Mục lục
Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trung tâm bán sỉ khai trương thu được một trăm vạn tệ*

(*là một triệu tệ, từ nay editor sẽ đổi ra đơn vị thông thường cho mọi người dễ hình dung nha)

Khi nghe được tin tức này, Trương Hòa Bích nghiêm trọng nghi ngờ tai mình, cảm thấy nếu không phải cô điên rồi, thì chính là Tiểu Tĩnh đang báo cáo công việc cho đang lừa cô.

"Một triệu tệ? Cô có biết một triệu là bao nhiêu không?"

"Cô ta làm sao có thể kiếm được một triệu? Làm sao có thể làm được một triệu tệ? Dựa vào những thứ một tệ đó? Một triệu tệ, cả Ninh Thành cộng lại cũng không có nhiều người như vậy!"

Trong văn phòng giám đốc bách hoá số sáu, Trương Hòa Bích đứng dậy từ chiếc ghế da thật, chống tay lên bàn làm việc, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Tiểu Tĩnh đang cúi đầu rũ mắt trước bàn, tức giận hét lớn.

"Tôi nuôi cô lâu như vậy để làm gì? Chính là để cô lừa tôi bằng một con số như vậy? Cho dù lừa, số liệu của bách hoá số sáu mấy năm nay cô chưa từng xem qua sao? Lúc tốt nhất tôi cũng chưa từng thấy một triệu tệ!"

"Cô không có tính toán? Hay là nói đầu óc cô chưa tỉnh ngủ đều chứa toàn bã đậu phụ, muốn người khác rửa cho cô?"

Trương Hòa Bích không phải là người tốt gì, càng không được coi là lãnh đạo tốt, trước đây khi cô ta chưa làm giám đốc mắng người đã không nể mặt, bây giờ càng quá đáng hơn, lời khó nghe gì cũng nói ra, Tiểu Tĩnh không tranh cãi, không tranh luận, yên lặng chờ cô ta mắng xong.

"Thực sự là nhiều như vậy, tôi không tự mình đi tìm A Hương, mà bảo Chúc Xảo Xảo ở dưới lầu lấy cớ hỏi chuyện công việc để đi tìm người, cô ấy và A Hương, Phương Tình đều có quan hệ tốt, bên đó bây giờ làm ra doanh thu cao như vậy, đang lúc kích động vui mừng, rất dễ hỏi ra."

Tiểu Tĩnh dừng một chút: "Trong trong trung tâm bán sỉ không chỉ có đồ một tệ. Những món có giá một tệ khách hàng chỉ được mua tối đa ba món, vẫn là áp dụng chế độ hội viên gì đó, một người có một thẻ nhựa có đánh số, hình như là thứ mà giám đốc của họ du nhập từ nước ngoài về, mua đồ đều có thể hiển thị trên đó, còn có thể dùng để tích điểm đổi đồ."

"Xảo Xảo nói với tôi, đồ trong cửa hàng của họ đều bán theo dạng gói quà, có 9 tệ 9, 19 tệ 9, 29 tệ 9, 39 tệ, cho đến 199 tệ."

"Những gói quà này có gói quà bàn ăn ngày Tết bao gồm bát đũa, đĩa, ly rượu các loại; gói quà nhà bếp ngày Tết bao gồm nước rửa chén, giẻ lau, búi sắt, nồi xào inox, xẻng xào cơm, muôi múc cơm; còn có gói quà đồ điện nhà bếp bao gồm nồi điện, chảo điện, nồi hầm..."

"Ngoài những thứ này ra, họ còn có gói quà câu đối ngày Tết, bên trong có lồng đèn nhỏ, đèn ngũ sắc, câu đối cửa, chữ phúc dán cửa sổ. Còn có gói quà quà tặng cho trẻ em, người lớn tuổi."

"Những thứ này còn chỉ là đồ nhỏ, trên lầu còn có đồ bách hóa, giày dép, túi xách, đồ lót, quần áo nam nữ già trẻ cũng bán theo dạng gói quà, có gói 88 tệ chọn ba món, 188 tệ chọn năm món, 288 tệ chọn tám món."

"Ngoài ra, bộ ga trải giường bốn món trên tầng ba của họ cũng vậy, mua gói quà còn tặng gối..."

"Đủ rồi!" Sắc mặt Trương Hòa Bích tái mét lên tiếng.

