• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em và cậu nam sinh vừa rồi có quan hệ gì?”

Đôi mắt xinh đẹp của Nhã Hân lộ ra ý cười lành lạnh, cô không nhìn thẳng vào ánh mắt của Thương Ngạn Thần, lạnh lùng nói:

“Tôi và cậu ta có quan hệ gì thì cũng không liên quan đến anh”

Ánh mắt của Thương Ngạn Thần… vừa sâu lại vừa tối, nhìn chằm chằm cô. Từng ngọn lửa trong mắt gần như có thể đốt cháy cô trong chốc lát.

Thương Ngạn Thần cúi người, khuôn mặt hai người trong không gian chật hẹp lúc này gần trong ngang tấc, Nhã Hân chỉ cần quay đầu đối diện với Thương Ngạn Thần là có thể chạm trúng môi anh. Nhưng cô biết được nguy hiểm đang cận kề, cả người đều căng cứng lại không dám nhúc nhích.

Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả xuống hai gò má mình.

Anh nghiêng mặt phả một hơi thở ấm áp vào tai cô. Giọng nói khàn khàn của anh thì thầm bên tai, tay anh đưa xuống dưới giữ chặt eo cô cách lớp quần áo, khẽ nói:

“Xem ra hai năm nay em đã thay đổi quá nhiều! Mềm không dùng được với em thì anh càng phải cứng rắn hơn mà loại bỏ hết đám đàn ông vây quanh em”

Nhã Hân đẩy tay anh ra, cố gắng tránh thoát, nhưng lại hoàn toàn không đẩy ra được, thậm chí còn không xê dịch tí nào. Cô lập tức làm mặt lạnh đập lên cánh tay anh, quay đầu nhìn anh, tức giận nói:

“Anh dám! Chuyện của tôi không liên quan đến Thương tổng, nên anh đừng rảnh rỗi tới mức đi can thiệp vào cuộc sống của tôi. Anh ở chỗ nào thì cút về chỗ đó đi”

“Miệng lưỡi của em đúng là càng ngày càng sắc bén. Nhưng anh thích!”

Nhã Hân khó chịu không khí trong xe vốn đã chật hẹp, bây giờ lại đang ở trong tư thế đè nên cô không cách nào thoát ra được. Ở trong xe hoàn toàn đều vấn vương hơi thở của Thương Ngạn Thần. Và trong không khí mùi hương nhàn nhạt của mùi thuốc lá vẫn đọng lại nhưng lại không quá nồng. Có lẽ lúc nãy vì đợi cô quá lâu mà anh đã tiện tay rút một điếu thuốc ra hút.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Ở trong tình thế này điều cô chống đối với anh cũng không phải là cách hay, không biết rằng cô càng chống đối anh lại cành giở trò gì đó đối với cô cũng lên.

“Không phải anh đã nói rồi sao, ngoại trừ anh ra em không được thân thiết với bất kì người đàn ông nào khác!”

“Thương tổng có phải anh qua vô lý rồi không? Tôi và anh không quan hệ gì, tôi quen biết với ai càng không liên quan đến anh”

Thương Ngạn Thần nhíu mày nhìn cô. Bởi vì một tiếng Thương tổng này mà anh phóng ánh mắt nặng nề về phía cô, khàn giọng nói:

“Em vừa gọi anh là gì?”

“Tôi không gọi anh là Thương tổng thì là gì hay muốn tôi gọi anh là giáo sư Thương. À! Nếu so về tuổi tác thì đáng lẽ ra tôi vẫn nên dùng chút kính ngữ với anh gọi anh một câu “Chú Thương” rồi.” Nhã Hân hừ lạnh.

Anh ở bên trên nhìn cô chằm chằm, sắc mặt nặng nề, ánh mắt rất kém. Anh cất giọng lạnh lùng nói:

“Em thử gọi anh với một trong ba tên đấy thì anh không dám chắc mình sẽ làm gì với em đâu?” Thương Ngạn Thần giọng nói đè nén cảnh cáo Nhã Hân.

Ở tư thế này quá lâu cô khó chịu đưa hai tay lên chặn trước ngực anh nới rộng cho mình một chút không khí hít thở.

Người Thương Ngạn Thần lúc này còn nóng hơn cả người cô, có lẽ chắc trận đấu bóng rổ vừa rồi khiến người anh đổ ra không ít mồ hôi, vẫn còn thấm trên lớp ra rắn chắc rịn ra một lớp mồ hôi mỏng rất quyến rũ.

“Anh có thể ngồi dậy nói chuyện cho đàng hoàng được không?” Nhã Hận dùng lực hết sức đẩy anh ta nhưng vẫn thấy thân thể của Thương Ngạn Thần không một chút xê dịch nào.

“Em còn chưa đồng ý với anh đâu?”

Nhã Hân cau mày đây là cô đang bị anh uy hiếp ư?

“Được tôi đồng ý! Anh mau đứng dậy đi”

“Nói xuông không thôi không được! Em phải làm cái gì đấy chứng minh lời em nói là thật mới được?”

Nhã Hân mệt muốn chết bây giờ lại ở trong tư thế mờ ám này đồng ý điều kiện vớ vẩn của anh. Cô đã đồng ý rồi anh lại còn lấy cớ để bắt cô chứng minh, sao người đàn ông này lấy đâu ra lắm lý lẽ như vậy.

“Anh muốn tôi chứng minh kiểu gì hả?”

Trên môi Thương Ngạn Thần nở ý muốn cười như không cười mà nhìn vào ánh mắt mơ hồ của Nhã Hân. Anh dường như không nhịn được dáng vẻ khuất phục mà xù lông lên của cô trông rất đáng yêu.

Thương Ngạn Thần cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn rồi không nặng không nhẹ nói ra năm chữ “Chứng minh kiểu này đi!”

Mặt Nhã Hân lúc này nóng rực, thế mà cô lại một lần nữa bị Thương Ngạn Thần hôn. Hôm nay mới là ngày thứ ba hai người gặp nhau mà cô đã bị anh hôn hai lần rồi. Hôm qua thì ở cửa hàng bán hoa, còn bây giờ thì ở trong xe.

“Thương Ngạn…Thần…anh có biết anh vô liêm sỉ tới mức nào không?…ư…ưm” Nhã Hân hoàn toàn bị anh khống chế dưới thân. Từ khi gặp lại anh tâm trạng của cô thất thường lên xuống rất dễ nổi cáu, nhất là lúc ở cạnh anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK