“Anh buông em ta đi, hôm nay em còn phải tới trường”
“Nghỉ đi anh nuôi em”
Nhã Hân cau mày “Anh nghĩ em là heo sao?”
“Ừm! Bé heo của anh”
“Anh…buông em ra anh không phải đến trường sao?” Nhã Hân khó chịu muốn chết mà Thương Ngạn Thần lúc nào cũng bám dính lấy cô. Cả đêm hôm qua hành hạ cô, sáng nay tỉnh dậy thì anh cứ ôm cô miết trên giường, không cho cô dời anh nửa bước.
“Trước kia vì để được gần em anh mới đi làm giảng viên, còn bây giờ có được em nên chán rồi. Không thích ngày nào cũng đến lớp nhìn mấy tên vắt mũi còn chưa sạch kia cứ sán lại gần em là anh lại cảm thấy khó chịu!”
Nhã Hân phì cười cô câu cổ anh xuống rồi hôn lên môi anh “Không phải bây giờ em đã là của anh rồi sao? Anh còn sợ ai cướp em được nữa! Anh đi tới trường dậy đi hôm nay em sẽ ngồi bàn đầu tiên”
Thương Ngạn Thần cảm thấy nụ hôn này không đủ anh lại cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh lúc nào cũng bá đạo, không biết thương hoa tiếc ngọc gì mà càn quét rút sạch dưỡng khí của Nhã Hân xong rồi mới luyến tiếc buông ra. Lúc anh buông ra còn kéo theo một sợ chỉ bạc vô cùng kích thích.
Anh đưa tay lên sờ nhẹ đôi môi hơi sưng của cô vừa bị anh mút mát, anh mỉm cười trả lời “Được! Vậy chờ đến khi em tốt nghiệp rồi anh sẽ cưới em.”
_____________________________
Đến trường Nhã Hân hôm nay ngồi bàn đầu vô cùng chăm chú nghe Thương Ngạn Thần giảng bài. Ánh mắt cô có chút ghen khi nhìn mấy nữ sinh kia ai cũng si mê dáng vẻ anh tuấn cao ráo lại có chút thư sinh của anh. Cô bĩu môi liếc nhìn Thương Ngạn Thần…
Thương Ngạn Thần đang giảng bài nhìn thấy ánh mắt của cô đang liếc nhìn đầy sát khí, thì không hiểu chuyện gì? Anh viết một tờ giấy note nhỏ “Học xong đến văn phòng gặp anh, anh có quà cho em. *Còn nữa không được cho anh leo cây!”
Anh gấp tờ note nhỏ lại rồi đi đến gần Nhã Hân nhét vào tay cô không cho ai biết. Nhã Hân mở ra đọc thì mỉm cười hài lòng. Cô ngước mắt lên nhìn anh gật đầu.
Chẳng mấy chốc chuông kết thúc tiết học vang lên. Cô nhanh chóng chạy đến văn phòng của anh.
Nhã Hân gõ cửa không có ai trả lời cô liền mở cửa đi vào, dù sao đây cũng là phòng riêng đều không có giáo viên nào khác.
Cửa vừa mở Nhã Hân đã bị một bàn tay to lớn kéo vào rồi đóng rầm cửa lại. Anh ép cô đè lên tường roof nhanh chóng cúi xuống lấp đầy môi cô bằng nụ hôn nồng cháy của anh.
Nhã Hân còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông trước mặt thì nụ hôn của anh đã xông tới, cạy hàm răng đóng chặt của cô, hôn loạn trên môi cô, quấn lấy từng đợt tê dại và run rẩy. Sức lực toàn thân của Nhã Hân dường như bị nụ hôn bất chợt mà mãnh liệt này rút cạn trong nháy mắt.
“Ư…Ưm…” Nhã Hân hoảng hốt cô lấy tay đẩy anh ra, nhưng Thương Ngạn Thần tóm được tay cô đè lại lên tường không cho cô phản kháng. Chân anh luồn giữ hai chân cô ép cô không có lối thoát.
Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, vừa nóng lại vừa sâu. Tất cả hơi thở đều phả hết lên da thịt nơi cổ cô, vừa nóng rát, vừa mát lạnh. Toàn bộ giác quan và khứu giác của Nhã Hân đều chìm đắm trong mùi hương thuộc về anh.
Hơn nữa bởi vì nụ hôn gần như không hề kiềm chế này mà cô cảm thấy bản thân sắp nhũn đến nơi rồi.
Vài phần lý trí tỉnh táo còn sót lại trong đầu khiến Nhã Hân dùng một tay còn lại túm chặt lấy áo anh, liên tục đẩy ngực anh ra, nhưng lại chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của anh…
Lúc hơi thở tiếp tục bị tước đoạt đến nghẹt thở, Nhã Hân cắn anh một cái.
Anh buông môi răng cô ra, nhưng môi vẫn cứ dán lên môi cô, hơi thở quấn quít giao nhau.
Nhã Hân thở hồng hộc khuôn mặt cũng từ tráng chuyển sang có chút đỏ vì nụ hôn ban nãy. Cô liếc mắt lên nhìn ánh mắt chứa đầy dục vọng của người đàn ông trước mặt
“Thương Ngạn Thần! Anh không biết tiết chế một chút à! Sao anh cứ hở tý là đè em ra hôn vậy!”
“Dù có hôn em đến một trăm nghìn lần anh vẫn thấy không đủ! Cô bé của anh quá mê người làm anh không kiềm chế nổi!”
Nhã Hân xị mặt giận dỗi cô đẩy anh ra “Quà của em đâu?”
“Vừa rồi là quà cho em đó, chẳng lẽ em không hài lòng với nụ hôn của anh sao? Không sao! Em không hài lòng thì bây giờ chúng ta hôn lại đến khi nào em hài lòng thì mới thôi!” Khuôn mặt đẹp trai của Thương Ngạn Thần tỉnh bơ như không hề biết bản thân mình vô liêm sỉ đến mức nào.