Đều là gói quà, từ 9 tệ 9 đến 199 tệ, từ 88 tệ đến 288 tệ, Tết đến là lúc tất cả mọi nhà tiêu tiền, người Ninh Thành ăn Tết coi trọng sự mới mẻ, nhà có điều kiện hận không thể thay đổi hết từ trong ra ngoài, nhà không có điều kiện cũng cố gắng tạo điều kiện, cả năm tiết kiệm ăn tiêu chỉ mong Tết đến được vui vẻ, những gói quà này đem ra ai mà thoát được.

Không thoát được thì ít nhất cũng phải tốn mấy trăm tệ, thậm chí hàng nghìn tệ, quảng cáo của Lê Tinh làm cho cả Ninh Thành đều biết, một ngày tiếp hàng nghìn khách hàng là chuyện quá bình thường.

"Chuyện họ bán các gói quà tại sao không nói cho tôi biết? Trước đây không phải tôi đã nói chú ý theo dõi họ sao? Lúc thích hợp thì sắp xếp người đến quấy rối? Mấy ngày nay cô làm gì? Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết những chuyện này?"

Trương Hòa Bích nghiến răng ken két, vẻ mặt âm u chất vấn, cúi mắt nhìn thấy số liệu bán hàng trong khoảng thời gian này trên bàn, cô ta giơ tay cầm lên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Tĩnh: "Còn có chuyện kinh doanh của bách hoá số sáu nữa, giảm sút nhiều như vậy, tại sao không báo cáo cho tôi?"

Trương Hoà Bích biết trung tâm bán sỉ có liên quan đến nữ hoàng bách hóa kia, Lê Tinh còn làm việc ở đó, nên cô không ngừng quan tâm đến bên đó.

Chỉ là trong khoảng thời gian này cô rất bận, bên phía Lương Vạn Long chê mấy cô gái mà lần trước cô đưa đến không đủ xinh đẹp, không giúp ông ta hoàn toàn lôi kéo được người, bảo cô tìm một nhóm khác xuất sắc hơn, tốt nhất là có học thức, còn biết nhảy múa, còn bảo cô tìm một người đẹp tuyệt sắc, ông ta chuẩn bị tặng cho một nhân vật lớn.

Bảo cô tìm người giống như Lê Tinh.

Lương Vạn Long vẫn luôn nhớ mãi không quên Lê Tinh, luôn tức giận vì ban đầu cô đã quá nhanh tay đuổi người đi, cô không chắc có phải thật sự có nhân vật lớn nào đó cần, hay là ông ta chưa ăn được nên nhớ mãi không quên.

Lương Vạn Long liên tục thúc giục, cô không nhịn được mỉa mai ông ta, loại người như Lê Tinh không dễ tìm, ông ta nếu thật sự muốn, người ta bây giờ đang ở trung tâm bán sỉ, chỉ là cô không có bản lĩnh dỗ người đến cho ông ta, còn phải để ông ta đích thân ra mặt.

Lúc đó cô chỉ muốn chọc tức ông ta, nào ngờ Lương Vạn Long lại tin thật, ông ta còn thật sự bảo người lái xe đến trung tâm bán sỉ.

Cũng là trùng hợp, xe của họ lái đến chỗ rẽ, vừa hay đụng phải Lê Tinh và chồng cùng nhau đi ra từ trung tâm bán sỉ.

Người đàn ông kia cũng làm trò, một đoạn đường ngắn ngủi đến chỗ xe mà lại như sợ người ta bị lạnh, kéo áo khoác bọc lấy người phụ nữ Lê Tinh kia, giống như bảo vệ thứ gì đó, che chở người ta lên xe.



Cô nhìn mà không khỏi cười lạnh, cũng chỉ là đang trong thời kỳ hoa nở mà thôi, đợi qua thời kỳ hoa nở rồi thì không biết thế nào đâu, quay đầu lại thì phát hiện sắc mặt Lương Vạn Long âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen đã lái đi.

Cũng là lúc đó cô mới biết, gia đình Lê Tinh không phải là gia đình có bối cảnh nhỏ bình thường, chồng cô ta cũng không phải là doanh nhân bình thường.

Vị ông chủ Thường lợi hại kia chỉ vì trên bàn ăn nhắc đến một chuyện cũ của Lê Tinh, chồng cô ta lại dám đánh người trước mặt chủ nhiệm phòng quy hoạch, sau đó ông chủ Thường kia không những không dám báo cảnh sát, còn liên tiếp mất dự án khu đô thị, bị điều tra việc kinh doanh thép phế liệu.

Những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng nhất là Lê Tinh còn là em gái kết nghĩa của nữ hoàng bách hóa kia, tòa nhà trung tâm bán sỉ này chính là của Lê Tinh.

Buồn cười biết bao, cô tốn bao tâm sức leo lên mà không bằng người ta có xuất thân tốt, còn gả cho một người chồng tốt.

