Lại là Thương Ngạn Thần gọi những người phụ nữ bên ngoài về nhà.
Khi Nhã Hân bước vào trong căn biệt thự, bầu không khí đông lạnh trong đó lập tức khiến cô đứng hình. Căn biệt thự bây giờ không khác gì một vũ trường truỵ lạc
Lần này còn kinh khủng hơn lần trước, khi toàn bộ những người phụ nữ đó đều mặc đồ bơi bikini nóng bỏng đang uốn éo trước mặt Thương Ngạn Thần.
Cô nhìn xung quanh, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen rực lửa của Thương Ngạn Thần
Tối nay, bộ quần áo trên người Thương Ngạn Thần làm bật lên sự nam tính và phong cách cao quý cùng sự hấp dẫn của anh. Vẫn là bộ âu phục ban ngày anh mặc đến công ty.
Anh ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế sofa, đôi môi mỏng kiêu ngạo hơi nhếch lên, bên dưới là chiếc cằm vuông vắn đầy nam tính, ánh mắt đen lấp lánh ý cười nhạt.
“Lại đây!” Giọng nói khàn khàn đầy lạnh lùng của anh vang lên.
Nhã Hân bất giác rùng mình, cơ thể cô trở lên run rẩy từ từ bước lại gần chỗ anh.
“Uống nó” Ánh mắt lạnh lùng của Thương Ngạn Thần liếc cô rồi nhìn ly rượu vang trên bàn
Nhã Hân bây giờ thật sự đã bị anh doạ sợ đến đứng còn không vững nữa rồi “Không…tôi không biết uống rượu!”
“Không phải cô muốn nhanh chóng muốn kết thúc cuộc hôn nhân này sao? Uống xong tôi liền đáp ứng cô!”
Thương Ngạn Thần nhìn biểu cảm sợ hãi của cô khi đứng trước mặt anh và hình ảnh vui vẻ khi cô ngã vào lòng của Tư Dạ Hoằng thì khác hoàn toàn một trời một vực. truyen bac chien
Thấy cô vẫn chần chừ anh tức giận đứng dậy cầm ly rượu lên đưa đến trước mặt Nhã Hân nhưng cô nhất quyết không uống. Anh giữ chặt gáy cô đổ ly rượu vào họng cô bắt thúc cô uống.
“Ưm…”
Nhã Hân bị dòng chất lỏng đắng nghét chảy thẳng xuống cổ họng. Cô ngã xuống sàn nhà ra sức ho sặc sụa
“Khụ…khụ…khụ”
Một cô gái đi lên cô ta cố ý dẫm lên bàn tay của Nhã Hân rồi đi đến dựa vào người Thương Ngạn Thần. Rồi cô ta nhìn Nhã Hân mà châm chọc
“Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đúng không anh Thần!”
Thương Ngạn Thần cũng phối hợp theo cô ta mà vòng một tay qua eo cô ta để cả thân thể chỉ có mỗi một bộ bikini trên người che đi những thứ cần che dựa vào thân hình rắn chắc của anh “Đúng! Tiểu yêu tinh của anh?”
“A! Anh thật là đáng ghét nha!”
Nói rồi Thương Ngạn Thần vứt một tờ đơn ly hôn xuống đất
“Kí vào rồi cút đi” giọng nói lạnh lùng ra lệnh, dường như anh rất tức giận.
Nhã Hân nắm chặt tay ngẩng mặt lên thì thấy những người phụ nữa ăn mặc thiếu vải đang uốn éo vây quanh lấy Thương Ngạn Thần ra sức hầu hạ anh.
“Thần! Ăn của em này, của em ngon hơn…”
“Thần! Của em ngọt hơn…”
“Thần! Của em…”
Tất cả những lời nói ngọt ngào, ghê tởn đó đều truyền vào tai Nhã Hân
Cô lập tức cầm bút kí tên vào tờ giấy ly hôn. Rồi đặt ở trên bàn.
Cô đi lên lầu thu dọn đồ đạc rồi rời đi luôn không một chút níu kéo gì với căn biệt thự này nữa.
Mấy cô gái kia nhìn thấy cô rời đi thì lại càng thêm dầu vào lửa “Chuẩn bị cũng nhanh ghớm! Cút đi càng xa càng tốt, nhìn thấy mặt khuôn mặt của cô chúng tôi đã thấy mất hứng rồi!”
Nhã Hân cũng chẳng thèm quan tâm đến bọn họ cô kéo vali rời khỏi biệt thự.
Thương Ngạn Thần nhìn Nhã Hân rời đi anh cũng chẳng có chút lưu luyến gì dành cho cô cả. Mà chỉ nhàn nhã uống rượu với mấy cô nàng quyến rũ bên cạnh mình.
“Thần cô ta thật không biết điều gì?”
“Không muốn chết thì câm miệng lại!” Giọng nói tàn nhẫn thâm độc của anh doạ cho người phụ nữ kia sợ hết hồn. Cô ta liền im miệng lại
Thương Ngạn Thần bây giờ chẳng còn tâm trạng gì nữa anh gọi mấy người vệ sĩ đuổi hết những cô gái kia ra ngoài. Còn anh thì lên phòng tắm rửa thật sạch sẽ…mùi hương nước hoa trên mấy người phụ nữ đó thật khiến anh buồn nôn.
Chẳng biết tại sao khi ly hôn với cô rồi tâm trạng anh lại trở lên bứt rứt ân hận. Đây không phải là điều anh muốn sao! Nhưng tại sao trong lòng anh lại cảm thấy có chút mất mát và không vui…
Thương Ngạn Thần tắm xong liền sdi ra ban công châm một điếu thuốc. Suy nghĩ về việc gì đó…
Nhã Hân một mình cô đơn kéo vali đi trong màn sương. Trời đã khuya rất khó để bắt taxi…
Cô đi được một lúc thì có một chiếc xe phiên bản giới hạn Bugatti La Voiture Noire dừng lại bên đường. Người đàn ông bên trong chiếc xe liền chạy xuống đến bên cạnh cô
“Nhã Hân cô làm sao vậy, sao lại khéo vali đi một mình trong khi trời đã khuya và lại sương dày đặc như vậy.” Tư Dạ Hoằng lo lắng hỏi han cô.
Khuôn mặt của Nhã Hân trở lên tiều tuỵ rất nhiều, khuôn mặt cô trắng bệch như không còn một giọt máu nào. Đôi môi khô khốc như sắp nứt rồi chảy máu rã.
Nhã Hân nhìn thấy Tư Dạ Hoằng thì khuôn mặt cô cố nặn ra một nụ cười “Tư tổng…”
Cô chưa kịp nói gì thì sức lực đã không còn nữa cô ngất đi. Tư Dạ Hoằng vội vã đỡ Nhã Hân
“Nhã Hân…Nhã Hân cô không sao chứ để tôi đưa cô đến bệnh viện!”