo vệ môi trường bận rộn tìm kiếm Lưu Tinh, bọn họ cũng không quên công việc chính của mình, liên tục công bố tình hình trong phòng thí nghiệm ra bên ngoài.
Những hình ảnh ô nhiễm ghê rợn đã ngay lập tức làm dấy lên sự phẫn nộ của toàn dân, những tiếng lên án vang lên khắp nơi.
Mặc dù tập đoàn Quang Minh Sinh Vật liên tục tiến hành xử lý khủng hoảng, nhưng đối mặt với cú sốc lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn không có cách cứu vãn.
Lúc Tiêu Hòa đến văn phòng tổng giám đốc, ông ta đang vừa xem tin tức, vừa cổ vũ cho cư dân mạng.
"Lúc trước tôi đã từ chối lời mời hợp tác của Quang Minh Sinh Vật, lần này nếu để bọn họ lật mình, tôi sẽ toi đời. Không cổ vũ cho cư dân mạng, còn cổ vũ cho ai?"
Nói xong, tiếp tục bận rộn trên máy tính.
Tiêu Hòa trực tiếp mở lời: "Tôi muốn nhận một hợp đồng đại diện."
Nghe vậy, anh Kiếm ngạc nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò.
"Em lại muốn ký hợp đồng với nghệ sĩ mới à?"
Kể từ khi dẫn dắt Giang Diệp trở lại giới giải trí, Tiêu Hòa đã rất lâu không ký hợp đồng với người mới nào, mấy ngày trước, cấp trên còn hỏi khi nào cô sẽ mang người mới.
Tiêu Hòa giải thích: "Em muốn nuôi thêm một con thú cưng, định ký hợp đồng với nó."
Anh Kiếm vốn đang chuẩn bị giúp cô tìm hợp đồng, nghe thấy thế, động tác đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn cô.
"Em coi hợp đồng quản lý nghệ sĩ của công ty là cái gì vậy? Nuôi một con thú cưng cũng cần phải ký hợp đồng à?"
Tiêu Hòa gật đầu.
Cô đã quen dùng hợp đồng quản lý nghệ sĩ để củng cố mối quan hệ, mọi thứ theo quy trình giải quyết, trong hợp đồng có quy định rõ yêu cầu của cả hai bên, có lý lẽ có chứng cứ.
Quan trọng hơn là, hợp đồng quản lý nghệ sĩ của Giải Trí Lam Tinh có hiệu lực pháp lý, nếu về sau xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô có thể đứng ra giúp đỡ.
Anh Kiếm vừa rồi còn rất mong chờ, sau khi biết đối tượng ký hợp đồng là một con vật cưng thì chê bai không ngớt.
"Hợp đồng quản lý nghệ sĩ của công ty ta trong vòng là miếng bánh thơm ngon nổi tiếng, nhiều người muốn ký mà không được, em thế mà dùng nó để làm chuyện này, thật không biết em nghĩ gì nữa."
Vừa phàn nàn, vừa lấy một hợp đồng quản lý nghệ sĩ từ trong tủ đưa qua.
Tiêu Hòa cười cười.
"Quen rồi."
Nói xong, nhanh chóng cất hợp đồng, xoay người định rời đi, bỗng nhớ tới chuyện trên Đảo Sương Mù.
"Đúng rồi, tổng giám đốc, trước kia chúng ta đã nói, nếu tôi giúp ông giải quyết vấn đề trên Đảo Sương Mù, ông sẽ tặng quyền sử dụng còn lại của hòn đảo cho tôi, ông còn nhớ chứ?"