Mặc dù Tiêu Hòa nói vậy nhưng mọi người vẫn không cam lòng.
Triều Nhan là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, lại là sư muội mới ký hợp đồng của Tiêu Hòa, xảy ra chuyện lớn như vậy mà thủ phạm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nghĩ đến là không kìm được cơn giận.
Lúc này Triều Nhan nằm trên giường bệnh vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Thấy mọi người tức giận, cô ấy an ủi: "Mọi người đừng lo lắng, đội trưởng nhất định sẽ giải quyết được mà."
Chỉ là, nếu chỉ bắt người rồi nhốt vào tù thì quá nương tay với ông ta rồi.
Mọi người nhìn nhau, dường như nhìn thấy ý nghĩ tương tự trong mắt đối phương, lần lượt nói với Triều Nhan: "Chuyện này cô không cần quan tâm nữa, nghỉ ngơi cho tốt, đừng ảnh hưởng đến cuộc thi."
"Hoắc An, cậu ở lại chăm sóc Triều Nhan, chúng tôi ra ngoài hỏi bác sĩ tình hình."
Nói xong, để Hoắc An ở lại phòng bệnh, ba người còn lại cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, đến cuối hành lang tụ tập thì thầm to nhỏ.
"Đội trưởng chắc chắn có thể tìm được bằng chứng đưa tên họ Khổng kia vào tù, nhưng như vậy thì quá nương tay với ông ta rồi!"
"Ông ta dám bắt nạt Triều Nhan, lúc nãy nghe thấy chuyện này, nắm đ.ấ.m của tôi đã cứng rồi, tôi muốn đ.ấ.m vỡ n.g.ự.c ông ta!"
"Nhưng như vậy có được không? Lỡ bị phát hiện thì sao?"
"Chúng ta cẩn thận một chút là được, tìm một nơi không có người, tránh xa camera thì sẽ không ai biết. Đội trưởng đã huấn luyện chúng ta lâu vậy rồi, chút bản lĩnh này vẫn có, nếu cậu không dám thì tôi và Ôn Khả Khả đi."
"Đừng, tôi đi cùng các cậu, tôi cũng rất tức giận."
"Được, vậy chúng ta..."
Đang bàn bạc, Hoắc An từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy ba người lén lút tụ tập với nhau.
"Vừa nãy các cậu bàn bạc gì vậy?"
Ba người nhìn quanh quất, không ai chịu nói.
Hoắc An vì nghề nghiệp của người nhà, lòng chính nghĩa bùng nổ, làm người vốn luôn ngay thẳng tuân thủ quy củ, cho nên bọn họ mới cố ý giấu cậu ta.
Nếu chuyện này để cậu ta biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng Hoắc An thấy vậy cũng không ép buộc, chỉ nói: "Không nói thì tôi đi tìm đội trưởng."
Ba người kia bị đe dọa, sợ hết hồn vội kéo cậu ta lại, nhỏ giọng kể lại kế hoạch vừa rồi.
Hoắc An nghe xong nhíu chặt mày, nghiêm mặt nhìn bọn họ.
"Sao các cậu có thể làm chuyện như vậy?"
Ba người cúi đầu, ngoan ngoãn chờ bị phê bình.
Không ngờ Hoắc An lại nói: "Chuyện như vậy, sao không kéo tôi vào?"
Làm người ngay thẳng là một chuyện, nhưng người nhà bị bắt nạt lại là chuyện khác.
Cậu ta nắm chặt nắm đ.ấ.m to bằng quả bưởi của mình: "Tôi cũng nhịn ông ta lâu lắm rồi!"
Tiêu Hòa rời khỏi bệnh viện, trước tiên là về nhà một chuyến, lấy ra một tập tài liệu từ trong không gian.
Trên chiếc túi giấy màu nâu, viết to rõ dòng chữ "Bản gốc báo cáo tài chính khu nghỉ dưỡng Thiên Thượng Nhân Gian".
Lần trước đi nghỉ ở khu nghỉ dưỡng, Tiêu Hòa cố ý mang theo William, lúc đó mọi người đều bị sự hoạt bát của nó thu hút, không ai chú ý đến động tĩnh của nó.
Vì dù sao cũng sẽ không có ai cố ý đề phòng một con chó.
Tiêu Hòa cố ý dặn William tìm kiếm những thứ khả nghi trong khu nghỉ dưỡng.
Tìm suốt hai ngày, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Cô vốn định đợi đến thời cơ thích hợp sẽ gửi bản báo cáo tài chính này đến cục thuế, nhưng không ngờ ông chủ Khổng lại ra tay trước, ông ta lòng dạ đen tối, thế mà lại nhắm vào Triều Nhan.
Hôm nay ở cửa đồn cảnh sát, lời nói của cảnh sát kia đã nhắc nhở cô.
Đã muốn trả thù thì phải tiến hành triệt để, phá hủy nền tảng của ông ta, tránh để sau này ông ta lại vùng dậy, để lại hậu họa.
Thứ ông chủ Khổng dựa vào là tiền, không đánh sập được điểm này thì tình huống xảy ra ở đồn cảnh sát hôm nay, sau này vẫn sẽ xảy ra.
Mà chìa khóa để giải quyết điểm này, lúc này đang nằm trong tay Tiêu Hòa.
Cô nhanh chóng lật xem báo cáo trong túi tài liệu, nhưng lại phát hiện chỉ có một nửa nội dung.
"Cả khu nghỉ dưỡng chỉ có một nửa bản sao này thôi?"
Tiêu Hòa quay đầu nhìn William đang nằm dài trên ghế sofa.
William nghiêng đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Lúc đó nó chỉ theo chỉ thị của Tiêu Hòa, đến nơi có mùi của ông chủ Khổng nồng nhất để tìm kiếm những thứ mà ông ta thường xuyên tiếp xúc nhưng lại cố ý giấu đi, căn bản không biết cụ thể là gì.
Tiêu Hòa nhìn tập tài liệu trong tay.
Một con cáo già như ông chủ Khổng, thỏ khôn ba hang, tuyệt đối sẽ không để chứng cứ phạm tội ở cùng một chỗ.
Nhưng nửa bản còn lại, ở công ty của ông ta sao?
Hay là ở nhà?
Đêm đó, trời tối gió lớn.
Camera giám sát trong và ngoài nhà ông chủ Khổng đều bị tắt hết, một bóng đen nhẹ nhàng vượt qua tường rào, rơi vào trong sân.
Đây là một căn biệt thự dưới tên ông chủ Khổng, là nơi ông ta thường xuyên lui tới nhất, hơn nữa sau khi vào cửa không mang theo bất kỳ ai, hành động lén lút khả nghi.
Lúc này, nơi đây không có một bóng người.
Tiêu Hòa ra vào như chỗ không người, đeo găng tay trực tiếp nhảy lên ban công tầng hai, dễ dàng lẻn vào lục tung phòng sách và phòng ngủ.
Bình thường ông chủ Khổng không ở đây, mỗi lần đến chỉ ở lại nửa tiếng rồi đi, phòng sách có vẻ hơi lộn xộn, cơ bản không để thứ gì.
Tiêu Hòa tìm một vòng, quay người đến phòng ngủ.
So với phòng sách, phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng hơn hẳn, chăn gối được gấp ngay ngắn, dường như chưa từng có ai sử dụng.
Trên tường treo một chiếc đồng hồ lớn màu đen, kim giây trên đó đã dừng lại, dường như đã hỏng từ lâu, không ăn nhập với đồ trang trí xa hoa xung quanh.
Cô trực tiếp đi tới, cẩn thận dịch chuyển chiếc đồng hồ, lộ ra một hốc tường phía sau, bên trong đặt một chiếc két sắt không lớn, cần mật khẩu và vân tay mới mở được.
Két sắt không bám bụi, dường như thường xuyên có người sử dụng.
"Chắc là ở bên trong này?"
Tiêu Hòa quan sát một lúc, không tìm ra mật khẩu, dứt khoát vung tay, trực tiếp thu két sắt vào không gian.
Vừa làm xong tất cả những điều này, một tiếng bước chân truyền đến từ dưới lầu.
Tiếng giày da nặng nề va vào sàn nhà, có lẽ là ông chủ Khổng đã về.
Ông ta vừa lên lầu vừa lớn tiếng gọi điện thoại, giọng điệu đầy đắc ý.
"Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là Triều Nhan đã là của tôi rồi. Khuôn mặt xinh đẹp đó, tôi nằm mơ cũng nghĩ đến. Bọn phế vật kia đúng là vô dụng! Làm chút chuyện nhỏ cũng không xong!"
"May mà tôi đã chuẩn bị từ trước, không để lại bất kỳ manh mối nào, mới có thể thoát khỏi đồn cảnh sát."
"Chỉ tiếc là... đợi một thời gian nữa khi sóng gió qua đi, tôi sẽ tìm cơ hội, lần này nhất định phải có được Triều Nhan."
Tiêu Hòa đã lấy được thứ mình muốn, vốn định rời đi, nghe vậy, bước chân đang hướng đến ban công thu lại, lùi hai bước đứng vào góc, cả người gần như hòa vào bóng tối.