Trong lòng cô hận lại ghen tị, ước gì trung tâm bán sỉ ngày mai sẽ phá sản, Lương Vạn Long lại cảnh cáo cô, ông ta tạm thời vẫn chưa đứng vững được ở Ninh Thành, trong tay còn có một dự án lớn phải làm, tạm thời không định đối đầu với họ, bảo cô không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần chú ý đến tình hình bên này là được.

Người mà Lương Vạn Long còn không dám đối đầu, trong tay cô còn bị Lê Tinh nắm thóp, mặc dù ngày đó ở trung tâm bán sỉ cô nói lời hung dữ, nhưng cũng không định hành động thiếu suy nghĩ, chỉ bảo Tiểu Tĩnh luôn chú ý đến động tĩnh bên này.

Cô biết Lê Tinh mạnh tay mời đoàn nghệ thuật đến biểu diễn, cũng biết Lê Tinh tung ra một loạt hàng hóa giá rẻ một tệ, nhưng cô không để tâm.

Đoàn nghệ thuật chẳng qua là một đoàn thể đã sớm bị khán giả đào thải giải tán, loại biểu diễn này cũng chỉ có một đám ông già bà cụ giết thời gian xem, có gì đáng quan tâm.

Còn về lô hàng hóa giá rẻ một tệ kia, bản thân cô là người thu mua nhiều năm, làm sao không biết những thứ đó của Lê Tinh đều là bán lỗ để câu khách, bán càng nhiều lỗ càng nhiều.

Mãi cho đến sáng hôm nay, cô nhận được điện thoại của Lương Vạn Long, chất vấn cô có biết doanh thu khai trương của trung tâm bán sỉ là bao nhiêu không.

Cô vội vàng sắp xếp Tiểu Tĩnh đi tìm hiểu, nhận được con số kinh người là một triệu tệ.

Vốn tưởng rằng chỉ là một nơi nhỏ bán đồ rẻ tiền, nhưng bên trong lại không thiếu thứ gì, không chỉ không thiếu mà hàng hóa còn nhiều lại đầy đủ, túi xách, giày dép, quần áo... còn bán theo dạng gói quà.

"Tại sao không nói cho tôi biết? Rốt cuộc cô đang làm gì? Giày dép, túi xách, quần áo, họ rõ ràng là nhắm vào bách hoá số sáu của chúng ta, chuyện lớn như vậy tại sao không nói cho tôi biết?"

Trương Hòa Bích tức giận đến mức ném mạnh một xấp tài liệu trên tay vào mặt Tiểu Tĩnh, giống như từng cái tát giáng xuống, Tiểu Tĩnh không né tránh, chỉ nhắm mắt lại, một lát sau cô ấy cúi đầu, nhìn những tờ giấy tài liệu bay tán loạn khắp nơi, siết chặt ngón tay nói: "Tôi cũng hôm nay mới biết chuyện này."

"Người của trung tâm bán sỉ đối với người của bách hoá số sáu chúng ta dường như rất quen thuộc, tôi đã sắp xếp người ở khu bán hàng dưới lầu đi dạo, họ đều gọi chính xác được tên."

"Người của chúng ta căn bản không lên được tầng hai và tầng ba, sau đó tôi nghe theo lời chị dặn, đi tìm người ở gần đó vào, kết quả những người đó nghe nói là đi trung tâm bán sỉ nghe ngóng tin tức, từng người một vây lấy tôi, không lâu sau Tinh..."

Tiểu Tĩnh buột miệng muốn gọi Tinh Tinh, chú ý đến ánh mắt âm u của Trương Hòa Bích, vội vàng sửa lời: "Lê Tinh liền tìm đến tôi, nói chúng ta có bản lĩnh thì cạnh tranh công khai là được, đừng giở những thủ đoạn này, nếu không làm ầm lên sẽ khó coi."

"Sau đó tôi muốn nói chuyện này với chị, nhưng hôm đó chị và ông chủ Lương ở trong văn phòng..."

Tiểu Tĩnh nói đến đây, đôi mắt yếu đuối cẩn thận liếc nhìn Trương Hòa Bích: "Đang bàn chuyện, tôi không tiện quấy rầy."

Sắc mặt Trương Hòa Bích đột nhiên không giữ được bình tĩnh, Lương Vạn Long có sở thích đặc biệt, ông ta khi làm chuyện đó thích có người nghe thấy thậm chí nhìn thấy, trước đây trên xe là trước mặt tài xế, đến văn phòng càng không kiêng dè, cửa chưa bao giờ đóng chỉ khép hờ, muốn cô kêu lớn tiếng, mỗi lần cô đều cảm thấy nhục nhã, nhưng Lương Vạn Long mỗi lần làm xong đều rất hào phóng.


Cô đã lên con thuyền này, còn có thể thế nào, giống như cô nói với mấy người dưới lầu, thân thể đều mất rồi, thì tranh thủ lúc còn trẻ không ai biết kiếm nhiều tiền một chút, đừng có treo cái mác trinh tiết làm bộ làm tịch không ăn được cơm.

Trương Hòa Bích nắm chặt tay vào bàn, ngón tay đỏ bừng rồi lại trắng bệch, "Vậy tình hình bán hàng của bách hoá số sáu thì sao? Tại sao không nói?"

Tiểu Tĩnh mím chặt môi: "Giám đốc, kinh doanh không tốt cũng không hoàn toàn là do trung tâm bán sỉ, đám Xảo Xảo ở dưới lầu bây giờ mỗi ngày đến đều ngủ bù, cũng không tiếp khách hàng."

Trương Hòa Bích đã thay đổi toàn bộ nhân viên của bách hoá số sáu, ban đầu đám cô gái đó đều tưởng rằng được vào làm nhân viên bán hàng đàng hoàng, tự nhiên ai nấy đều có tinh thần tốt.

Nhưng Trương Hòa Bích dụ dỗ, họ đã lên thuyền, vì danh tiếng sau này lấy chồng không dám làm ầm lên, chỉ có thể chấp nhận số phận, nhưng ngày nào cũng bị gọi ra ngoài vào buổi tối, ban ngày đến làm việc làm sao có thể có tinh thần, dù sao cũng không phải là nhân viên bán hàng đàng hoàng gì, từng người một cũng trở nên lười biếng.

Tình hình này Trương Hòa Bích cũng biết một chút, chỉ là cô tạm thời không có thời gian quản, Lương Vạn Long muốn người rất gấp, yêu cầu lại còn cao, cô không thể không tìm một số con đường khác để kiếm người đẹp đi hợp tác quay những loại phim đó.

Vì chuyện này cô không có thời gian đến bách hoá số sáu, hôm nay nếu không phải nhận được điện thoại của Lương Vạn Long, cô cũng sẽ không đến.

Điện thoại trên bàn làm việc lúc này reo lên không ngừng, là điện thoại di động cá nhân của Trương Hòa Bích, cô ta đưa tay cầm lấy, liếc nhìn Tiểu Tĩnh lạnh giọng nói: "Cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi gọi cô."

Tiểu Tĩnh không nói gì, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, chú ý đến những tờ giấy tài liệu vương vãi khắp nơi, ánh mắt khẽ dừng lại, cúi xuống nhặt từng tờ giấy tài liệu trên đất lên đặt lên bàn rồi mới xoay người đi ra ngoài, đóng cửa văn phòng lại.

Trương Hòa Bích liếc nhìn những tờ giấy tài liệu trên bàn, khóe miệng căng thẳng hơi giãn ra, ngón tay ấn nút nhận điện thoại.

Là Lương Vạn Long.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói đầy tức giận của gã liền vang lên trong văn phòng: "Đã tra ra chưa? Tôi đã sớm bảo cô chú ý đến trung tâm bán sỉ, cô đang làm gì vậy?"

"Người ta một ngày làm ra doanh thu gần một triệu tệ, cô đến cả tin tức cũng không có?"

"Trương Hòa Bích, tôi nói cho cô biết, tuy tôi không trông mong bách hoá số sáu kiếm tiền cho tôi, nhưng mẹ kiếp tôi cũng không phải là kẻ ngốc!"

"Gần đây kinh doanh của bách hoá số sáu kém như vậy, tại sao cô không nghĩ cách? Còn mấy ngày nữa là đến Tết, cô đến cả một phần mười doanh số của năm ngoái cũng chưa đạt được, đầu óc cô một ngày chứa toàn phân sao?"

"Mẹ kiếp, lão tử bảo cô tìm người cho lão tử, cô không tìm được, bảo cô nghĩ cách tuyển một nhóm xinh đẹp hơn, cô cũng chưa làm được!"

"Cô có làm được không? Không làm được thì có rất nhiều người muốn làm cho tôi!"

Lời chất vấn của Lương Vạn Long vang lên liên tiếp, đầu óc Trương Hòa Bích sắp nổ tung, cô ta đưa tay bực bội vò tóc, đột nhiên cười lạnh: "Nhiều người như vậy tuyển vào để ở đâu?"

"Ông vừa muốn họ làm chuyện đó vừa muốn làm ăn, ông chủ Lương, làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy? Ông tưởng họ ăn thuốc đại bổ chắc? Ban ngày ban đêm đều có thể làm việc cho ông?"

"Muốn tìm người thay thế tôi? Được thôi, ông chủ Lương định dùng bao nhiêu tiền để đuổi tôi đi?"

Trong văn phòng không có người, Trương Hòa Bích nói chuyện cũng không che giấu, cô ta đưa tay kéo chiếc ghế da màu đen phía sau, cứng rắn nói: "Lương Vạn Long, trong lòng ông biết rõ những ngày này tôi đang bận rộn chuyện gì, yêu cầu của ông cao, những cô gái đó cũng không phải là rau cải trắng đầy đường có thể tìm thấy, ngoài Trương Hòa Bích tôi ra thì ai sẽ tận tâm tận lực làm cho ông?"

"Ông cũng không phải không biết, những chuyện ông bảo tôi làm một khi bị lộ ra sẽ có hậu quả gì chứ?"

"Ông muốn vứt bỏ tôi, không vấn đề gì, ông ra giá đi, tôi đảm bảo tôi sẽ không dây dưa, cũng sẽ không ra ngoài nói lung tung."

"Cô đang uy hiếp tôi?" Đầu dây bên kia, Lương Vạn Long đang ở nhà hưởng thụ dịch vụ mát-xa, gã đang nằm sấp trên giường nghe thấy những lời này, đôi mắt đậu xanh nheo lại đầy hung ác.

"Uy hiếp ông?" Trương Hòa Bích đột nhiên cười lên, ban đầu là cười khẽ, sau đó lại cười lớn không thể kiềm chế.

Tiếng cười hòa lẫn với tạp âm của điện thoại truyền qua đường dây đến bên kia trở nên chói tai, Lương Vạn Long nghe mà thấy phiền não: "Cô cười cái gì?"

"Tôi cười chính mình, Lương Vạn Long ông chỉ cho tôi làm giám đốc của bách hoá số sáu, mà đã biến tôi thành một tú bà ép người lương thiện làm kỹ nữ, đây là chuyện mất đầu ông không biết sao?"

"Còn có những chuyện ông đã làm với tôi, Lương Vạn Long, ông không phải là người!"

Trương Hòa Bích nói xong, giọng nói mang theo vẻ bi phẫn, giống như một người phụ nữ bị đàn ông làm tổn thương thấu tâm can.

Đàn ông đều có tâm lý bành trướng nhất định, người như Lương Vạn Long lại càng không ngoại lệ, lúc đầu gã để cho Trương Hòa Bích tiếp cận, một là tướng mạo của Trương Hòa Bích là tướng mạo vượng phu; hai là Trương Hòa Bích cũng hợp khẩu vị của gã, mọi phương diện đều phóng khoáng, gã đối với cô ta vẫn có vài phần hài lòng, nếu không sẽ không giao bách hoá số sáu cho cô ta.

Sau này dùng cô ta cũng thật sự là hữu dụng, lúc nãy gã chỉ là nói suông, không định thật sự trở mặt.

"Được rồi, tôi cũng là vì chuyện của bách hoá số sáu mà sốt ruột, nói hơi nặng lời." Lương Vạn Long dịu giọng. "Tôi không thiếu tiền, bách hoá số sáu lỗ một chút thì lỗ một chút, nhưng ít nhất cô phải làm cho sổ sách của tôi đẹp một chút."

"Cô nghĩ cách điều chỉnh đi, người mà tôi muốn dùng, cô sắp xếp cho họ một số vị trí nhàn hạ, bán hàng thì sắp xếp người khác."

Lương Vạn Long nói xong, động đậy bả vai đã nằm mỏi, làm một động tác ra dấu người bên cạnh mát-xa cho gã, lại dỗ dành thêm hai câu: "Hai ngày nữa tôi phải về Cảng Thành một chuyến, trở về sẽ mang quà cho cô."

Trương Hòa Bích tựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt trang điểm đậm không có một chút biểu cảm nào, giọng nói lại trở nên nũng nịu: "Tôi muốn một bộ trang sức. Ông chủ Thường tặng cho Nguyệt Nguyệt một bộ đá ruby, tôi cũng muốn một bộ, còn phải tốt hơn của cô ta."

"......"

Lương Vạn Long đã chơi qua không ít phụ nữ, nhưng gã từ sớm đã dựa vào vợ mà phất lên, luôn coi tiền tài còn quan trọng hơn cả mạng sống, bỏ ra một số tiền lớn mua bộ trang sức gã cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ gã quả thật vẫn cần Trương Hòa Bích, trong đầu suy nghĩ một hồi, tỏ ra hào phóng nói:

"Được, mua cho cô."

Sắc mặt Trương Hòa Bích tốt hơn, nũng nịu nói thêm với gã hai câu rồi cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp, cô ta dựa vào ghế nhắm mắt nằm một lúc.

Lương Vạn Long keo kiệt không đáng tin, cô ta tiếp tục làm cho gã như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, cô ta phải nhanh chóng tìm đường lui cho mình, cô ta cần tiền, cần rất rất nhiều tiền, đủ để cô ta ra nước ngoài hoặc đổi thân phận.

Trương Hòa Bích nắm chặt tay vịn ghế, ngón tay siết chặt, lại mở mắt ra, đứng dậy đi gọi Tiểu Tĩnh và người mà cô ta mới sắp xếp vào bộ phận thu mua là Chu Viện.

Chu Viện là em họ của cô ta, không có năng lực gì, được cái nghe lời.

Cô ta vừa gọi, hai người liền trước sau đi vào văn phòng.

Thấy người đi vào, Trương Hòa Bích ngồi xuống vị trí, trực tiếp phân phó công việc: "Chuyển toàn bộ Xảo Xảo và những người khác lên bộ phận nhân sự, có người hỏi thì nói là ông chủ Lương phân phó, để chuẩn bị người cho tòa nhà bách hóa mới của ông ta, nhóm người của chị Tường trước đây được sắp xếp đi quét dọn, bảo họ quay lại vị trí tiếp tục bán hàng."

"Ngoài ra, còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi, nếu trung tâm bán sỉ làm gói quà, chúng ta cũng làm, đối chiếu giá sản phẩm của họ, chúng ta còn giảm một tệ, 9 tệ 9 thì chúng ta 8 tệ 9, 19 tệ 9 thì chúng ta 18 tệ 9."

Tiểu Tĩnh nghe xong, cúi mặt không lên tiếng.

Trương Hòa Bích đợi không thấy người trả lời, ngẩng đầu: "Sao vậy? Có vấn đề gì?"

Tiểu Tĩnh cắn chặt môi, khó xử nói: "Trung tâm bán sỉ làm hoạt động này đã dán rất nhiều áp phích quảng cáo, còn năm sáu ngày nữa là đến Tết rồi, xưởng in đều sắp nghỉ, công việc này e rằng họ sẽ không nhận nữa."

"Còn nữa, những thứ trong gói quà mà Xảo Xảo nói, giá thành mua vào của chúng ta cũng không đủ."

"Vậy họ làm thế nào? Đồ một tệ họ lỗ được, chẳng lẽ tất cả gói quà đều lỗ vốn để câu khách?" Trương Hòa Bích bực bội nói một câu.

"Xưởng in không nhận việc thì viết tay giấy quảng cáo, chuyện đơn giản như vậy còn phải để tôi dạy cô sao? Trước mắt cứ bán như vậy, mấy ngày thì có thể lỗ bao nhiêu tiền chứ? Nghĩ cách giữ chân khách hàng cũ của bách hoá số sáu mới là quan trọng."

"Còn về phần khác... Chu Viện, cô đi đàm phán với các nhà máy, thương lượng với họ về việc giảm giá sản phẩm."

"Nếu trung tâm bán sỉ dám bán như vậy, chứng tỏ giá thu mua của họ thấp hơn chúng ta, họ mới khai trương mà có thể lấy được giá đó, dựa vào cái gì mà chúng ta không thể?"

"Hả?"

Chu Viện trước khi vào Lục Bách chỉ là một công nhân bình thường làm việc ở một nhà máy phân bón hóa học ở thị trấn, hoàn toàn không hiểu biết gì về việc thu mua, sau khi đến bách hoá số sáu, cô ta luôn nghe theo sự phân phó của Trương Hòa Bích làm việc, phần lớn đều là những việc nhỏ không cần cô ta phải ra mặt, đây là lần đầu tiên cô ta nhận được sự phân phó của Trương Hòa Bích để đi đàm phán giá thu mua, cô ta không khỏi cảm thấy hoảng sợ:

"Chị họ, việc đàm phán giá cả, nhập hàng bao nhiêu, trước giờ đều là chị đi thương lượng, em chưa từng làm việc này."

"Chưa từng làm thì không biết học sao?" Trương Hòa Bích quát lên một tiếng, cô ta đương nhiên biết Chu Viện chưa từng làm việc này, nhưng việc này cô ta không thể đích thân ra mặt, cô ta và các đơn vị sản phẩm đó có liên quan lợi ích quá sâu, cô ta không thể trở mặt.

Trước đây cô ta sắp xếp Chu Viện vào đây cũng là vì lý do này, cô ta cần chuyển ra phía sau.

"Chỉ là bảo cô đi đàm phán, không phải bảo cô đi chết. Nếu họ không đồng ý, vậy thì đổi nguồn cung! Trước đây có rất nhiều người liên hệ với bách hoá số sáu, cô chọn kỹ mấy nhà cung cấp báo giá rẻ cho tôi."

Trương Hòa Bích nói xong, không thèm để ý đến vẻ mặt sắp khóc của Chu Viện, thúc giục hai người: "Còn không mau đi?"

"À." Chu Viện muốn nói lại thôi, nhưng đối diện với vẻ mặt âm trầm của Trương Hòa Bích, cô ta cuối cùng không dám nói gì nữa, đáp một tiếng rồi cùng Tiểu Tĩnh đi ra ngoài.

Chỉ là vừa ra khỏi cửa, cô ta vội vàng kéo Tiểu Tĩnh đi về phía nhà vệ sinh.

"Tiểu Tĩnh, cô giúp tôi với, tôi thực sự không làm được việc này, làm sao đi đàm phán với những người đó, việc này trước giờ đều là chị họ đi làm."

"Còn nữa, chị họ nói nếu họ không đồng ý thì đổi, bảo tôi chọn cho chị ấy những nhà cung cấp báo giá rẻ, tôi chọn thế nào đây, tôi mới đến, còn không biết có những ai đã liên hệ với bách hoá số sáu." Vừa đến cửa nhà vệ sinh, Chu Viện vội vàng nắm tay Tiểu Tĩnh nói.

Tiểu Tĩnh tướng mạo bình thường, tóc ngắn ngang tai, bình thường cũng hay cúi đầu rũ mắt, lúc này bị cầu cứu, cô ấy ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười nói với Chu Viện: "Đừng hoảng, Viện Viện, tôi sẽ giúp cô."

"Trước tiên cô gọi điện thoại cho những người cung cấp đó, truyền đạt lời của giám đốc một lượt, nếu họ không đồng ý thì cô ghi lại tên là được."

"Tôi có danh sách những đơn vị đã liên hệ với bách hoá số sáu, có mấy nơi báo giá rẻ hơn họ, có nhà còn thấp hơn giá hiện tại ba lần, đến lúc đó tôi sẽ tổng hợp cho cô."

"Tốt quá rồi, vậy chuyện này nhờ cô nhé. Tiểu Tĩnh, cô tốt quá, là chị em tốt của tôi." Chu Viện vui mừng lên tiếng, nghĩ đến điều gì đó, lại có chút bối rối: "Nhưng, nếu đã có nhà rẻ hơn, tại sao ban đầu không dùng họ?"

Tiểu Tĩnh khựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Giá báo thấp không phải là đơn vị ở Ninh Thành, như đồ da, giày dép, rất nhiều sản phẩm đều là ở Ôn Thành. Quần áo cũng không phải từ nhà máy lớn gì."

Chu Viện hiểu ra, lại như không hiểu, "Nếu như vậy, liệu có không bằng sản phẩm ban đầu không?"

Đương nhiên là không bằng sản phẩm ban đầu, đặc biệt là Trương Hòa Bích còn muốn ăn hoa hồng rất nhiều, có thể đến lúc hàng nhập vào bách hoá số sáu sẽ không đúng với mẫu mã cũng không chừng, chỉ là có cách nào khác đâu, Trương Hòa Bích đã phân phó như vậy, rõ ràng là đã quyết định rồi.

"Chắc là không chênh lệch nhiều, hơn nữa lại rẻ mà, chắc là cũng không có mấy ai quan tâm đến chất lượng đâu." Tiểu Tĩnh nói khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn thời gian trên tay, vẻ mặt hơi hoảng hốt, ngẩng đầu lên nói với Chu Viện: "Viện Viện, tôi phải đi xuống lầu làm việc đây, giám đốc muốn làm hoạt động gói quà giống như trung tâm bán sỉ, tôi phải làm xong trước khi tan làm để báo cáo với giám đốc, cô đi gọi điện thoại liên hệ trước đi? Có gì không biết thì lại tìm tôi?"

"Ồ, được, cô đi làm việc đi."
Chu Viện biết chị họ mình nói một là một hai là hai, buổi sáng phân phó, buổi chiều chị ta sẽ muốn nhìn thấy kết quả, chậm trễ một tiếng chị ta sẽ mắng té tát, cô ta vội vàng đáp một tiếng.

Tiểu Tĩnh nghe vậy, đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô ta rồi vội vàng rời đi.

Tiểu Tĩnh vừa đi, trong nhà vệ sinh hôi thối, Chu Viện cũng không ở lại được, quay về văn phòng.

Họ đi rồi, Phương Tình từ trong bức tường xi măng che chắn cẩn thận thò đầu ra, vừa xoa bóp đôi chân đã tê rần vì ngồi xổm, vừa kéo quần đứng dậy.
Gần đây Trương vô liêm sỉ không thường xuyên đến bách hoá số sáu, trưởng phòng thấy cô một mình dọn dẹp nhà vệ sinh đáng thương, đã sắp xếp cho cô một số công việc trở lại vị trí ban đầu, cô ngược lại không còn hăng hái nữa, có việc hay không có việc gì thì lại đến nhà vệ sinh ngồi xổm, tiện thể xem vài trang tiểu thuyết, kết quả lại nghe lén được không ít tin tức.

Đây lại là một chuyện nữa.

Thật là không biết xấu hổ, người ta làm hoạt động gì, chị ta cũng theo sau bắt chước.

Nhưng Trương Hòa Bích lại muốn thay đổi nhà cung cấp sản phẩm?

Phương Tình suy nghĩ một lúc, sau đó bỏ cuốn tiểu thuyết vào trong túi xách rồi ra khỏi nhà vệ sinh, rẽ qua hành lang, lén lút chuồn ra khỏi bách hoá số sáu.

Khi Phương Tình gọi điện thoại đến, Lê Tinh đang cùng Lục Huấn ở cửa hàng xe nhận xe, là chiếc xe mà Lục Huấn đã đặt từ khi đưa Tiểu Thang đến cho cô, một chiếc Buick màu trắng.

Không ít tiền, Lê Tinh biết được thì đau lòng muốn chết, biết rõ xe cộ sau này sẽ bị mất giá mà còn mua đắt như vậy, đủ để cô mua thêm hai toà nhà rồi, cô vốn định mua một chiếc như Santana là được rồi.

Nhưng Lục Huấn đã đặt cọc, còn nói gì mà vợ anh bây giờ dù sao cũng là một bà chủ lớn có mười mấy tòa nhà, nên mua một chiếc xe tốt. Còn nữa, anh kiếm tiền chính là để cho vợ tiêu, bây giờ ngày nào cô cũng bận rộn với sự nghiệp, không có thời gian tiêu tiền của anh, trong lòng anh cũng mắc bệnh vợ không tiêu tiền của anh thì không thoải mái.

Anh cũng không thể để mình ra ngoài thì đi Mercedes, vợ lại đi xe Jetta hoặc Xiali.

Nếu cô không muốn, vậy thì vẫn là Mercedes cho cô lái, anh đi đến cửa hàng xe tìm một chiếc xe cũ nát để lái, như vậy thì sẽ tiết kiệm tiền.

Nói một thôi một hồi, cô không thể phản bác được.

Xe hơn một triệu quả thực ngồi thoải mái hơn xe mấy trăm ngàn, cô dần dần cũng chấp nhận, thôi vậy, tiền kiếm ra là để tiêu mà.

Sau đó, việc kinh doanh của trung tâm bán sỉ ngày nào cũng bùng nổ, khiến cô có cảm giác tiền rất dễ kiếm, đối với việc mua một chiếc xe sang cũng không còn coi trọng nữa, ngày hôm qua trung tâm khai trương lại thu được số tiền bằng với số tiền mua tòa nhà, cô vui mừng đến phát điên.

Hôm nay ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy, nghe Lục Huấn nói xe được đặt đã đến, cô cảm thấy chiếc xe này chính là phần thưởng cho sự vất vả của mình trong những ngày này, bò dậy rửa mặt trang điểm, ăn sáng xong, cô hào hứng kéo anh đến cửa hàng xe nhận xe.

Chiếc xe có màu trắng mà cô thích, kiểu dáng cũng đẹp, bên trong cũng không tệ, làm xong thủ tục, nhận được chìa khóa xe, cô nóng lòng muốn Lục Huấn đưa đi dạo một vòng, vừa lên xe, điện thoại trong túi liền reo lên.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra nghe máy, giọng nói của Phương Tình vang lên trong xe: "Tinh Tinh, cô phải cẩn thận đó, cái bà Trương vô liêm sỉ đó định làm hoạt động giống như trung tâm của cô đó."

Lê Tinh nghe thấy lời này, lập tức cười nói: "Vậy sao, vậy thì tốt quá!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK