Bà chủ đồ da thực sự rất hận Ngô Hữu Lợi. Sáng sớm, sau khi chôn cất con trai xong, bà ta liền đến đồn cảnh sát thú nhận mọi tội lỗi, chỉ để vạch mặt Ngô Hữu Lợi.
Ngô Hữu Lợi vừa đi làm không lâu thì người của đồn cảnh sát đến. Cô gái trẻ làm cùng thấy cô ta bị đưa đi thì hoảng sợ, liên tục gọi điện cho Ngô Hữu Tài, nhưng lúc đó Ngô Hữu Tài đang kiểm tra sản xuất ở xưởng tất, quên mang theo điện thoại nên không nhận được cuộc gọi nào.
Cũng thật không may, khi Ngô Hữu Tài nhớ ra điện thoại, vừa lên xe lấy điện thoại thì lại nhận được cuộc gọi của khách hàng, hai người nói chuyện gần nửa tiếng đến khi hết pin.
Tối hôm trước anh ta bận, bảo Ngô Hữu Lợi sạc pin dự phòng cho anh ta, không hiểu sao pin lại không vào điện, đành phải mang vào văn phòng sạc lại. Mỗi ngày Ngô Hữu Tài có rất nhiều việc, cũng cần liên lạc với nhiều người. Tháng 12 lại là thời điểm quan trọng để đưa tất mùa đông ra thị trường. Lê Tinh đã giảm lượng nhập hàng của Lệ Toa, anh ta cần phải tìm kiếm thêm khách hàng, tránh để hàng tồn kho, đồng thời cũng muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để đến Ninh Thành gặp Lê Tinh nói chuyện. Vụ hàng giả đã qua hai tháng, dù có giận dỗi cũng nên nguôi ngoai, trừ khi cô không muốn hợp tác với Lệ Toa nữa.
Trong lòng thầm tính toán, anh ta liên tục dùng điện thoại văn phòng gọi ra ngoài.
Ngô Hữu Tài dùng chiếc điền thoại cục gạch đời đầu, sạc cả ngày mà nói chuyện hơn nửa tiếng là hết pin. Sau khi bận xong, đi ăn qua loa rồi trở về mà điện thoại vẫn chưa sạc đầy. Tối hôm trước anh ta đã nói với Ngô Hữu Lợi là hôm nay sẽ về, anh ta cũng định ghé qua các gian hàng xem tình hình, liền lái xe về Ô thị.
Đến chợ thì đã quá trưa, nghe được tin tức của Ngô Hữu Lợi, anh ta không kịp về cửa hàng, chỉ hỏi han qua loa các chủ sạp xung quanh để nắm tình hình, rồi vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát khu vực không có nhiều nhân viên, một số nhân viên điều tra còn đang ở bên ngoài chưa về, trong sảnh chỉ có một cảnh sát trung niên mặc đồng phục đang ngồi viết tài liệu.
Ngô Hữu Tài tiến đến hỏi, viên cảnh sát trung niên dừng bút, nhìn Ngô Hữu Tài hỏi anh ta là người nhà của Ngô Hữu Lợi à.
Ngô Hữu Tài vội đáp: "Tôi là chồng cô ấy, tôi muốn biết chuyện này có nghiêm trọng không? Cuối cùng sẽ thế nào? Còn nữa, tôi có thể gặp cô ấy bây giờ không?"
"Chuyện không nhỏ đâu." Viên cảnh sát trung niên nhìn anh ta đáp.
Ngô Hữu Lợi bị đưa đến đây vào buổi sáng, tuy cô ta không chịu thừa nhận, luôn miệng kêu oan, nhưng vào phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát có không khí nghiêm trang, lại phải ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, đối diện là nhân viên thẩm vấn nghiêm khắc sắc bén, người có tật giật mình căn bản không chịu nổi. Chẳng mấy chốc, cô ta đã nói năng lộn xộn lộ ra sơ hở. Bị nhân viên thẩm vấn chất vấn dồn dập, cô ta đành khai thật thừa nhận việc nhận hối lộ, ký tên xong liền bị tạm giam.
"Số tiền cô ta nhận không phải nhỏ, nếu bên nguyên đơn truy cứu thì ít nhất phải năm năm..."
"Năm năm? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
Ngô Hữu Tài kinh ngạc mở to mắt, miệng mấp máy muốn nói vợ tôi cuối cùng cũng không lấy tiền hoa hồng, đã trả lại rồi mà, thậm chí họ còn chủ động đề nghị bồi thường thiệt hại cho công ty, chỉ là phía bên kia không đồng ý.
Nhưng viên cảnh sát nói việc Ngô Hữu Lợi nhận hối lộ là sự thật rành rành, xảy ra sau khi người ta đã báo án, thuộc về hành vi nhận hối lộ của người không phải nhân viên nhà nước, chuyện này không thể chối cãi. Nếu họ thực sự muốn bồi thường thiệt hại cho công ty, có thể liên hệ với bên nguyên đơn, nếu bên kia không khởi tố thì còn có đường lui, bằng không thì khó.
Ngô Hữu Tài nghe vậy như tỉnh ngộ, vội vàng lấy điện thoại cục gạch ra khỏi cặp, muốn tìm Lê Tinh và anh Dã. Nhưng không hiểu điện thoại bị trục trặc gì, sạc nãy giờ mà hiện tại bật không lên.
Anh ta bực bội ném điện thoại vào cặp, chạy ra khỏi đồn cảnh sát tìm bốt điện thoại công cộng.
Chạy một mạch đến bốt điện thoại gần đồn cảnh sát, anh ta cầm máy lên định gọi ngay cho Lê Tinh, nhưng đến số cuối cùng, anh ta chợt nghĩ không thể trực tiếp tìm Lê Tinh như vậy. Anh ta không rõ Ngô Hữu Lợi vì chuyện này đã đắc tội Lê Tinh đến mức nào, gọi điện như vậy chưa chắc đã là ý hay.
Anh ta phải tìm hiểu rõ vụ án này, xem có thực sự nghiêm trọng như lời viên cảnh sát trung niên nói không, rồi gặp Ngô Hữu Lợi, xem trong hai tháng qua cô ta đã liên lạc với Lê Tinh như thế nào, thì mới có cách giải quyết.
Ngón tay Ngô Hữu Tài cuộn lại, cuối cùng anh ta ấn nút gác máy, cầm cuốn danh bạ điện thoại tìm người khác.
Mấy năm nay, Ngô Hữu Tài cũng có chút tiếng tăm ở Ô Thị, quen biết cũng không ít. Tìm người trực tiếp vớt người ra thì khó, nhưng hỏi thăm mức độ nghiêm trọng của vụ án, gặp mặt người bị tạm giam thì vẫn có thể.
Nửa tiếng sau, anh ta xác nhận viên cảnh sát trung niên không hề nói quá, và có được cơ hội gặp Ngô Hữu Lợi.
Lúc này Ngô Hữu Lợi đã suy sụp đến mức muốn phát điên. Cô ta không ngờ Chung Trường Hoa lại đến đồn cảnh sát tự thú. Từ khi Chung Trường Hoa xuất hiện, Ngô Hữu Lợi đã rất sợ xảy ra chuyện. Cô ta thuê người theo dõi Chung Trường Hoa, phát hiện Chung Trường Hoa nhận được tiền không đi, còn đưa con trai vào bệnh viện. Sau đó cô ta biết tin con trai Chung Trường Hoa qua đời ở bệnh viện từ hai ngày trước.
Cô ta biết, đơn báo án của công ty Lê Tinh vẫn chưa được rút, nếu Chung Trường Hoa bị bắt, cô ta sẽ bị liên lụy. Vì vậy, hai tháng nay cô ta ngủ không ngon giấc, tối đến chỉ có uống say bí tỉ mới có thể ngủ được.
Không phải cô ta không nghĩ đến việc đưa thêm tiền để đuổi Chung Trường Hoa đi xa hơn, nhưng ngay lần đầu tiên Chung Trường Hoa tìm đến, cô ta đã nhận ra Chung Trường Hoa muốn lợi dụng việc cô ta nhận hối lộ để tống tiền.
Cô ta không muốn nuôi ong tay áo.
Vì vậy, khi Chung Trường Hoa tìm đến lần nữa, cô ta không hề do dự mà từ chối, nhưng không phải từ chối hoàn toàn. Cô ta muốn nhân cơ hội này ép Chung Trường Hoa, đưa cho bà ta một khoản tiền rồi bảo bà ta rời khỏi Ô thị.
Chỉ là cô ta không ngờ, con trai Chung Trường Hoa sẽ chết, Chung Trường Hoa còn đổ hết tội lỗi lên đầu cô ta, khiến cô ta không kịp trở tay mà đã bị bắt.
Khi bị giam vào căn phòng bốn bức tường trắng toát, không có lấy một cái cửa sổ, cô ta hoàn toàn sợ hãi, sợ hãi hơn bất cứ lúc nào, hơn cả mấy năm trước khi bị lừa, bị người ta chặn cửa đòi nợ, con cái không còn, phải cùng Ngô Hữu Tài bỏ trốn.
Cô ta sợ sẽ không bao giờ ra được nữa, vậy thì cuộc đời cô ta coi như xong.
Ngô Hữu Lợi không dám tưởng tượng cảnh mình phải ở trong nhà tù lạnh lẽo tăm tối mấy năm trời, đừng nói mấy năm, mấy ngày cô ta cũng không chịu nổi, sẽ phát điên mất.
Nhìn thấy Ngô Hữu Tài, nước mắt cô ta tuôn rơi, khuôn mặt trắng bệch tái mét, hoảng loạn và bối rối.
"Ông xã, em sai rồi, lần này em thực sự sai rồi, anh nghĩ cách đi, nghĩ cách cứu em, em không muốn ngồi tù, em không muốn ở trong đó!"
Ngô Hữu Lợi tay đeo còng, nhào đến trước mặt Ngô Hữu Tài khóc lóc. Nhớ ra điều gì đó, cô ta lập tức ngẩng đầu, nắm lấy tay Ngô Hữu Tài nói: "Tìm Tinh Tinh, anh tìm Tinh Tinh, cầu xin cô ấy đừng tố cáo em, cầu xin cô ấy tha thứ cho em một lần!"
"Em sai rồi, em thực sự biết sai rồi, em không cố ý, lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, mọi người đều nhận hoa hồng, em không ngờ Chung Trường Hoa lại dùng hàng giả..."
Mọi người đều nhận hoa hồng, đúng vậy, thị trường chính là như vậy.
Không nói đến những người khác, ngay cả những người phiên dịch dẫn khách nước ngoài đến các cửa hàng mua đồ, họ cũng ngầm thỏa thuận với chủ cửa hàng để nhận phần trăm hoa hồng trên mỗi món hàng bán được.
Đây là luật ngầm trong chợ đầu mối, một bí mật không ai nói ra.
Ngô Hữu Lợi ban đầu không có ý định nhận hoa hồng từ công ty, nhưng khi công ty mở rộng, đội ngũ của A Dã ngày càng giỏi, dần dần lấn át những sản phẩm cô ta đề xuất, khiến cô ta nhận được ngày càng ít, cô ta dần dần không cam lòng.
Khi nhân viên trong quầy hàng hỏi cô ta có một đơn hàng từ người phiên dịch, nếu đưa 3% tiền hoa hồng cho người phiên dịch thì cô ta có đồng ý không, Ngô Hữu Lợi như được gợi ý nảy sinh ý định.
Công ty Lê Tinh đang phát triển mạnh, số lượng cửa hàng mới tăng lên, nhu cầu ngày càng lớn, nếu những sản phẩm cô ta đề xuất cũng giống như những người phiên dịch dẫn khách đến mua hàng, đều nhận được từ 3% - 5%, thì dù đội ngũ của A Dã có lấn át phần chọn sản phẩm của cô ta thì cô ta cũng không bị thiệt, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn trước.
Với suy nghĩ đó, Ngô Hữu Lợi đã thử dò ý các chủ gian hàng mà cô ta định giới thiệu sản phẩm. Kết quả rất thuận lợi, họ đều không muốn mất đơn hàng lớn từ công ty, nên chủ động nhường lợi cho cô ta.
Ban đầu là từ 3% - 5%, sau đó Lê Tinh đến gặp, muốn cô ta từ bỏ việc chọn sản phẩm, nhượng bộ cho A Dã. Dưới sức ép của Ngô Hữu Tài, cô ta đành phải đồng ý. Cơ hội chọn sản phẩm càng ít, cô ta lại không muốn mất khoản lợi nhuận hàng tháng, suy đi tính lại bèn quyết định tăng tiền hoa hồng lên, từ 5% đến 10%.
Cô ta nghĩ, mình là người có thâm niên trong chợ đầu mối, chồng cô ta cũng có tiếng nói nhất định, chỉ cần các chủ gian hàng kia không nói ra, cô ta có thể kiểm soát tốt sản phẩm thì Lê Tinh sẽ không phát hiện. Như vậy, cô ta không mâu thuẫn với A Dã, Lê Tinh sẽ không có ý kiến gì với cô ta, cô ta lại có thể kiếm thêm, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Cô ta tính toán đủ đường nhưng lại xem nhẹ lòng người, vì cô ta quá tham lam, một số người trong chợ không muốn nhường ra nhiều lợi nhuận hơn, thà mạo hiểm danh tiếng của mình cũng quyết cắt xén nguyên liệu sản xuất.
Đáng nói hơn là các gian hàng đồ da và khăn lụa, còn dám trực tiếp cung cấp hàng giả cho cô ta, khiến việc cô ta nhận hoa hồng không thể che giấu.
Khi bị Lê Tinh hỏi đã nhận bao nhiêu hoa hồng, cô ta hoảng loạn, cô ta hiểu rõ con người Lê Tinh, không chấp nhận bất kỳ sai sót nào. Nếu biết chuyện cô ta làm, có thể sẽ không đưa cô ta vào tù, nhưng chắc chắn sẽ không còn phần trong công ty nữa.
Công ty Lê Tinh hiện tại phát triển mạnh mẽ, đã mở liên tiếp mười bốn trung tâm bán sỉ lớn. Ban đầu, vợ chồng cô ta đầu tư một triệu tệ, chiếm 10% cổ phần còn cảm thấy ít. Mãi đến khi xem báo cáo của công ty năm nay, 10% lợi nhuận được chia hàng tháng gần vượt quá lợi nhuận hàng tháng của tám gian hàng họ đang có, họ mới nhận ra 10% cổ phần đó là miếng bánh lớn đến mức nào.
Đặc biệt là đầu óc của Lê Tinh, dù cô ta có ghen tị hay không muốn thừa nhận thế nào, thì những ý tưởng vượt trội, khả năng am hiểu thị trường của Lê Tinh đều là đỉnh cao. Người như vậy sinh ra là để kinh doanh, là một thiên tài kinh doanh. Công ty trong tay cô, chỉ trong vài năm nữa chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc so với hiện tại. Một công ty như vậy, làm sao cô ta có thể buông tay?
Vì vậy trong hai tháng qua, cô ta đã bồi thường và bù đắp mọi thứ có thể, chỉ hy vọng Lê Tinh bỏ qua chuyện này. Cô ta thậm chí còn nghĩ, sau khi giải quyết xong chuyện của Chung Trường Hoa, cô ta sẽ đến Ninh Thành tìm Lê Tinh, nói với cô việc chọn sản phẩm là do cô ta sơ suất không chú ý, sau này cô ta sẽ không can thiệp nữa, sẵn sàng lui về, chỉ nhận cổ tức của công ty là được.
Kết quả, mọi thứ đều bị Chung Trường Hoa phá hỏng!
Giờ đây, cô ta muốn giấu cũng không được, còn có khả năng phải ngồi tù...
Mặc dù cô ta cho rằng với tính cách của Lê Tinh, có lẽ sẽ không tố cáo khiến cô ta phải ngồi tù, nhưng công ty đâu phải của riêng Lê Tinh. Cô ta không quên, đằng sau công ty còn có nữ hoàng bách hóa.
Thực tế, ngoài việc giấu Ngô Hữu Tài chuyện nhận hoa hồng, cô ta còn giấu việc Lục Huấn và nữ hoàng bách hóa kia đã gọi cho cô ta vào tháng trước.
Lục Huấn rất không hài lòng với cô ta, cô ta biết rõ điều đó. Lần đó anh gọi đến, cô ta giả vờ bận rộn rồi cúp máy. Ngày hôm sau, cửa hàng rèm và cửa hàng đồ trang sức của cô ta bị một số khách hàng lớn trả lại hàng.
Đó là lời cảnh cáo của Lục Huấn, cô ta biết nhưng chỉ có thể giả vờ không biết. Cô ta nghĩ cố gắng chịu đựng, đợi giải quyết xong chuyện của Chung Trường Hoa thì sẽ đến tìm Lê Tinh, hàn gắn lại mối quan hệ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Như đà điểu vùi đầu vào cát, cô ta tự nhủ với bản thân như vậy. Không lâu sau, cô ta lại nhận được điện thoại của Hà Trân.
Nữ hoàng bách hóa của Cảng Thành, cổ đông lớn đứng sau công ty, họ chưa từng gặp mặt, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô ta biết được sự lợi hại của người phụ nữ này qua những tờ báo cũ mà Ngô Hữu Tài mang về.
Người đó không nói một lời thừa, trực tiếp bảo cô ta ra giá. Nguyên văn lời Hà Trân là: "Em gái tôi hiện đang mang thai, nó bận rộn với công việc của công ty đã rất vất vả, tôi không muốn cô làm phiền nó nữa. Cô không cần phải gọi điện thoại cho nó. Về 10% cổ phần của công ty, cô cứ ra giá, tôi sẽ mua lại toàn bộ. Chuyện hàng giả của công ty, cô biết rõ mình đã nhúng tay đến mức nào. Cô cũng đã từng có đóng góp cho công ty, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi."
Cô ta nghe ra lời đe dọa trong câu nói của Hà Trân, nhưng không thể bán cổ phần của mình. Cô ta có bán cả tám gian hàng cũng không bán cổ phần đó. Vì vậy cô ta không đồng ý, thẳng thừng từ chối.
Lúc đó, đối phương im lặng một lúc rồi nói: "Không sao cả, tôi chỉ hy vọng bà chủ Ngô sau này không phải hối hận vì quyết định này."
Lời nói đó ban đầu cô ta không để tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, việc Chung Trường Hoa đột nhiên đến tự thú, liệu có phải là kế hoạch của nữ hoàng bách hóa kia không? Hoặc là, của Lục Huấn...
Trong lòng Ngô Hữu Lợi lạnh toát, cô ta nắm chặt tay Ngô Hữu Tài, miệng muốn nói với Ngô Hữu Tài về chuyện của Lục Huấn và Hà Trân, nhưng lại không thể nói rõ trong vài câu. Thậm chí cô ta còn có chút sợ, sợ Ngô Hữu Tài biết cô ta đã giấu giếm nhiều chuyện như vậy sẽ nổi giận, càng sợ anh ta sẽ không quan tâm đến mình nữa...
10% cổ phần của công ty so với người vợ đã bao năm vất vả, anh ta sẽ chọn bên nào?
Ngô Hữu Lợi đột nhiên không biết câu trả lời, bởi vì cô ta phát hiện ngay cả chính bản thân mình cũng không thể đưa ra lựa chọn ngay lập tức.
10% cổ phần của công ty thực sự không phải là một con số nhỏ, trong tương lai, nó thậm chí có thể vượt qua giá trị của xưởng đồ trang sức, xưởng vải rèm, xưởng túi xách đang làm ăn bết bát, thậm chí cả tất Lệ Toa...
Cô ta không muốn mất 10% cổ phần đó, nhưng cô ta cũng không muốn ngồi tù.
Ngô Hữu Lợi siết chặt tay Ngô Hữu Tài, vừa khóc vừa nói: "Ông xã, em không muốn ngồi tù, ở đây lạnh lắm, anh biết thân thể em mà, em không chịu nổi đâu. Thực sự phải ngồi tù thì chúng ta sẽ không thể có con được nữa, anh nhất định phải cầu xin Tinh Tinh, nhất định phải cầu xin cô ấy tha thứ cho em..."
Mái tóc xoăn ngắn của Ngô Hữu Lợi vì sợ hãi mà bị cô ta kéo rối tung, khuôn mặt đẫm nước mắt, vừa thảm hại vừa đáng thương. Ngô Hữu Tài nhìn mà đau lòng, vội vàng đáp: "Được, được, anh biết rồi, anh sẽ đi tìm cô ấy, sẽ không để em phải ngồi tù, không đâu."
Gặp xong Ngô Hữu Lợi, Ngô Hữu Tài ra ngoài, việc đầu tiên là liên lạc với Lê Tinh.
Lúc đó đã gần 5 giờ chiều, đến giờ tan làm. Lục Huấn từ Hồng Thái Dương ổn định mọi việc, ngày nào cũng đến đón Lê Tinh tan làm đúng giờ. Nhận được điện thoại của Ngô Hữu Tài, cô đang xách túi chuẩn bị xuống lầu.
Vì vậy, khi Lê Tinh hỏi anh ta Ngô Hữu Lợi có thực sự là lần đầu vi phạm không, anh ta không trả lời được.
"Anh Ngô, em không biết anh có biết chuyện này không, nhưng em nói ra những lời này là có bằng chứng. Chị Lợi đã lợi dụng việc chọn sản phẩm cho công ty để nhận hối lộ suốt năm nay, số tiền đủ để mở thêm một cửa hàng nữa."
Ngô Hữu Tài im lặng hồi lâu, Lê Tinh cũng không để ý, cô nói thẳng: "Anh Ngô là người có kinh nghiệm trong chợ, hẳn là biết, 'lông dê thì phải mọc trên thân dê'. Nếu chị Lợi không nhận khoản tiền hoa hồng đó, chi phí sản phẩm nhập vào của công ty sẽ còn thấp hơn. Cách làm này của chị Lợi là trực tiếp rút ruột lợi ích của công ty để làm giàu cho bản thân!"
Cuối cùng, Lê Tinh nhấn mạnh giọng, Ngô Hữu Tài hơi hé miệng, cổ họng như nghẹn lại không nói nên lời, cũng không biết phải nói thế nào.
Con người ta có giới hạn chịu đựng, Lê Tinh dù có rộng lượng đến đâu, cũng không thể chịu đựng được việc một người liên tục xâm phạm lợi ích của mình, huống chi cô là chủ của công ty. Nếu lần này cô dễ dàng bỏ qua cho Ngô Hữu Lợi, thì sau này cô làm sao quản lý nhân viên, A Dã và những người khác học theo thì sao?
Một lúc lâu sau, Ngô Hữu Tài giơ tay lau mặt, cười khổ: "Em dâu à, việc Hữu Lợi làm quả thực không thể tha thứ, chuyện này là bọn anh không còn mặt mũi nào, nhưng sức khỏe của cô ấy thực sự không tốt, những ngày trong tù cô ấy không chịu nổi đâu. Hay là thế này được không? Số tiền chị Lợi nhận hoa hồng anh sẽ bồi thường toàn bộ cho công ty, còn những thiệt hại do hàng giả gây ra, bên em cứ nói cho anh một con số cụ thể..."
"Anh Ngô." Lê Tinh không để Ngô Hữu Tài nói tiếp, không cần thiết nữa, đã muộn rồi.
Vụ hàng giả đã xảy ra hai tháng, trong thời gian này Ngô Hữu Lợi có vô số cơ hội để tìm cô thú nhận và giải quyết mọi chuyện, nhưng chị ta không làm, cứ phải đợi đến khi xảy ra chuyện, đợi đến khi Lục Huấn và chị Trân lật tẩy chị ta.
Thực tế, nếu không phải sáng nay Hà Chấn Sóc nói cho cô, cô cũng không thể ngờ Ngô Hữu Lợi lại sớm ăn hoa hồng đến vậy. Khó trách lúc trước cô nói chia cho chị ta 0.5% lợi nhuận, chị ta còn không cần. Có 3%, 5%, thậm chí 15%, thì làm sao chị ta còn để ý đến chút lợi nhuận ít ỏi từ cô.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giờ Lục Huấn đến đón, Lê Tinh hít một hơi không chần chừ nữa: "Anh Ngô còn nhớ hợp đồng của công ty chúng ta đã ký về phần cung cấp sản phẩm không?"
"Chuyện này chúng ta sẽ làm theo hợp đồng. Việc chị Lợi nhận hối lộ khiến sản phẩm của công ty có vấn đề là sự thật đã được xác nhận, chúng em có quyền mua lại cổ phần. Anh rảnh thì đến ký tên trong hai ngày tới, chúng ta làm thủ tục bàn giao."
Ngô Hữu Tài biến sắc, cuống quýt gọi: "Em dâu!"
"Em còn có việc, không nói chuyện nữa. Anh Ngô nghĩ kỹ thì gọi lại cho em, hợp đồng ký xong, em sẽ nhờ anh Dã đến đồn cảnh sát."
Lê Tinh nói là thông báo, không phải thương lượng. Ngô Hữu Tài không muốn đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý thì Ngô Hữu Lợi sẽ phải ngồi tù 5 năm. Nhưng dù cô ta có ngồi tù, họ vẫn sẽ mua lại cổ phần, chỉ là cần phải khởi kiện mà thôi.
Ngô Hữu Tài cũng hiểu rõ điều này, 7 giờ 30 tối hôm đó, anh ta lại gọi cho Lê Tinh.
Sáng sớm hôm sau, anh ta một mình lái xe đến Ninh Thành, cùng Lê Tinh ký giấy cam kết chuyển nhượng cổ phần, hai vợ chồng không còn liên quan gì đến công ty nữa.
Cuối tháng 12, hợp đồng hợp tác giữa Lê Tinh và tất Lệ Toa kết thúc, hai bên hoàn toàn chấm dứt liên hệ.
Lê Tinh nghe được tin tức của Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi là một năm sau, khi tất Lệ Toa mở rộng một cách mù quáng, chuỗi tài chính đứt gãy, Ngô Hữu Tài buộc phải bán đi tám gian hàng để cắt lỗ, còn Ngô Hữu Lợi vì chuyện này mà đòi ly hôn.