Cô đã chết, theo một cách quyết liệt và dứt khoát.
Máu trong cơ thể cô đều chảy xuống bia mộ, thân thể cô trong khoảnh khắc cuối cùng ôm chặt lấy bia mộ của anh, bàn tay vấy máu vu.ốt ve tên anh trên bia mộ rồi trượt xuống, đôi mắt thoáng chốc tối sầm lại, đến chết vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh của anh.
Lương Vạn Long không ngờ một người trông có vẻ nhu nhược như vậy lại có tính cách mạnh mẽ, quyết liệt đến thế, nhìn cô ngã xuống, gã tức giận trút giận lên đám thuộc hạ phía sau.
Toàn là một lũ súc sinh, nuôi tốn cơm.
Để tránh cơn giận của Lương Vạn Long, trong đám súc sinh đó có kẻ đề nghị đem thi thể của cô về trấn trạch.
Lương Vạn Long phất lên nhờ vợ, vợ gã là bị gã nhờ đạo sĩ dùng tà thuật hại chết, còn giúp gã khai vận được vài năm. Vì thế gã càng tin vào những thứ đó.
Gã còn đặc biệt học xem tướng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tinh, gã đã nhận thấy mệnh cách đặc biệt của cô. Sau vài lần gặp gỡ, gã càng chắc chắn mệnh cách của Lê Tinh còn lợi hại hơn cả vợ gã.
Vì chuyện này mà gã còn bỏ ra rất nhiều tiền mời đạo sĩ đã giúp gã hại chết vợ trước kia đến Ninh Thành gặp Lê Tinh, xác nhận kết quả giống như gã đã nghĩa, càng thèm muốn cô.
Tên đàn em kia nhắc đến, gã lập tức động lòng, còn gọi điện ngay bên cạnh bia mộ cho tên đạo sĩ, đối phương bảo gã đem thi thể về trước, ba ngày sau hắn ta sẽ đến Ninh Thành.
Sau đó, Lương Vạn Long cùng đám súc sinh rời đi, sai người trông coi nghĩa trang báo cảnh sát.
Một giờ sau, người của đồn cảnh sát, Lộ Phóng, ông nội, Lục Hân và Lục Cẩn đều đến nơi.
Lộ Phóng từ trong túi xách của cô tìm thấy bức thư mà cô đã nhận được, ý thức được cái chết của anh có vấn đề, suy đoán ra chân tướng việc cô sát hại Hách Lệ Hoa rồi tự sát.
Biết tin anh chết không phải tai nạn mà là bị Hách Lệ Hoa đầu độc, ông nội vốn đã có bệnh trong người, không chịu nổi đả kích đã tức chết ngay tại chỗ.
Lục Cẩn cũng không thể chấp nhận việc mẹ mình là hung thủ giết chết anh cả, chị dâu giết mẹ rồi lại tự sát, liền phát bệnh.
Hách Lệ Hoa đã chết, nhà họ Lục liên tiếp mất đi hai người, loạn thành một đoàn. Họ không biết phải an táng cô như thế nào, cuối cùng Cố Như thông báo cho Lê Linh, Lê Linh lại thông báo cho Thường Khánh Mỹ, gia đình họ Thẩm và nhà họ Phó.
Thường Khánh Mỹ trước đó biết được chân tướng cái chết của chồng, đã mang theo con trai bỏ trốn, một là để che tai mắt kẻ địch, để gia đình họ Thẩm có thể thuận lợi truy ra chân tướng báo thù cho chồng, hai là không muốn liên lụy đến em gái.
Nhưng không ngờ rằng chị ấy chưa thể báo thù mà em gái cũng không còn, chị ấy vừa đau buồn vừa áy náy.
Để đền bù, chị ấy đã tiêu hết toàn bộ số tiền mình có, mua một vị trí ở giữa mộ của anh, Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn, nghĩ rằng như vậy em gái có thể có bố mẹ và chồng ở bên cạnh.
Nhưng Thường Khánh Mỹ nào biết, thi thể của cô đã bị người ta đánh tráo trước khi đưa vào lò hỏa táng.
Vào ngày "cô" được hạ táng, thi thể thật sự của cô đã bị tên súc sinh Lương Vạn Long chuyển đến tòa nhà của gã.
72 cây đinh thép nung đỏ, hai nồi dầu sôi để trấn áp hồn phách của cô, bày ra trận pháp khiến cô vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Lục Huấn bị giam hãm trong bia mộ trơ mắt nhìn từng cây đinh thép đâm sâu vào thi thể cô, dầu sôi hết lần này đến lần khác dội lên người cô, anh dường như nghe thấy tiếng kêu đau đớn xé lòng từ linh hồn cô.
Từng tiếng, từng tiếng vang vọng bên tai anh, làm vỡ màng nhĩ của anh.
*****
"Bà xã, bảo bối!"
Đêm khuya mùa đông bốn phía tối đen như mực, Lục Huấn đau đớn mở mắt, nỗi sợ hãi khiến anh mất hết sức lực, giống như người chết đuối vừa được vớt lên khỏi mặt nước, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm hít thở theo bản năng. Cảm nhận được sức nặng đang nằm trong khuỷu tay, đôi mắt sâu thẳm u ám của anh run lên, đột nhiên xoay người ôm chặt người trong lòng.
"Sao vậy anh?"
Gần đến ngày sinh, buổi tối ngủ dù nằm thẳng hay nằm nghiêng cũng không thoải mái, eo và chân mỏi nhừ, thậm chí hô hấp cũng không được thông thuận, một đêm phải thay đổi tư thế ngủ vài lần. Anh đột nhiên ôm chặt như vậy, lại thêm tiếng gọi vừa rồi, Lê Tinh mơ màng tỉnh dậy, mắt còn chưa mở đã hỏi anh.
Giọng cô khàn khàn, lộ ra vẻ mơ màng vừa tỉnh ngủ.
Lục Huấn cứng đờ trong giây lát, rất nhanh thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng hít thở trả lời cô: "Không sao, gặp ác mộng, đánh thức em rồi à?"
Anh toát mồ hôi đầm đìa, tóc sau lưng ướt sũng, giọng nói cũng khàn đặc, môi khô nứt nẻ, nhưng lại không nỡ để cô đi lấy nước, chỉ liếm liếm môi, cúi đầu dụi vào mái tóc mềm mại của cô.
"Không có, em vừa tỉnh giấc." Lê Tinh đáp lại, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người, vốn dĩ tay đặt trên eo anh, giờ đưa lên ôm lấy anh, lại hỏi: "Anh mơ thấy gì?"
Vẫn là ban đêm, cô lười biếng, còn chưa mở mắt.
Mơ thấy gì ư?
Mơ thấy giấc mơ của cô, mơ thấy cô chết.
Không phải một lần, đêm Thường Hùng chết anh cũng đã mơ thấy cô chết, nhưng giấc mơ đêm đó mơ hồ không rõ ràng, tỉnh dậy anh còn không nhớ rõ, chỉ có nỗi sợ hãi kinh hoàng, sau đó là một thân mồ hôi lạnh.
Không giống như đêm nay, anh mơ thấy rất cụ thể từng hình ảnh từng chi tiết, giống như tận mắt chứng kiến, khiến tâm hồn anh chấn động.
Nhưng anh không thể nói. Chuyện trong giấc mơ chắc chắn sẽ không xảy ra nữa, những kẻ đáng chết đều đã chết, sau này anh sẽ khiến chúng nếm trải mùi vị của vạc dầu sôi, vĩnh viễn không được siêu sinh, tất cả điều anh làm, cô chỉ cần sống tốt là đủ.
"Không có gì, anh cũng không nhớ rõ lắm." Sau một thoáng chốc anh trả lời. "Em ngủ tiếp đi, còn sớm."
Lục Huấn nói rồi đưa tay kéo tấm chăn hơi trượt xuống, đắp lại cho cô, tay lại hơi nới lỏng lực để cô dựa vào thoải mái hơn.
"Ừm." Lê Tinh đáp nhẹ một tiếng, dán mặt vào ngực anh, dường như nghe lời muốn ngủ, nhưng ngay sau đó lại hỏi: "Trong giấc mơ đó của anh, người hại chết anh là Hách Lệ Hoa, phải không?"
Đêm đông tĩnh mịch không gió, chỉ một mảnh yên tĩnh, câu hỏi này đột ngột vang lên.
Lục Huấn sững người cúi đầu nhìn cô, xung quanh tối đen, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của cô: "Sao em lại hỏi vậy?"
Anh không nói không phải.
Lê Tinh mở to mắt, đen kịt một màu, mở mắt ra cũng không nhìn thấy gì, cô không khỏi chọc chọc anh bảo anh bật đèn.
Lục Huấn không biết vì sao cô lại biết chuyện này, anh lo lắng cô cũng nằm mơ thấy, cô hiện tại đang mang thai, không thể chịu kích động, đoạn mộng này ngay cả anh cũng không chịu nổi, huống chi là cô.
Anh càng nghĩ càng lo lắng, hơi buông cô ra một chút, ngồi dậy bật đèn.
Đèn bàn đầu giường ánh sáng vàng ấm áp, không chói mắt, Lê Tinh hơi nheo mắt lại, liền thích ứng được với ánh sáng, thấy anh dựa vào đầu giường, cô chống tay lên giường cũng ngồi dậy, lại dựa vào người anh, anh giơ tay ôm lấy cô vào lòng.
"Em đoán được." Lê Tinh ôm anh một lúc mới trả lời.
Thực tế tối qua về đến nhà cô đã muốn hỏi anh.
Tin tức Hách Lệ Hoa chết truyền đến, cô liền cảm thấy cảm xúc của anh có chút không đúng.
Hai ngày tang lễ,m anh bận rộn từ đầu đến cuối, nhưng cô cũng để ý thấy anh không hề thắp hương cho Hách Lệ Hoa, thấy hương tắt cũng coi như không thấy, đến lúc phải quỳ thì anh luôn bận việc khác.
Còn có chuyện bia mộ, thời gian có chút gấp rút, nhưng tìm thợ thủ công khắc một tấm bia trong vòng một ngày vẫn có thể làm được, nhưng anh không quản việc này, bố Lục không nói được với anh thì cũng bỏ mặc.
Anh không thích Hách Lệ Hoa, nhưng người chết là lớn, anh không đến mức đến việc tiễn đưa người ta đoạn đường cuối cùng cũng không làm được. Trừ khi anh đối với Hách Lệ Hoa đã căm ghét, đau đớn đến mức không thể tha thứ.
Một năm nay, họ và Hách Lệ Hoa không có nhiều giao thiệp, cô nhớ mấy tháng trước, khi nghe đến những chuyện của Hách Lệ Hoa, phản ứng của anh cũng chỉ là lạnh nhạt. Anh đột nhiên chán ghét một người như vậy, chết rồi cũng không thể xoa dịu những uất ức đó, chắc chắn phải có nguyên nhân.
Nghĩ đến việc anh không cho cô đến gần Hách Lệ Hoa, thỉnh thoảng cô nhắc đến Hách Lệ Hoa anh đều vô thức nhíu mày, giống như đó là một loại bệnh khuẩn không thể chạm vào.
Còn có việc anh đã từng đến bệnh viện gặp Thường Hùng, người đã nằm mơ giống như cô, anh gặp xong Thường Hùng rồi lại có đủ loại phản ứng khác thường, cô không khỏi suy đoán những chuyện anh biết được từ Thường Hùng không chỉ có chuyện cô chết.
Cô đã từng nghĩ, anh ba Lê Thừa chết là do người khác cố ý hãm hại, còn anh trong giấc mơ thì chết bất đắc kỳ tử, chắc chắn không phải là chết bất đắc kỳ tử đơn thuần như vậy.
Nếu không phải chết bất đắc kỳ tử đơn thuần, vậy anh đã bị người ta làm hại như thế nào? Cho dù là trúng độc cũng phải có người hạ độc, nhưng ai có thể hạ độc anh mà không khiến ai nghi ngờ?
Nhà họ Lục có Lộ Phóng ở đó, nếu là hạ độc rõ ràng, anh ta không thể nào không phát hiện ra. Trừ khi chuyện này được thực hiện một cách thần không biết quỷ không hay, không khiến ai nghi ngờ.
Có thể làm được việc này, chỉ có thể là người bên cạnh anh, là người nhà của anh.
Mà người bên cạnh anh, cô không nghe anh cố ý xa lánh ai, chỉ trừ... Hách Lệ Hoa.
Cô không quên trong giấc mơ đó, họ và Hách Lệ Hoa không phải có cục diện không qua lại như bây giờ.
"Anh không nói với em chuyện này, là bởi vì có liên quan đến em, đúng không?"
"Bà xã!"
Hiểu nhau quá rõ, cô đoán trúng ngay.
Lục Huấn nhất thời không biết phải trả lời thế nào, ánh mắt thoáng lộ vẻ bối rối.
"Không liên quan gì đến em, đừng nghĩ nhiều, em đang mang thai không thể suy nghĩ nhiều, em quên rồi sao?"
Anh vội vàng phủ nhận, trong lòng cô càng thêm khẳng định.
Lê Tinh cảm thấy ngực mình như bị một cục bông tẩm nước chặn lại đau nhói, chóp mũi càng thêm chua xót khó chịu. Tuy rằng cô vẫn luôn tự nhủ với mình rằng đó là giấc mơ, chưa từng xảy ra, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ, nghĩ đến việc anh yêu cô như vậy, vì cô mà vất vả như vậy mà cô lại gián tiếp hại anh, cô căn bản không thể chấp nhận, không có cách nào chấp nhận được.
Người mang thai nhạy cảm càng khó kiềm chế cảm xúc, nghĩ ngợi một hồi nước mắt cô trào ra, từng giọt lớn không thể ngăn lại.
"Đừng khóc, là bà ta muốn hại anh, bà ta nhận tiền của Thường Hùng, còn bị mê hoặc cho rằng anh chết thì bà ta có thể chia được tài sản của anh, thật sự không liên quan gì đến em."
Ngực truyền đến cảm giác ấm áp ẩm ướt, Lục Huấn càng thêm căng thẳng hoảng hốt, anh luống cuống tay chân, lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, lại cúi đầu hôn cô, hôn lên giữa đôi mày, đôi mắt, đuôi mắt, không ngừng an ủi.
Dừng một chút, anh lại nói: "Cũng không thể nói là không liên quan, em đã báo thù cho anh rồi."
"Em báo thù cho anh?" Lê Tinh ngước mắt nhìn anh.
Nước mắt trong mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn, Lục Huấn đau lòng lại cúi xuống hôn lên đôi mắt cô lần nữa.
"Ừ, đã báo thù cho anh. Bà ta đã nhận lấy báo ứng đáng phải nhận, là em làm, em rất dũng cảm." Lục Huấn khẳng định.
"Em đã báo thù cho anh như thế nào?" Lê Tinh ngây người.
"Em đã điều tra ra cái chết của anh có vấn đề, còn tìm được chứng cứ."
"Em tìm được chứng cứ rồi sao?" Lê Tinh không ngờ trong giấc mơ còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không khỏi hỏi.
"Sau đó em tìm được chứng cứ liền báo thù cho anh."
Chuyện trước mộ quá mức bi tráng, không thích hợp để cô biết, ít nhất là không thích hợp với cô đang mang thai, anh chỉ nói đơn giản một câu rồi không muốn nói nữa, nhìn đồng hồ treo tường rồi đưa tay xoa mặt cô.
"Thôi, tối muộn nói chuyện này ảnh hưởng đến giấc ngủ, những chuyện đó đều là trong mơ chưa từng xảy ra, không quan trọng, mới hơn ba giờ, chúng ta ngủ tiếp đi, đợi sau này có thời gian rảnh rồi nói, được không?"
Lê Tinh còn rất muốn biết chuyện sau đó, nhưng Hách Lệ Hoa vừa mới chết, lại là ban đêm, quả thật rất đáng sợ, thấy anh cũng không muốn nói, cô mím môi đồng ý: "Vậy được rồi, sau này nói tiếp."
"Ừ, ngủ đi."
Cô không kiên trì hỏi nữa, Lục Huấn thở phào nhẹ nhõm, anh đáp một tiếng, ôm cô nằm xuống rồi giơ tay tắt đèn.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối, Lê Tinh vốn định hỏi anh lúc trước rốt cuộc đã mơ thấy gì, hình như nghe thấy anh gọi cô, nhưng anh không chịu nói, cô nghĩ sau này hỏi cũng được, liền điều chỉnh tư thế trong lòng anh để nằm thoải mái hơn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vừa mới biết diễn biến tiếp theo của giấc mơ, cô cho rằng mình ít nhiều sẽ khó ngủ, nhưng có lẽ cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình trong bóng tối, cô không muốn anh vừa gặp ác mộng lại còn lo lắng cho cô, bèn cố gắng để mình đi vào giấc ngủ, thế nhưng lại ngủ rất nhanh.
Giấc ngủ này, cô cũng mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ tương đối tốt đối với cô.
Cô không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể cảm giác được cơ thể mình rất nặng, có chút đau, sau đó nhìn thấy những chuyện sau khi cô đã chết, hẳn là sau khi cô chết rất lâu, bởi vì cô nhìn thấy chị dâu hai mang theo Thiên Tứ đã lớn đến thăm cô.
Chị dâu nói với cô Thiên Tứ đã thi đỗ trường trung học số một Ninh Thành, nói Thiên Tứ mỗi ngày đều rất nhớ cô.
Bài văn trung khảo của cậu bé với đề tài "Người quan trọng nhất của tôi" là viết về cô, thành tích môn ngữ văn của cậu bé vốn rất kém, nhưng nhờ bài văn này mà đạt điểm khá, vừa đủ điểm vào trường trung học số một Ninh Thành.
Chị dâu còn nói với cô nhà chồng của em gái Thường Hùng phá sản, người duy nhất có thể giúp đỡ em gái gã thì lại bị bỏ tù vì tội kinh tế, Lương Vạn Long nhân cơ hội thâu tóm toàn bộ sản nghiệp trụ cột của gã ở trong nước, hai người vì vậy mà trở mặt.
Thường Hùng vốn dĩ việc làm ăn ở nước ngoài đã không thuận lợi, toàn bộ dựa vào việc làm ăn trong nước để cung cấp tài chính, sau khi mất đi nguồn tiền trong nước, ở nước ngoài gã cũng không khá hơn, bác cả và dì hai của cô đã nghĩ ra một kế, tìm người dùng giọng điệu của em gái gã đưa tin cho gã, nói rằng ả ta đã bí mật để lại cho gã một khoản tiền.
Thường Hùng đang cần tiền, vì muốn có được số tiền này mà gã đã tìm cách thay đổi thân phận, bí mật về nước, bị người của bác cả mai phục bắt gọn, giờ đã bị tử hình vì nhiều tội danh.
Kẻ thù đã hại chết cả nhà họ cuối cùng cũng gặp báo ứng.
Còn tên họ Lương kia cũng không khá hơn, gã mở vũ trường ở Ninh Thành, hình như là người đứng sau gã ngã ngựa, vũ trường bị niêm phong, gã liền trốn về Cảng Thành.
Nhưng dì hai và bác cả nói gã không thoát được, bởi vì Cảng Thành sắp được trả về, những kẻ phạm tội nghiêm trọng đều không thể trốn thoát.
Đây thật là một tin tốt, Lê Tinh nghe đến đó không nhịn được cong khóe môi.
Ngay sau đó, cô không biết mình lại bay đến đâu, trên đường giăng đầy quốc kỳ, hình như là đang mừng Cảng Thành được trả về.
Cô nhìn thấy chị Trân và anh Phạm.
Anh Phạm đã già đi rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều, tóc bạc trắng, nhưng có lẽ anh ấy có chú ý rèn luyện nên cái bụng phệ đã không còn.
Cô nhìn thấy anh ấy mặc một bộ vest đen từ trong xe bước ra, vội vàng đi vào nhà.
Trong nhà, chị Trân dường như đang đợi anh ấy, nhìn thấy anh ấy bèn vội vàng đứng dậy từ ghế sofa, hỏi: "Thế nào? Có nghe được gì không? Tên họ Lương kia thật sự trấn giữ Tinh Tinh sao?"
Anh Phạm nhìn chị Trân, một lúc sau mới nói: "Tên đạo sĩ kia không chịu nói, nhưng anh đã hỏi hai đồ đệ khác của hắn ta, mấy năm trước Lương Vạn Long quả thật đã bí mật vận chuyển một thi thể nữ từ Ninh Thành về, nếu tin tức chính xác, đồ đệ của tên đạo sĩ kia lại không lừa anh, thì hẳn là vậy."
"Súc sinh!" Chị Trân không giữ được bình tĩnh, buột miệng mắng.
Rất nhanh, chị ấy quay người cầm điện thoại trong phòng khách, định gọi ra ngoài.
Anh Phạm đi theo, "Em định làm gì?"
"Tìm người." Chị Trân đầu cũng không ngẩng lên, trả lời. "Lúc trước chúng ta từ Ninh Thành trở về, không giúp được gì cho Lục Huấn và em gái, năm đó chia ly thế mà lại thành vĩnh biệt, giờ biết con bé bị Lương Vạn Long giam giữ, em dù thế nào cũng phải cứu con bé ra, đưa con bé về nhà."
Anh Phạm không ngăn cản chị Trân, còn giúp chị ấy cùng nhau tìm người, sau đó lại giúp thông báo cho chị dâu hai của cô và dì hai, bác cả.
Nhưng vào đêm trước khi họ tìm được thi thể, định lẻn vào tòa nhà của Lương Vạn Long để đưa cô ra, chị Trân và mọi người nhận được tin Lương Vạn Long đã chết.
Chết rất thảm, bị người ta moi hết nội tạng, còn cắt tai và mũi. Theo như chị Trân và anh Phạm tìm hiểu được, hiện trường cái chết của gã còn có một đạo sĩ, cũng chết theo cách giống như gã.
Mấy đồ đệ của đạo sĩ đều phát điên, luôn nói với cảnh sát rằng là oán quỷ lấy mạng, oán quỷ đã hành hạ đến chết đạo sĩ và Lương Vạn Long.
Cảnh sát bên đó không tin vào điều này, nhưng vụ án quả thật rất kỳ quặc, cách chết của Lương Vạn Long và đạo sĩ cũng không phải người bình thường có thể làm được, cũng không tìm được bất kỳ nghi phạm nào.
Vụ án trở thành một vụ án chưa có lời giải.
Đây đối với chị Trân và mọi người mà nói là một tin tốt, bởi vì họ không cần phải tìm người mạo hiểm đi cứu cô. Sau đó dì hai và bác cả tìm người liên hệ với cảnh sát Cảng Thành, đưa thi thể của cô về nhà.
Lê Tinh nhìn thấy thi thể của mình được an táng lại bên cạnh mộ của Lục Huấn, mới bừng tỉnh, hóa ra trong giấc mơ thi thể của cô đã bị Lương Vạn Long trộm đi.
Thật ghê tởm, may mà cô đã về nhà, về bên cạnh anh.
Cuối giấc mơ, cô nhìn thấy Phàm Phàm trước bia mộ cô. Lúc đó cậu ấy đã 16 tuổi, mặc một bộ đồ đen, dáng người cao ráo gầy gò, rất đẹp trai, nhưng cậu ấy không thích cười, là một thiếu niên lạnh lùng, trong tay cậu ấy cầm một bức ảnh cô, cậu ấy và chị Trân chụp chung, cô nhìn cậu ấy khoa tay múa chân trước bia mộ cô:
[Chị đã cứu em cho em con đường sống, em đưa chị về nhà, để linh hồn chị được an nghỉ ngàn thu].
Danh Sách Chương: