Cậu ta có tiền quái gì để mua đồ cổ và ngọc chứ.
Một người đại diện trong số đó lo lắng nói: "Sợ nhất là lát nữa bắt đầu đấu giá, đồ chúng ta chuẩn bị không đủ tốt, cuối cùng bán không được, hoặc chỉ bán được vài nghìn tệ thì mất mặt lắm."
"Đúng vậy, năm ngoái có một người, cuối cùng đồ vật không bán được, đứng trên sân khấu mười phút đồng hồ. Nếu là nghệ sĩ nhà tôi, tôi là người đại diện chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống."
Họ lo lắng nghĩ.
Tiêu Hòa: "...."
Tại sao lại cảm thấy bị ám chỉ?
Đồ vật Từ Nhất Chu chuẩn bị hôm nay chắc không bán không được đâu nhỉ?
Cô đang suy nghĩ, buổi đấu giá trên sân khấu lại tiến hành thêm vài vòng.
Đồ vật đấu giá năm nay đều không tệ, thêm vào có Hà Vân Thư tọa trấn, không ít người muốn thể hiện, vì vậy ra giá không hề nương tay.
Số tiền tích lũy trên màn hình lớn đã sớm vượt qua tám chữ số và vẫn không ngừng tăng lên.
"Tiêu Hòa! Tiêu Hòa! Đến Từ Nhất Chu rồi!"
Tiêu Hòa đang suy nghĩ, có người gọi một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, trong tiếng giới thiệu đầy gợi cảm của người dẫn chương trình, Từ Nhất Chu đẩy một cái giá lớn lên sân khấu.
"Món đồ đấu giá thứ 18 là bức chân dung tự họa do chính anh Từ Nhất Chu tặng."
"Bức tranh này do chính anh ấy vẽ, ý tưởng rất độc đáo, trong bức tranh thể hiện triết lý sáng tác độc nhất vô nhị của tác giả."
Vừa nói đến đây, những người đại diện khác đều nhao nhao nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
"Không ngờ Từ Nhất Chu còn biết vẽ tranh sơn dầu!"
Biểu cảm của Tiêu Hòa không vui mừng như những người khác, ngược lại còn nhíu mày, chăm chú nhìn màn hình.
"Tôi cũng là lần đầu tiên biết."
Những người khác nói: "Có thể dùng tác phẩm của mình để tham gia đấu giá, chắc chắn vẽ không tệ, cô không cần lo lắng như vậy."
"Đúng vậy, có nhan sắc của Từ Nhất Chu đảm bảo, hơn nữa đây còn là chân dung tự họa, chắc chắn rất đẹp! Chỉ riêng điểm này thôi sẽ có rất nhiều người muốn trả giá."
Tiêu Hòa không đáp lời.
Cô có một dự cảm không lành.
Khi người dẫn chương trình giới thiệu món đồ đấu giá này, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ lạ.
Đang nghĩ, Từ Nhất Chu cuối cùng cũng cầm lấy micro.
"Tên tác phẩm này là Tôi, không đặt giá khởi điểm, hy vọng mọi người sẽ thích."
Nói xong, ào một tiếng vén tấm vải đen phủ trên giá vẽ.
Không ít người ngóng cổ, tò mò nhìn về phía đó.
Sân khấu đèn đuốc sáng trưng, theo tấm vải đen rơi xuống, một bức tranh rất đặc biệt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lúc nãy giới thiệu bức tranh này, người dẫn chương trình đã dùng rất nhiều từ hoa mỹ, giới thiệu đầy đủ hai phút, khiến hứng thú của tất cả mọi người có mặt ở đây đều được nâng cao.
Lúc này tấm vải vừa được vén lên, toàn bộ hội trường lập tức chìm vào một mảnh tĩnh lặng.
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng cao.
Trên tấm vải bố không lớn, gần như đã dùng hết tất cả các màu có thể nhìn thấy trên bảng màu, chất đống lộn xộn với nhau, những đường nét hình tam giác và hình vuông cứng nhắc, phác họa ra đường viền của một khuôn mặt.
Khuôn mặt hình tam giác, đôi mắt hình vuông, ngũ quan méo mó không nhìn ra hình dạng của bối cảnh, trông giống như học sinh tiểu học dùng thước kẻ tam giác vẽ bậy lên sách giáo khoa.
Nói là chân dung tự họa, nhưng nhìn vào không hề giống Từ Nhất Chu chút nào, thậm chí còn chưa thể xác định được có phải vẽ người hay không.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay Từ Nhất Chu.
Một lúc lâu sau mới phát ra một câu hỏi từ tận đáy lòng:
"Đây là cái gì vậy?"
"Vẽ cái gì thế?"
"Là người sao?"
......
Bầu không khí tĩnh lặng từ phòng tiệc lan đến phòng nghỉ của người đại diện.
Vừa nãy còn khen Từ Nhất Chu đa tài, tới lúc nhìn thấy bức tranh thì phì một tiếng, đồng loạt phun nước ra ngoài.
Lúc này, ống kính chuyển sang cảnh cận.
Trước đó khi quay những món đồ khác, nhìn gần có thể thấy được sự tao nhã của đồ sứ, sự xa hoa của ngọc, trên màn hình đều tự động có hiệu ứng lấp lánh, khiến mọi người liên tục thốt lên khen ngợi.
Nhưng bây giờ, lại là sự tĩnh lặng c.h.ế.t người.
Không biết có phải là ảo giác của Tiêu Hòa không, hình ảnh truyền đến không chỉ không có hiệu ứng lấp lánh, mà còn thoang thoảng một luồng khí đen, trực tiếp thể hiện một loại ô nhiễm thị giác.
"Tiêu Hòa, bức tranh này của Từ Nhất Chu... rất đặc sắc."
“Đúng vậy, cô xem đường nét này, thẳng tắp giống như dùng thước kẻ vẽ vậy, có chút kỹ thuật.”
Họ nhỏ giọng an ủi.
Tiêu Hòa mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị bức tranh trước mắt làm cho giật mình.
Giống như dùng thước kẻ vẽ?
Đó chính là dùng thước kẻ vẽ!
Bởi vậy buổi chiều đi đón người, cô mới thấy trong thùng rác nhà Từ Nhất Chu có mấy cái thước kẻ tam giác dính đầy màu.
Lúc đó còn không biết chuyện gì, bây giờ nhìn bức tranh kia, toàn là công nghệ và sự tàn nhẫn.
Như vậy mà Từ Nhất Chu còn có thể tự tin nói không có vấn đề?
Tiêu Hòa giật giật khóe miệng.
Nếu không phải bản thân định lực tốt, bây giờ đã muốn tìm một cái khe đất chui vào rồi.
Thực ra nếu bức tranh này được đưa đến buổi tiệc vài năm trước thì cũng chỉ xấu hổ một chút, dù sao đồ đấu giá của mọi người đều na ná nhau.
Nhưng năm nay mọi người đều như bật hack, so sánh ra, bức chân dung tự họa của Từ Nhất Chu càng chói mắt.
Phan Hồng chờ cả buổi tối, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ngay khi tấm vải được vén lên, cô ta bật cười.
"Tôi còn tưởng lợi hại lắm chứ, mang thứ này đến tham gia đấu giá từ thiện cũng quá qua loa rồi. May mà cậu ta còn biết mình biết ta, không đặt giá khởi điểm, nếu không người khác còn tưởng cậu ta đến lừa tiền."
"Tiêu Hòa, cô cũng đừng lo lắng quá, tác phẩm không đặt giá khởi điểm, nếu không có ai trả giá thì ban tổ chức sẽ bỏ tiền mua, chỉ là giá chắc chắn sẽ không cao, năm mười tệ cũng có thể chấp nhận."
Cô ta mở giọng an ủi, nhưng mỗi câu đều ẩn ý châm chọc.
Những người đại diện khác chỉ cười gượng hai tiếng, không ai nói gì.
Phan Hồng nói không sai, tác phẩm không ghi giá khởi điểm, cuối cùng sẽ được ban tổ chức thu hồi, nhưng dù vậy cảnh tượng cũng rất xấu hổ.
Nhưng theo tình hình hiện tại, bức tranh này của Từ Nhất Chu cũng chỉ có thể như vậy.
Nếu như là minh tinh đỉnh lưu khác mang đến, mọi người có thể nể mặt, bỏ ra vài nghìn tệ mua.
Nhưng người tặng bức tranh này lại là Từ Nhất Chu.
Một diễn viên mới chỉ có một tác phẩm, còn chưa đứng vững gót chân trong giới phim ảnh.
Không ai muốn nể mặt cậu ta.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, không có cái nào.