Biết mục địch của cô cưới anh cũng chỉ vì tiền, vì danh lợi. Và tìm đủ mọi cách mới có thể khiến gia đình anh chấp nhận đáng lẽ ra anh phải giết chết cô từ lâu rồi mới phải, nhưng khi ở cạnh Nhã Hân bản tính nguyên thuỷ của Thương Ngạn Thần dần được thay đổi.
Vì Thương Ngạn Thần kéo dài thời gian mà Nhã Hân suýt bị trễ giờ học.
Lúc cô bước ra khỏi cửa thang máy đã vô tình va trúng Tư Dạ Hoằng
“A!”
“Cẩn thận!”
Chỉ còn một chút nữa là cô đã ngã người xuống đất thì một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau đỡ lấy cô.
“A... Cảm ơn...anh” Sau khi cô đã đứng vững lại. Cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay to của Tư Dạ Hoằng đang đặt trên eo mình ra, rời khỏi phạm vi của anh.
“Không có gì? Em đi đâu mà vội vàng vậy!”
“Tôi phải đến trường sắp muộn học rồi lên không cẩn thận với va phải anh” Nhã Hân luống cuống chỉnh trang lại đầu tóc rồi vội vàng giải thích.
“Không sao? Hay là để tôi đưa em tới trường, bây giờ là giờ cao điểm sẽ rất khó để bắt taxi” Tư Dạ Hoằng đề xuất, sự tao nhã của người đàn ông rất ga lăng, bên môi anh còn nở một nụ cười tươi khiến người khác cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Nhã Hân nhìn lại đồng hồ trên tay, bây giờ cô mà bắt taxi thì thật sự sẽ muộn mất, nên cô đành đồng ý để Tư Dạ Hoằng đưa mình đi.
“Vậy làm phiền anh rồi!”
Tư Dạ Hoằng vui vẻ trả lời lại cô “Đây là vinh hạnh của tôi, không phiền!”
Trong tập đoàn có rất nhiều nhóm chat buôn dưa, Nhã Hân cùng Tư Dạ Hoằng bước đi cùng nhau bọn họ còn chụp hình lại rồi đưa lên cuộc trò chuyện trên công ty bàn luận.
“Này, cô gái đi cùng với Tư tổng không phải là hay xuất hiện cùng với boss của chúng ta phải không?”
“Ừ tôi cũng cảm thấy quen quen không ngờ cô ta lại là một con hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông”
“Nhìn thì cũng trẻ đấy nhưng không ngờ lại là loại trà xanh”
“….”
Trên nhóm chat của công ty liên tục là những hình ảnh và những lời rè bỉu nói xấu Nhã Hân.
Tại phòng của tổng giám đốc…
Thương Ngạn Thần vô cùng tức giận sự lạnh lùng và ngông cuồng tràn ngập khắp mọi nơi.
Vừa mới rời khỏi vòng tay của anh được mấy phút bây giờ đã ngã vào lòng người đàn ông khác, lại còn lên xe của Tư Dạ Hoằng.
Anh gọi cho Thẩm Huy vào “Cậu đi xoá hết tất cả những hình ảnh chụp cô ta và Tư Dạ Hoằng cho tôi ngay lập tức”
Thẩm Huy nhìn khí thế bá đạo của tổng giám đốc thì cậu vô cùng sợ hãi. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy boss đáng sợ như vậy.
“Vâng!” Nói xong Thẩm Huy liền ra ngoài xử lý tất cả những hình của Nhã Hân và đuổi hết những người đã bàn tán và chụp ảnh cô.
Một lúc sau Thương Ngạn Thần có một cuộc họp quý với tất cả các vị cổ trông trong công ty.
Bên trong phòng họp lúc này…
Khuôn mặt của Thương Ngạn Thần bây giờ đằng đằng sát khí, chỉ cần ai làm không vừa ý là anh sẽ bắt đi làm lại toàn bộ báo cáo.
Đến lượt các giám đốc bộ phận trình bày bọn họ đều toát mồ hôi hột. Lần đầu hộ thấy tổng giám đốc đáng sợ như vậy.
“Làm lại…”
“Đầu các người chỉ chứa bùn, chứa đất thôi à!”
“Mấy cái dự án cỏn con như này các người cũng không nghĩ ra được thì nghỉ việc hết đi”
“Tan họp”
Cả phòng họp không ai dám ho he một lời nào họ chỉ biết im lặng và cầm báo cáo đi làm lại tất cả.
Trên đường đưa Nhã Hân đến trường Tư Dạ Hoằng cùng Nhã Hân nói chuyện có vẻ rất hợp nhau.
“Cô và Ngạn Thần vẫn tốt chứ!”
Nhã Hân biết Tư Dạ Hoằng và Thương Ngạn Thần là bạn tốt của nhau lên cô cũng không che dấu mà chỉ cười trừ “Tôi và anh ấy sắp ly hôn rồi!”
“Sắp ly hôn!”
“…”
Nhã Hân gật đầu.
Trong lòng Tư Dạ Hoằng tự nhiên lại có một cảm giác vui vẻ từ đáy lòng, đợi Nhã Hân và Thương Ngạn Thần ly hôn thì anh lại danh chính ngôn thuận theo đuổi cô rồi.
“Anh hình như cũng bằng tuổi Thương Ngạn Thần nhỉ, sao tôi lại thấy anh chưa có ai bên cạnh vậy” Nhã Hân tìm đại một chủ đề hỏi Tư Dạ Hoằng.
Tư Dạ Hoẳng ngoảnh sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tự nhiên anh lại cảm thấy bản thân mình nóng lên, gượng cười nói:
“Chưa thấy ai phù hợp!”
“Tôi thấy anh đẹp trai, ga lăng như vậy. Điều kiện cũng rất tốt đáng lẽ ra phải có rất nhiều tiểu thư thích anh mới phải chứ?”
Tư Dạ Hoằng cười trừ “Thật ra thì trước khi gia đình tôi có bắt tôi đi xem mắt rất nhiều nhưng tôi chẳng cảm thấy ai phù hợp cả”
“Vậy, còn bây giờ thì sao?”
Tư Dạ Hoằng nhìn sang Nhã Hân bốn mắt nhìn nhau “Bây giờ thì sắp có rồi!”
“Thật sao! Vậy thì tốt quá, tôi xin chúc mừng anh trước nha”
“…”
“À với lại lần trước tôi có nói dối tên của tôi cho anh. Lúc đấy tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp phải anh nữa lên mới tìm đại một cái tên giả để lừa anh. Tôi rất muốn gặp anh để xin lỗi nhưng lại không có thời gian. Thật xin lỗi” Nhã Hân áy náy.
Tư Dạ Hoằng nhìn tính xách ranh mãnh và có lỗi của cô tự nhiên anh lại thấy cô rất đáng yêu
“Làm sao tôi có thể trách một cô gái đáng yêu như cô được”