La Ứng Liên bao che tội phạm, tiêu hủy chứng cứ, cản trở công vụ, bị kết án tám năm tù giam.
Vừa tuyên án xong, Cố Thao hoàn toàn không nói được lời nào, khuôn mặt tái nhợt, ngã ngồi xuống đất.
Khi cảnh sát đưa cậu ta ra khỏi tòa án, Tống Phi Quang đi đến gọi cậu ta, rồi tháo khẩu trang ra.
Dưới ánh mặt trời, nửa khuôn mặt dưới của Tống Phi Quang đầy những vết sẹo chằng chịt khủng khiếp, nhìn lướt qua cũng làm người ta sợ hãi.
"Thấy khuôn mặt này của tôi chưa?"
Cố Thao sợ đến phát run, gần như không đứng vững được.
Tống Phi Quang nói: "Tất cả các đêm về sau, nó sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu, để cậu chịu giày vò cả đời!"
Nghe vậy, Cố Thao sợ đến mức hét lên thảm thiết, trực tiếp ngã gục xuống đất, sau đó bị cảnh sát đưa đi, chỉ để lại một vũng nước trên sàn.
Cảnh này bị các phóng viên đang chờ bên ngoài nhìn thấy, hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt.
Mọi người vội vàng cầm máy ảnh chụp lại dáng vẻ của Tống Phi Quang.
Ngay ngày hôm đó, đã đăng tải lên mạng.
Thời gian này, Tống Phi Quang lại tiếp tục tham gia hai vòng thi Ca Sĩ Sáng Tác, thành tích đều dẫn đầu, độ nổi tiếng tăng vọt.
Nhưng mỗi lần lên sân khấu, cậu ta đều ngụy trang kín mít, đeo mặt nạ, cả người chỉ lộ ra đôi mắt.
Lâu dần, mọi người bắt đầu đồn đoán, vào lúc này, bức ảnh Tống Phi Quang tháo khẩu trang ra lập tức khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Khuôn mặt kinh hoàng đó bị chia cắt thành hai phần trên dưới.
Nửa trên khuôn mặt đẹp như thiên thần, đôi mắt đen sáng long lanh, hàng mi dài, làn da trắng nõn, nhìn thoáng qua là không thể nào quên.
Còn nửa dưới khuôn mặt thì đầy những vết sẹo khủng khiếp, đó là dấu vết bị lửa đốt, làn da lồi lõm, nhân vật phim kinh dị đáng sợ nhất cũng không bằng một phần mười cậu ta.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, dường như không thể xua tan được bóng tối trong đó.
Cho dù là cách màn hình, mọi người cũng đều khiếp sợ.
Không ai ngờ rằng, đằng sau lớp mặt nạ của Tống Phi Quang lại là một khuôn mặt như vậy.
Bức ảnh nhanh chóng lan truyền trên mạng, rất nhanh đã truyền đến Giải Trí Lam Tinh.
Mọi người đều mất phương hướng.
"Nhanh đến tìm phòng quan hệ công chúng, bảo bọn họ nhanh chóng xóa những bức ảnh đó đi."
"Tổng chung kết sắp diễn ra rồi, tại sao Tống Phi Quang lại tháo khẩu trang chứ? Lỡ đâu người hâm mộ bỏ đi thì phải làm sao? Đến lúc đó lấy gì mà thi đấu?"
"Không được, phải nhanh chóng đưa ra thông cáo, nói rằng bức ảnh đó là giả, Tống Phi Quang không hề bị hủy dung!"
Mọi người bận rộn chạy khắp nơi, vừa định thông báo tin tức thì Tiêu Hòa đột nhiên tìm đến.
Nhân viên Giải Trí Lam Tinh như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng cầu cứu cô.
"Xảy ra chuyện rồi, Tống Phi Quang tháo khẩu trang trước mặt phóng viên, lộ mặt ra ngoài, bây giờ trên mạng toàn là ảnh cậu ta, đã lên hot search rồi, bây giờ phải làm sao đây?"
Ngay khi hình ảnh của Tống Phi Quang bị phơi bày, bảo cậu ta sau này phải hoạt động trong giới giải trí thế nào đây?
Nhưng Tiêu Hòa dường như không hề hoảng loạn.
"Tôi biết, là tôi bảo cậu ấy có thể tháo khẩu trang."
Vụ án này gần đây được rất nhiều người quan tâm, hôm nay tuyên án lần cuối, chắc chắn các phóng viên sẽ vây quanh bên ngoài tòa án.
Trước khi xuất phát, Tống Phi Quang đã hỏi riêng Tiêu Hòa.
Cậu ta có thể tháo khẩu trang hay không.
Tiêu Hòa đã nói với cậu ta, có thể.
Lúc đầu Tiêu Hòa tặng mặt nạ cho cậu ta, không có nghĩa là muốn giấu chuyện này mãi mãi.
Sẽ có một ngày, diện mạo thật của Tống Phi Quang phải được công bố.
Thà bị chụp trộm còn hơn tự mình tiết lộ.
Nghe xong mấy câu này, mọi người đều không hiểu được.
Tống Phi Quang không dễ dàng mới có mặt trên sân khấu Ca Sĩ Sáng Tác, sắp sửa ra mắt thành công, nếu xếp hạng bị ảnh hưởng vì chuyện này thì mọi nỗ lực trước kia đều vô ích.
Giới giải trí chính là thế giới coi trọng ngoại hình.
Tam quan chạy theo ngũ quan.
Vẻ ngoài của Tống Phi Quang thế này, thực sự quá mạo hiểm.
"Không cần giải thích vô ích, chỉ cần ra một thông báo nói rõ nguyên nhân cậu ta bị thương là được rồi." Lúc này, Tiêu Hòa nói.
Mọi người đều do dự.
Họ chưa bao giờ thấy một cuộc khủng hoảng truyền thông nào như thế này, quả thực là quá mạo hiểm.
Tiêu Hòa thấy vậy, chỉ nói: "Mọi người hãy xem thử, sau khi bức ảnh bị phơi bày, cư dân mạng đã nói những gì."
Nghe vậy, mọi người vội vàng mở điện thoại ra.
Ảnh của Tống Phi Quang vẫn còn nằm trên hot search, nhưng những bình luận bên dưới lại không giống như họ tưởng tượng.
[Bị bỏng đến mức này sao? Chắc chắn rất đau đớn.]
[Lúc đầu nhìn thấy tôi thực sự bị doạ sợ, giờ tâm trạng bình tĩnh lại rồi chỉ thấy đau lòng, không biết Tống Phi Quang trong năm năm qua đã trải qua như thế nào, lúc gặp chuyện cậu ta mới 13 tuổi thôi!]
[Bài hát Vực Sâu được viết ra trong hoàn cảnh như thế này sao? Bản thân chìm trong vực sâu nhưng lại bảo chúng ta hãy nuôi dưỡng hi vọng.]
[Ban đầu tôi không muốn khóc đâu, nhưng thấy câu của lầu trên là bật khóc ngay.]
[Cố Thao và La Ứng Liên đáng c.h.ế.t thật!]
[Dù có thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn muốn nói rằng, Tống Phi Quang là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy!]
......
Thấy những bình luận này, mọi người trong phòng quan hệ công chúng đều kinh ngạc.
"Những điều này... sao lại như thế được?"
Bình thường thì ngôi sao có vóc dáng thay đổi, hoặc nhan sắc giảm sút thì những cư dân mạng khó tính sẽ chê bai đủ điều, ghét bỏ đủ kiểu.
Còn hôm nay, đối mặt với khuôn mặt đáng sợ của Tống Phi Quang, họ chỉ thấy đau lòng, an ủi chứ không một lời cay nghiệt.
Bọn họ chưa từng gặp mặt, vậy mà trên internet lại có thể tồn tại một khung cảnh hài hoà như vậy.
"Nhưng như vậy liệu có ảnh hưởng tới cuộc thi sau này không?" Trưởng phòng quan hệ công chúng lo lắng hỏi.
Tiêu Hòa: "Đợi đến lúc thi đấu lần sau thì sẽ biết thôi."
Ba ngày sau, trận thi đấu đầu tiên sau khi dung mạo thật của Tống Phi Quang được công bố.
Đây là vòng bán kết.
Kết quả của trận đấu hôm nay sẽ quyết định bốn cái tên đi tiếp vào vòng chung kết.
Khi lời giới thiệu của MC kết thúc, ánh đèn sân khấu vụt tắt, Tống Phi Quang bước lên sân khấu.
Hôm đó ở bên ngoài tòa án, cậu ta gần như đã dồn hết can đảm, trước mặt nhiều người tháo bỏ chiếc khẩu trang, lúc đó, cậu ta đã nghĩ đến kết quả rồi.
Có lẽ mọi người sẽ không còn thích mình nữa, có lẽ người hâm mộ sẽ rời xa mình, thế nhưng cậu ta đã hạ quyết tâm.
Cậu ta không muốn quay về căn phòng chứa đồ chật hẹp đó nữa, không muốn lén lút trốn tránh, không dám gặp ai như trước.
Cho dù mọi người đều ghét cậu ta thì cũng chẳng sao, chỉ cần được đứng trên sân khấu, quang minh chính đại ca hát là đủ rồi.