"Sao lại bị giết? Giết bà ta làm gì?"
Sáng sớm nghe tin có người chết, lại còn là bị giết, Lê Tinh không chỉ kinh ngạc mà còn hoảng sợ, giọng nói của cô bất giác lớn hơn. Trong phòng bếp, Lục Huấn tắt lửa đang nấu mì, định bưng mấy bát mì đã nấu xong ra, nghe thấy tiếng cô chợt khựng lại, vội vàng chạy ra ngoài.
Lê Tinh quay đầu liếc nhìn anh, nghĩ ngợi một chút rồi bật loa ngoài điện thoại, tiếp tục hỏi Lục Kim Xảo: "Cô, bây giờ cô đang ở đâu? Ông nội, Lục Hân, Lục Cẩn đâu ạ?"
Hách Lệ Hoa có ngàn vạn cái sai, bà ta cũng là mẹ của Lục Hân Lục Cẩn, xảy ra chuyện như vậy, hai người đó chắc chắn đau lòng. Ông cụ lại thương yêu cháu trai cháu gái, tuổi ông đã cao, không biết có chịu đựng được những chuyện này không, càng dễ suy nghĩ nhiều.
"Cô vẫn đang ở nhà đây! Bà ta bị chị dâu nhà mẹ đẻ giết." Đầu dây bên kia, Lục Kim Xảo chống gậy đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, nắm điện thoại trả lời.
Họ cũng vừa mới biết chuyện này, mấy hôm trước Lục Hân từ Cảng Thành trở về, Lục Cẩn cũng được nghỉ đông, trong nhà náo nhiệt hẳn lên. Tối hôm qua họ còn bàn bạc hôm nay sẽ đến khu biệt thự cổ thăm Lê Tinh.
Còn mười ngày nữa là đến Tết, trước đó Lê Tinh nói cả toà nhà ở Hải Tinh Hoa Viên của cô đã trang hoàng xong, trong khoảng thời gian này đang để cho bay bớt mùi, đợi mùi bay đi kha khá thì năm nay họ có thể cùng nhau đón Tết ở bên đó, sáng trưa chiều mọi người đều ở cùng nhau ăn cơm, cũng không cần phải chuyển đi chuyển lại.
Đây là một trải nghiệm đón Tết rất mới mẻ, cả toà nhà của Lê Tinh được trang bị hơn mười phòng suite, tính cả đại gia đình nhà họ Lục và nhà họ Lê, bao gồm cả Phàm Phàm, náo nhiệt không thể tưởng tượng nổi. Ông cụ Lục chỉ nghe Lê Tinh miêu tả sơ qua đã cảm thấy rất thú vị, ông cụ cũng mong muốn đến Tết có thể sum vầy con cháu, bèn vui vẻ đồng ý.
Nếu muốn cùng nhau ăn Tết, đồ Tết và thức ăn tự nhiên cũng phải cùng nhau chuẩn bị, Lê Tinh sắp sinh không nên làm việc quá sức, ông cụ Lục định nhờ Lục Hân giúp đỡ bên thông gia một tay.
Lục Kim Xảo bị gãy xương đùi, đi lại không tiện, ông cụ Lục không tính đến bà ấy, ai ngờ bà ấy lại không vui, nói rằng tuy chân tàn nhưng chí không tàn, việc khác không làm được nhưng có thể giúp phơi bánh gạo, cắt giấy dán cửa sổ, họ muốn đến nhà họ Lê, bà ấy cũng phải đi. Vì chuyện này mà bà ấy đặc biệt dậy sớm, thấy Lục Hân đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bà ấy thu dọn xong còn chống gậy vào giúp đỡ.
Hai cô cháu vừa mới nấu xong cháo hải sản, chuẩn bị xong đồ ăn kèm để lên bàn, thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ bên ngoài, tiếng đập như sấm sét khiến cả khung cửa sổ rung chuyển.
Tiếng đập cửa này quá quen thuộc, Lục Kim Xảo vừa nghe liền biết là ông anh trai xui xẻo của mình.
Nhìn thấy cháu gái nghe tiếng đập cửa vẫn đứng im bên bệ bếp, bà mắng một câu: "Thật là, không biết nhẹ tay một chút à!" Rồi đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra quả nhiên là bố Lục, trời mùa đông, ông ta mặc một chiếc áo bông dày màu xám xịt, không biết là do lạnh hay là do chạy một mạch lên đây mà mệt, ông ta thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi nhễ nhại trên mặt, tay chân lại run rẩy. Nhìn thấy Lục Kim Xảo, ông ta trợn đôi mắt đỏ bừng hỏi: "Em gái, bố đâu? A Hân, A Cẩn đâu? Xảy ra chuyện rồi... Hách, Hách Lệ Hoa bị giết!"
Tay chân bố Lục lạnh ngắt, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, hơi thở phả ra từng luồng khí trắng, run rẩy nói ra sự việc.
Kể từ lần ông nổi nóng và đòi ly hôn với Hách Lệ Hoa vào ba tháng trước, sau màn kề dao vào cổ của bà ta, ông đã bị dọa cho khiếp vía, không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Bà ta nấu gì thì ông ăn nấy, thi thoảng bà ta không vui, không muốn nấu cơm thì ông đành chịu đói. Thế nhưng, ông đi làm công việc cũng mệt nhọc, ngày nào cũng như vậy thì sao chịu nổi. Không còn cách nào khác, ông đành phải tìm mọi cách để ăn chực ở nhà máy. Sau này có những công việc kiểm tra tàu thuyền đánh cá, bao ăn ba bữa, ông cũng tích cực tham gia.
Mấy chục năm vợ chồng, cuối cùng họ lại sống một cuộc sống không ly hôn nhưng lại như ly thân.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa năm. Đầu tháng trước, ông hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra tàu đánh cá ở bên ngoài, trở về nhà phát hiện Hách Lệ Hoa đang gặm giò heo kho. Thấy ông vào cửa, bà ta liền giấu vội miếng giò heo đi.
Chỉ là ăn một miếng giò heo thôi, có gì mà phải giấu? Trừ phi là bà ta có tật giật mình. Nhưng ăn một miếng giò heo thì có gì mà phải giật mình?
Bố Lục tuy yếu đuối nhưng không phải kẻ ngu ngốc. Ông nghi ngờ trong lòng nhưng không vạch trần, làm như không nhìn thấy miệng bà ta đầy dầu mỡ, nói rằng có đồ vật để quên ở nhà máy, ông đi lấy rồi rời khỏi nhà.
Cửa nhà vừa đóng, ông nhìn qua cửa sổ, thấy rõ vẻ mặt nhẹ nhõm của Hách Lệ Hoa.
Tối đó về nhà, không ngoài dự đoán lại là món cải trắng. Nhưng lần này không phải luộc mà là xào, tuy nhiên vẫn thiếu muối, thiếu dầu, hương vị chẳng ra sao.
Ông không lên tiếng, lặng lẽ ăn. Trước đây ở bên ngoài ông được ăn thịt đầy đủ, thi thoảng ăn một bữa đạm bạc cũng không phải là không thể. Nhưng nửa đêm ông đi vệ sinh, thấy Hách Lệ Hoa đang lén lút gặm nốt miếng giò heo kho còn thừa ban ngày, ông liền không nhịn được nữa.
Trong lòng nghẹn một cục tức nhưng ông không bùng nổ, bởi vì ông muốn biết rõ, đây là lần đầu bà ta làm như vậy, hay là đã kéo dài suốt hơn nửa năm qua.
Sáng hôm sau, ông liền đến sạp thịt kho gần nhà hỏi, kết quả là Hách Lệ Hoa đã trở thành khách quen của sạp thịt kho đó gần một năm nay. Những lúc ông đi công tác xa, bà ta gần như ngày nào cũng ăn thịt. Ông vừa về liền khôi phục lại chế độ ăn đạm uống bạc.
Giây phút đó, bố Lục cảm thấy thế nào?
Một người đàn ông cả đời yếu đuối thật thà nắm chặt tay lại. Ông vất vả làm việc kiếm tiền cho bà ta trả nợ, cung phụng bà ta ăn uống, vậy mà bà ta lại cầm tiền lương của ông, đến cả một bữa thịt cũng không cho ông ăn.
Ông không trách bà ta đã nợ nần chồng chất khiến ông bị bố mình đuổi ra khỏi nhà, vậy mà bà ta lại đối xử với ông như vậy?
Bố Lục càng nghĩ càng tức giận và bất bình, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Ông lại một lần nữa nảy sinh ý định ly hôn.
Ly hôn!
Cho dù lần này bà ta có chết trước mặt ông, ông cũng phải ly hôn!
Chỉ là trước khi ly hôn, ông cần phải vạch trần bà ta. Ông không hiểu nổi tại sao bà ta lại đối xử với mình như vậy. Mấy chục năm vợ chồng, trước kia bà ta đâu có như vậy. Khi còn ở nhà họ Lục, một con gà có hai cái đùi, thì chắc chắn một cái sẽ dành cho ông. Bà ta nói ông làm việc vất vả nên phải được ăn uống đầy đủ. Không chỉ là ăn uống, mà mọi việc lớn nhỏ trong nhà, bà ta đều lấy ông làm chủ. Ông cụ Lục tuy nắm quyền trong gia đình, nhưng ông cũng là người đứng thứ hai.
Giờ đây họ đã ra riêng, ông là người làm chủ gia đình, vậy mà bà ta lại bắt đầu đối xử với ông như vậy?
Ông có chỗ nào có lỗi với bà ta?
Bố Lục không hiểu, muốn biết rõ ràng. Những ngày tiếp theo, ông không nhận công việc bên ngoài nữa, mỗi ngày tan làm đều đúng giờ về nhà chờ cơm. Suốt một tháng, họ chỉ ăn một bữa thịt, đó là khi bà ta tranh thủ lúc chợ sắp đóng cửa, mua được một miếng thịt rẻ.
Những ngày không có thịt, dường như bà ta cũng không chịu nổi. Bà ta bắt đầu thường xuyên thúc giục ông nhận việc đi biển.
Đầu tháng này, ông thấy đã đến lúc, liền nói với bà ta rằng ông phải đi Châu Thành. Bà ta cũng không hỏi cụ thể là công việc gì, mà vội vàng đi thu dọn hành lý cho ông.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn mong ông đi nhanh của bà ta, ông lại một lần nữa nắm chặt tay.
Cầm hành lý nhưng bố Lục không đi ngay. Ông xin nghỉ ở nhà máy hai ngày, đến gần sạp thịt kho bên ngoài nhà máy chờ. Quả nhiên đến gần trưa, ông thấy bóng dáng Hách Lệ Hoa.
Ông đi công tác bà ta có vẻ rất vui, mua một túi lớn đồ ăn thịt kho, còn đi gần đó mua trái cây, kẹo, đậu phộng, hạt dưa, những thứ mà ông đã không biết bao lâu rồi không được ăn. Ông đi theo bà ta, nhìn bà ta mua sắm một hồi, đến khi tay xách không nổi nữa mới chịu về nhà.
Trên đường về bà ta gặp người quen, người ta thấy bà ta mua nhiều đồ như vậy liền hỏi. Mặt bà ta thoáng cứng lại, một lát sau mới trả lời:
"Tôi định đến chỗ bố chồng tôi. Chúng tôi ra riêng cũng đã một năm rồi, tôi nghĩ ông ấy có giận đến mấy thì cũng nguôi ngoai. Anh biết đấy, chồng tôi vẫn luôn muốn dọn về..."
Nói xong, dường như nghĩ đến điều gì, bà ta chủ động kéo tay người kia nói: "Tiền nợ anh, đợi chút nhé, tôi nhất định sẽ trả. Vốn dĩ tháng trước tôi có tiền định trả cho anh rồi, ai ngờ lại đột nhiên đổ bệnh, đi bệnh viện về thì chẳng còn gì cả."
Bà ta tỏ vẻ khó xử ngượng ngùng, khiến cho người kia không biết nói gì, đành miễn cưỡng cười nói không sao, họ cũng không vội dùng tiền.
Bố Lục nhìn người kia rồi từ từ nhớ lại, trước đây ông đã từng hỏi Hách Lệ Hoa về những khoản nợ này. Tiền của người kia, ông nhớ rõ mấy tháng trước Hách Lệ Hoa đã nói với ông là đã trả rồi.
Vậy mà bà ta căn bản là chưa trả? Vậy tiền đâu?
Hiện tại ngày nào họ cũng ăn cơm đạm bạc, là do Hách Lệ Hoa nói với ông rằng phải nhanh chóng trả hết nợ, để xem đến lúc đó ông cụ có thể tha thứ cho vợ chồng họ vì chuyện này không.
Bố Lục ẩn nấp ở chỗ tối, sắc mặt trầm xuống. Ông nhận ra mình đã bị lừa dối rất nhiều chuyện.
Có lẽ lo lắng lại gặp người quen, bà ta không đi dạo nữa, mà trở về khu nhà. Đang lúc buổi trưa nên khu nhà vắng vẻ, chỉ có mình bà ta xách túi lớn túi nhỏ thong thả đi trên đường.
Mấy ngày không được ăn thịt, bà ta thèm đến phát điên. Về đến nhà lập tức đóng cửa lại, bà ta cũng không thèm đổ thịt kho ra bát, mà mở túi thịt kho ra bốc ăn ngon lành.
Bố Lục nhìn qua cửa sổ thấy dáng vẻ vội vàng của bà ta, liền đi đến cửa, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Chìa khóa vặn ổ khóa không đến một phút. Khác với lần trước, hiện tại cả bàn đầy đồ ăn không thể giấu vào gầm bàn được. Bà ta bị bắt quả tang, miệng vẫn còn dính đầy dầu mỡ và gia vị của thịt kho.
Thấy ông xuất hiện, bà ta rõ ràng hoảng hốt hỏi tại sao ông lại về.
"Tôi không về thì làm sao biết được, bà tranh thủ lúc tôi không có nhà lại ăn uống sung sướng như vậy?" Bố Lục nhìn chằm chằm khóe miệng bà ta dính dầu và gia vị, lạnh nhạt nói. "Không về thì làm sao biết được những khoản nợ kia của bà căn bản là chưa trả, đều là lừa tôi?"
"Một tháng lương của tôi là 480 tệ, bà không trả nợ một tệ nào, còn không cho tôi ăn một bữa thịt? Bà coi tôi là cái gì, mụ la sát?"
Bố Lục càng nói càng phẫn nộ, nhìn cả bàn đồ ăn ông chỉ thấy chướng mắt và đau lòng. Ông bước đến hất tung tất cả xuống đất.
Thịt kho, đậu phộng, hạt dưa rơi vãi khắp sàn. Trên mặt bố Lục không có chút tiếc nuối nào, dù sao ông cũng không được ăn.
Hách Lệ Hoa thì sắc mặt sa sầm xuống, nhưng bà ta dường như không cảm thấy mình làm gì sai. Bà ta nhìn táo, đậu phộng, hạt dưa bị hất tung khắp nơi, còn có cả túi thịt kho không đóng lại đổ ụp xuống đất, liền nhặt từng miếng lên nhét vào miệng, không hề hoảng hốt nói:
"Ông đi công tác xa, bên đó có cơm tháng, lại còn là đầu bếp giỏi, thiếu gì thịt mà ăn? Chẳng lẽ ông mỗi ngày ở bên ngoài ăn ngon mặc đẹp, còn tôi ở nhà phải ăn uống kham khổ, ông thấy công bằng không?"
"Tôi mua chút thịt ăn thì sao? Tôi phạm pháp à? Tôi không trả tiền cho những người đó là vì tôi đem tiền gửi ngân hàng. Hiện tại lãi suất ngân hàng là mười mấy phần trăm, gửi 500 tệ một năm cũng được mấy chục tệ, gửi 5000 tệ một năm được mấy trăm tệ. Dù sao những người đó cũng không thiếu tiền lẻ tẻ, chúng ta kéo dài mấy năm kiếm chút tiền lãi, không được sao?"
"Tôi hiện tại không có công việc, bố ông còn chưa chấp nhận Lục Hân Lục Cẩn. Tôi không thể vì sau này mà suy tính sao?"
Lời bà ta nói, câu nào cũng có lý, ông dường như không thể phản bác được. Ông yếu đuối cả đời, miệng lưỡi cũng vụng về, nhưng ông biết lúc này ông không thể nhượng bộ. Lần này nhượng bộ, ai biết sau này bà ta còn làm những gì với ông.
Ông ôm đầu đau khổ, cuối cùng vẫn hét lên: "Tôi muốn ly hôn với bà! Nhất định phải ly hôn, bà không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Còn nữa, từ tháng này trở đi bà đừng hòng lấy được tiền lương của tôi nữa. Tôi sẽ nói với bên tài vụ, sau này tiền lương của tôi, trừ phần sinh hoạt phí cơ bản của tôi ra, còn lại đều dùng để trả nợ. Tôi sẽ ứng trước một khoản tiền của nhà máy, tính toán trả hết nợ trước!"
Bố Lục nói những điều mà ông không đi làm cũng không biết có làm được không, nhưng không làm chậm trễ việc ông nói cho Hách Lệ Hoa biết. Vợ chồng nhiều năm như vậy, ông vẫn biết bà ta quan tâm đến điều gì.
Quả nhiên, sắc mặt bà ta nhất thời trở nên khó coi vô cùng, không nhặt thịt kho trên mặt đất nữa. Bà ta nhìn ông với ánh mắt u ám: "Tôi không đồng ý!Tôi sẽ không ly hôn, cũng không đồng ý cho ông ứng trước tiền lương! Tôi không đồng ý thì ông đừng hòng!"
"Bà...Lần này, bà có chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!"
Bố Lục biết bà ta lại muốn giở trò nắm bắt tâm lý ông. Không biết lấy đâu ra dũng khí, ông hét lên một tiếng. "Bà không ly hôn cũng được, nhưng sau này đừng hòng tôi đưa tiền cho bà nữa, đồ la sát!"
Bố Lục hét xong liền rời khỏi nhà. Ông thật sự sợ Hách Lệ Hoa, sợ bà ta lại giở trò với mình nên vội vàng trốn khỏi nơi đó, cái nơi có người đàn bà độc ác Hách Lệ Hoa.
Lần này ông bỏ đi nửa tháng, đến ngày 20 tháng 1 mới trở về, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là Tết.
Năm nào ăn Tết, nhà họ Lục cũng có thịt cá. Năm ngoái, sau khi ông và Hách Lệ Hoa bị đuổi ra khỏi nhà, Hách Lệ Hoa vì tiết kiệm tiền nên Tết họ chỉ ăn một bát thịt kho tàu. Năm nay ông và Hách Lệ Hoa lại cãi nhau to như vậy, phỏng chừng đến cả thịt kho tàu cũng không có. Càng nghĩ càng thấy chán, nếu không phải vì lấy tiền lương và tiền thưởng, ông cũng không muốn về nhà.
Lại nghĩ đến việc Hách Lệ Hoa ở nhà, không biết sẽ đối phó với ông như thế nào, bố Lục đến cả dũng khí bước vào khu nhà cũng không có, loanh quanh bên ngoài đến tận tối mới về nhà.
Về đến nhà, lại phát hiện Hách Lệ Hoa không có nhà.
Lúc đó đã là 8-9 giờ tối, Hách Lệ Hoa không đi làm, sao lại không có nhà?
Ông thấy kỳ lạ liền đi hỏi hàng xóm xung quanh.
Từng người hàng xóm nhìn ông với vẻ mặt kỳ quái, một lúc sau họ mới kể cho ông nghe những chuyện xảy ra gần đây ở nhà ông.
Thì ra không lâu sau khi ông đi, em gái ông Lục Kim Xảo đã vạch trần chuyện Hách Lệ Hoa có tiền mà cố tình quỵt nợ không trả. Sau đó, người trong khu nhà đều đến cửa đòi nợ Hách Lệ Hoa. Người quá đông, ngày nào cũng chặn ở cửa nhà, Hách Lệ Hoa không trả không được.
Nhưng Hách Lệ Hoa kiên trì nói không có tiền, không trả được. Bị chặn trong nhà mấy ngày, bà ta mới lấy ra một xấp tiền lẻ nói là tiền sinh hoạt phí nửa tháng sau của bà ta, tiền ăn Tết của họ còn chưa có, còn phải chờ ông tháng này được phát lương.
Hách Lệ Hoa nói đến đáng thương, thoạt nhìn thật sự không có tiền, những người đó cũng không tiện ép buộc nữa. Họ trả lại cho bà ta xấp tiền lẻ tổng cộng không đến mấy chục tệ, định bỏ đi. Lúc này Lục Kim Xảo xuất hiện, nói rằng hôm đó bà ấy thấy Hách Lệ Hoa đi ngân hàng, bà ta có tiền, chỉ là đem tiền gửi vào ngân hàng.
Em chồng tự mình ra mặt vạch trần chị dâu, lần này Hách Lệ Hoa không thể chối cãi được nữa, mọi người đều ép bà ta phải trả tiền.
Hách Lệ Hoa có lẽ là bị chọc giận, không chịu được việc bị vạch mặt liền đánh nhau với Lục Kim Xảo ngay tại đó. Cuối cùng, Lục Kim Xảo không cẩn thận ngã xuống cầu thang, bị gãy chân.
Lúc đó tình hình của Lục Kim Xảo trông rất đáng sợ, bà ấy không ngừng kêu mình không cử động được.
Có thể là sợ hãi, Hách Lệ Hoa thấy người ngã xuống liền bỏ chạy, không màng đến bất cứ điều gì. Sau đó bà ta không quay về nữa, cửa nhà vẫn là ông cụ Lục giúp đóng lại.
Hàng xóm còn nói với ông, nếu ông đã trở về thì em gái ông cũng không sao, Kim Xảo cũng đã không báo cảnh sát, sắp đến Tết rồi, ông vẫn nên nhanh chóng tìm cách đưa người về. Còn chuyện nợ nần, nếu thật sự có tiền thì trả cho người ta đi, đều là người cùng một nhà máy, cùng một khu nhà tập thế, đừng làm mọi chuyện trở nên quá khó coi.
Bố Lục nghe những lời đó mà mặt đỏ bừng. Về đến nhà ông lục tung mọi ngóc ngách, nhưng không tìm thấy một tệ nào, càng không tìm thấy sổ tiết kiệm hay thứ gì tương tự.
Không còn cách nào khác, ngày hôm sau ông đành phải làm theo những gì đã nói với Hách Lệ Hoa, đi tìm nhà máy ứng trước tiền lương rồi trả tiền cho từng nhà.
Trả tiền xong, ông không có ý định đi tìm Hách Lệ Hoa, cảm thấy sống một mình như vậy cũng tốt. Một tháng lương của ông là 480 tệ, ứng trước ba năm tiền lương, mỗi tháng khấu trừ hơn 300 tệ, ông vẫn còn dư 180 tệ, cộng thêm tiền thưởng làm thêm giờ và đi công tác bên ngoài, ông vẫn có thể sống rất tốt.
Cần vợ để làm gì? Để cho ông ngày ngày ăn cơm đạm bạc sao?
Ôm ý nghĩ như vậy, bố Lục hoàn toàn không quan tâm Hách Lệ Hoa đi đâu.
Mãi cho đến sáng nay, khi ông vừa tỉnh dậy, cửa nhà ông bị cảnh sát gõ vang. Họ báo cho ông biết, vợ ông đã bị chị dâu bên nhà mẹ đẻ sát hại. Hiện tại, người anh trai đã giúp chị dâu xử lý thi thể của bà ta đã đến tự thú, còn chị dâu bà ta thì vẫn đang lẩn trốn.
Thì ra, ngày hôm đó vì sợ Lục Kim Xảo xảy ra chuyện, càng sợ bố Lục và Lộ Phóng vì chuyện này mà đến tìm bà ta gây phiền phức nên bà ta không dám ở lại khu nhà nữa. Trong lúc mọi người đưa Lục Kim Xảo đi cấp cứu, bà ta liền quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chạy rồi, bà ta cũng chẳng biết đi đâu. Ở nhà khách thì bà ta tiếc tiền, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, bà ta quyết định về nhà mẹ đẻ tá túc.
Sau vụ lừa đảo sữa bột, anh trai chị dâu của bà ta vì lừa đảo còn nhiều người hơn bà ta, nên hai vợ chồng đã bỏ trốn, để lại một đứa cháu gái mười mấy tuổi ở nhà.
Những người đòi nợ không gây khó dễ cho một đứa bé gái, hơn nữa thời gian cũng đã trôi qua hơn một năm, họ đều tự nhận mình xui xẻo, không truy cứu chuyện này nữa.
Suốt một năm nay Hách Lệ Hoa không quan tâm đến nhà mẹ đẻ, nhưng lại luôn chú ý đến tin tức bên đó. Bà ta biết, đứa cháu gái làm ở vũ trường của bà ta đã cặp kè với một ông chủ giàu có, hiện tại trong tay có chút tiền, hơn nữa lại đang mang thai cần người chăm sóc, nên đã đón em gái đến ở cùng.
Hiện tại, căn nhà của anh trai bà ta không có ai ở, bà ta về đó ở lại là vừa vặn.
Hách Lệ Hoa trước đây bán sữa bột đã đem hàng hóa của anh trai và chị dâu, cùng với hàng của mình để chung một chỗ. Để tiện lấy hàng, bà ta đã nhờ chị dâu đưa cho một chiếc chìa khóa cổng, và luôn treo nó cùng với chìa khóa nhà mình.
Hách Lệ Hoa từ khi những người kia đến đòi nợ, đã tính toán trốn tránh một thời gian. Từ đó đến nay, bà ta luôn giữ sổ tiết kiệm và chìa khóa bên mình. Bây giờ đến đó ở cũng không cần mang theo gì, quần áo tắm rửa bà ta có thể lục lọi đồ đạc của chị dâu, chắc chắn sẽ tìm được. Quyết định xong, bà ta không do dự nữa, bèn bắt xe về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của bà ta cách nhà máy tàu không gần, một ở phía Nam thành phố, một ở phía Bắc, ngồi xe mất hai tiếng đồng hồ. Đến nơi thì trời cũng đã nhá nhem tối. Như vậy cũng tốt, đỡ phải gặp hàng xóm xung quanh, lại khó giải thích.
Hách Lệ Hoa nghĩ mọi chuyện thật tốt đẹp, nhưng lại không ngờ rằng căn nhà mà bà ta cho là không có ai, lại có người ở. Khi bà ta lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy quần áo ướt đang phơi trong sân, ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ trong nhà, lại nhìn thấy anh trai bà ta nghe thấy tiếng động, cầm dao phay từ trong nhà đi ra, bà ta liền ngây người.
Thì ra, anh trai và chị dâu của bà ta chỉ trốn ra ngoài một tháng rồi lại quay về. Sau đó, họ vẫn luôn sống trong căn nhà cũ này. Để không bị phát hiện, bình thường họ đều mua đồ ăn sẵn ở bên ngoài.
Cứ như vậy, sống gần một năm.
Hách Lệ Hoa nhìn hai người anh trai và chị dâu không hề có vẻ chật vật, mà còn béo lên một vòng. Nhìn lại khuôn mặt bị cào nát khi đánh nhau với Lục Kim Xảo, nghĩ đến những tủi nhục gian nan mà bà ta đã phải chịu đựng suốt một năm qua, trong lòng bà ta bỗng nhiên dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt.
Cả cuộc đời này, từ khi còn chưa lấy chồng, bà ta đã luôn cống hiến cho nhà mẹ đẻ. Tiền kết hôn của anh trai, tiền sữa bột, tiền đi học của các cháu, có thứ nào mà bà ta không phải bỏ ra?
Kết quả, họ đã báo đáp bà ta như thế nào? Hết lần này đến lần khác lợi dụng, lừa gạt.
Trải qua một năm, Hách Lệ Hoa đã sớm suy nghĩ cẩn thận về âm mưu sữa bột trước đây. Anh trai bà ta cũng giống như bà ta, có một cái lưỡi rất nhạy bén, thậm chí còn nhạy bén hơn bà ta một chút. Một số thứ mà bà ta không nếm ra được, thì ông ta lại có thể nếm ra. Vậy thì, tại sao trước đây ông ta lại bị sữa bột đậu nành lừa?
Trừ phi là ngay từ đầu đã biết đó là một âm mưu, nhưng hai vợ chồng vì tiền mà lựa chọn giả vờ không biết, còn vì bản thân không phải bỏ tiền ra mà kéo bà ta vào cuộc.
Mà sau khi bà ta nhập cuộc, hai vợ chồng lại không lấy sữa bột từ chỗ người phụ nữ lừa đảo kia dưới danh nghĩa giúp bà ta nữa. Toàn bộ sữa bột mà họ bán đều là mượn hàng từ chỗ bà ta. Lúc trước cảnh sát đến nhà thu giữ và tiêu hủy, cũng là hàng của bà ta.
Từ đầu đến cuối hai vợ chồng không hề tổn thất một tệ nào, ngược lại họ còn dựa vào việc lôi kéo người mà kiếm được một khoản tiền lớn, còn cuỗm đi một khoản tiền lớn từ việc bán sữa bột.
Suốt một năm nay, bà ta đã tính đi tính lại, anh trai và chị dâu ít nhất cũng nắm trong tay hơn 8000 tệ, thậm chí còn nhiều hơn. Cho nên từ trước đến nay, không chỉ có những người bên ngoài tìm hai vợ chồng họ, mà bà ta cũng tìm.
Họ đã hại bà ta thảm như vậy, bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, con cái không nhận, giờ đây còn sắp phải ly hôn, vậy mà họ lại có thể ôm tiền ăn chơi phè phỡn.
Nhìn vẻ mặt chột dạ của anh trai trước mặt, Hách Lệ Hoa càng thêm căm hận. Bà ta thề, nhất định phải khiến anh trai và chị dâu phải trả giá đắt, phải nếm trải mùi vị bị lừa gạt. Vì thế bà ta làm như không biết gì, khóc lóc với anh trai, khóc về những tủi nhục, khổ sở mà bà ta đã phải chịu đựng suốt một năm qua.
Khuôn mặt bà ta bị Lục Kim Xảo cào đến mức đầy vết máu, không còn một chỗ nào lành lặn. Với khuôn mặt như vậy, lại thêm nước mắt nước mũi giàn giụa, trông thảm hại đến mức nào.
Anh trai bà ta - Hách Viễn Hoa, nhìn khuôn mặt đầy thương tích, khóc lóc thảm thiết của bà ta, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy. Nhưng ông ta cũng giống như bố Lục, đều là những người đàn ông yếu đuối. Cho dù có áy náy ông ta cũng không dám lên tiếng, chỉ lí nhí an ủi bà ta đừng khóc, một bên dùng ánh mắt liếc nhìn vợ mình, muốn bà vợ nói một câu.
Chị dâu bà ta - Phạm Bao Lệ, từ khi bà ta xuất hiện đã luôn đề phòng, nhìn chằm chằm bà ta không lên tiếng. Chú ý đến ánh mắt không ngừng liếc qua của chồng, Phạm Bao Lệ bĩu môi tỏ vẻ không tình nguyện. Nhưng khi chú ý đến làn da tuy đã 50 tuổi mà vẫn trắng mịn của Hách Lệ Hoa, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt Phạm Bao Lệ xếch đảo một vòng, rất nhanh sau đó nhiệt tình kéo tay Hách Lệ Hoa:
"Ôi chao, em gái, trong khoảng thời gian này em thật vất vả, chịu nhiều ủy khuất rồi. Không sao, tên họ Lục đó muốn ly hôn với em thì cứ ly hôn đi. Anh trai em còn sống đây, anh ấy sẽ không bỏ mặc em đâu."
"Em đã về rồi thì cứ ở nhà đi, vừa hay anh trai em và chị ban ngày cũng không tiện ra ngoài, sinh hoạt cũng không được thuận tiện..."
Phạm Bao Lệ nói những lời ngon ngọt, vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng cho Hách Lệ Hoa, thái độ nhiệt tình quá mức. Nếu là trước đây, Hách Lệ Hoa chắc chắn sẽ lại ngây thơ tin tưởng. Nhưng bị lừa nhiều lần như vậy, cho dù là kẻ ngốc cũng phải khôn ra một chút. Trong lòng Hách Lệ Hoa, âm thầm dấy lên sự cảnh giác.
Buổi tối, sau khi bà ta nghỉ ngơi ở phòng của cháu gái, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, bà ta liền rón rén đi ra cửa, ghé vào cửa phòng của anh trai chị dâu nghe lén. Vốn dĩ chỉ là thử vận may, không ngờ bà ta lại thật sự nghe được nội dung.
Mở đầu câu chuyện là chị dâu bà ta nói: "Ngày mai ông bảo em gái ông nhanh chóng đi làm thủ tục ly hôn, rồi dọn về đây ở đi."
Anh trai bà ta nghe thấy lời này, do dự hỏi: "Thật sự muốn để nó ly hôn rồi về đây ở sao? Chuyện chúng ta đang làm là chuyện có thể mất đầu đấy, lỡ bị nó phát hiện thì sao?"
Phạm Bao Lệ cười lạnh: "Nó làm sao có thể phát hiện được? Đợi nó dọn về đây rồi, lại gả nó đi thì làm sao mà phát hiện được?"
Hách Viễn Hoa dường như có chút không thể tin được, kinh ngạc nói: "Gả đi? Bà định để nó ly hôn rồi về đây ở là tính toán gả nó đi sao? Nó đã 50 tuổi rồi, bà định gả nó cho ai?"
Phạm Bao Lệ không chút do dự trả lời: "Hôm nọ lão tặc đầu không phải đã nói, ở chỗ hắn trên núi có một ông lão không cần cô nương trẻ trung xinh đẹp, chỉ muốn cưới một người lớn tuổi có thể hầu hạ lão ta sao?"
"Em gái ông 50 tuổi là không sai, nhưng mấy năm nay nó ở nhà họ Lục hưởng phúc, trông cũng chỉ như mới ngoài 40, lại còn có làn da trắng mịn, ông lão kia chắc chắn sẽ thích."
"Đó là em gái tôi!" Hách Viễn Hoa không ngờ vợ mình đã tính toán bán em gái đi, ông ta kinh ngạc gào lên.
"Nhỏ giọng thôi, coi chừng em gái ông nghe thấy!" Phạm Bao Lệ cau mày, sau đó nói tiếp: "Tôi cũng vì tốt cho ông thôi, em gái ông giờ đã biết chúng ta về, xem ý tứ tối qua của nó rõ ràng là muốn ăn vạ chúng ta. Nhưng chúng ta hiện tại đi theo đám người của lão tặc đầu kia làm chuyện chém đầu, làm sao lo được cho nó?"
"Lúc trước chúng ta cũng đã nói, làm thêm hai phi vụ nữa thì sẽ rời khỏi Ninh Thành, tìm một nơi nhỏ nào đó để sống, lão tặc đầu cũng đã đồng ý rồi. Bây giờ đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?"
"Lão tặc đầu có nói người trong thôn hắn ta có tiền, có thể trả 10.000 tệ, lại đang thiếu một con lợn con béo trắng, chẳng phải chúng ta đã nhắm trúng thằng nhóc hàng xóm rồi sao? Hai cái này chính là 20.000 tệ đấy. Đủ chúng ta chi tiêu trong vài năm, hơn nữa chúng ta đã tích cóp từ trước, nửa đời sau cũng không cần trông chờ vào mấy món hàng bồi thường kia nữa."
"Nhưng nó là em gái tôi." Hách Viễn Hoa thống khổ giãy giụa.
Phạm Bao Lệ cười lạnh: "Nó là em gái ông thì sao? Tình cảnh của chúng ta bây giờ, lỡ như bị nó phát hiện thì còn mạng sống không? Nó vốn dĩ cũng phải lấy chồng, giờ chỉ là gả đi xa một chút, có gì khác biệt?"
Hách Viễn Hoa mím chặt môi không nói.
Lúc trước, sau khi vụ sữa bột bị phát giác, bọn họ mang theo số tiền lừa được bỏ trốn, không ngờ lại rơi vào tay một đám buôn người, còn bị dụ dỗ thành một thành viên trong số đó.
Nhưng lừa bán là có thể bị tử hình, bọn họ làm sao dám tiếp tục.
Trong năm nay bọn họ đã giúp giới thiệu vài vụ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi luôn muốn bỏ trốn. Lão tặc đầu dường như nhìn thấu tâm tư của họ, đồng ý chỉ cần giúp làm thêm hai phi vụ nữa sẽ thả họ đi.
Ông ta rất muốn sớm thoát thân, nhưng đó là em gái ruột của ông ta, bao năm qua nó đối với người anh trai này một lòng một dạ, sao ông ta có thể tàn nhẫn hại nó như vậy.
Chỉ là nếu không đồng ý thì phải làm sao? Những việc họ làm quả thực không thể bị phát hiện.
Hách Viễn Hoa không có chủ ý, ông ta luôn trốn tránh mỗi khi gặp khó khăn, không quyết định được ông ta dứt khoát rụt người lại, nói một tiếng mệt mỏi rồi nằm lên giường ngáy khò khò.
Hách Lệ Hoa ở bên ngoài nghe thấy tiếng ngáy mà toàn thân rét run.
Bà ta không ngờ anh trai và chị dâu lại tàn nhẫn như vậy, bà ta vì bọn họ mà dâng hiến cả đời, kết quả là bọn họ lại tính toán bán bà ta đi.
Trong lòng Hách Lệ Hoa tràn đầy hận ý, giờ phút này bà ta không nghĩ đến gì khác, mà chỉ có chữ chết!
Bọn họ không cho bà ta đường sống, bà ta cũng không cho bọn họ sống!
Bà ta muốn bọn họ phải chết!
Anh trai và chị dâu vốn là người bỏ trốn, người biết tung tích của họ phỏng chừng cũng không dám lộ mặt trước cảnh sát, chỉ cần bà ta làm mọi việc kín đáo thì sẽ không ai biết. Mà bà ta lại có thể nghĩ cách lấy số tiền bọn họ giấu đi để đến nơi khác sinh sống.
Có tiền rồi bà ta còn sợ gì?
Hách Lệ Hoa âm thầm hạ quyết tâm. Ngày hôm sau Phạm Bao Lệ gọi bà ta về tìm chồng làm thủ tục ly hôn, bà ta giả vờ đồng ý.
Nhưng hôm đó bà ta không hề về nhà, mà đi mua thuốc diệt chuột.
Để đầu độc hai vợ chồng, bà ta đặc biệt ra chợ mua mấy cân thịt về làm món thịt kho tàu. Bà ta biết anh trai rất sành ăn, chỉ một chút mùi vị khác lạ cũng có thể nhận ra, thịt kho tàu có vị ngọt, bà ta có thể cho nhiều đường để át đi những mùi vị khác.
Bà ta đã tính toán mọi thứ, duy chỉ không tính đến việc thuốc diệt chuột là thuốc giả, bà ta không thể đầu độc anh trai và chị dâu, còn vì đắc ý vênh váo mà lộ ra việc mình làm, cuối cùng còn bị chị dâu phản sát.
*****
"Sự tình là như vậy, một tuần trước bà ta đã bị xử lý, thi thể bị anh trai bà ta đào hố chôn ở dưới gầm giường trong nhà. Anh trai bà ta trong khoảng thời gian này luôn mơ thấy bà ta, lương tâm cắn rứt, hơn nữa bên cảnh sát còn bắt được đám buôn người mà họ đầu quân, anh trai bà ta sợ hãi, dứt khoát đi tự thú."
Lục Kim Xảo vừa nói vừa xoa da gà nổi trên tay, bà và Hách Lệ Hoa không hợp nhau, nhưng không ngờ người đã chết, lại còn chết theo cách này.
"Hân Hân, A Cẩn và ông nội con hiện tại đều đã đến đồn cảnh sát, chân cô không tiện nên không đi theo. Cô nghe nói thi thể của Hách Lệ Hoa cũng ở nhà xác, cô đã gọi A Phóng đến đón, lát nữa tới đó xem sao. Bên Tam Xuyến, cô hỏi thử xem nó có muốn đi gặp mặt lần cuối không..."
Lục Kim Xảo nói đến cuối cùng thì có chút do dự, Hách Lệ Hoa đáng giận nhưng trên danh nghĩa bà tà vẫn là mẹ nuôi của Lục Huấn, không đi thì không hay, nể mặt hai đứa nhỏ cũng nên đi một chuyến, nhưng chuyện này ít nhiều có chút xui xẻo, đi không biết có bị dính phải hung thần không, Lê Tinh hiện tại còn đang mang thai.
Chuyện của Hách Lệ Hoa thật sự quá kinh khủng khiến người ta rợn tóc gáy, Lê Tinh có chút không hoàn hồn, một lúc sau mới trả lời Lục Kim Xảo:
"Vâng, con biết rồi ạ, con sẽ hỏi anh ấy."
*****
"Anh có muốn đi không? Có cần em đi cùng anh không?"
Loa ngoài đã được bật, mọi chuyện Lục Huấn đều đã nghe thấy, Lê Tinh cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lục Huấn đang ngồi bên cạnh, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ lo lắng.
Hách Lệ Hoa là mẹ nuôi của anh, anh căm hận bà ta nhưng cũng đã từng khao khát tình mẫu tử, cô sợ anh đau lòng.
Lục Huấn từ khi nghe tin Hách Lệ Hoa chết đã không lên tiếng, anh nắm lấy ngón tay thon thả trắng nõn của cô, trên khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, ngước mắt nhìn đôi mắt lo lắng của cô, một lúc lâu sau mới nói:
"Em không cần đi, anh đi một mình là được."
Lục Huấn nói, đôi mắt đen nhìn xa xăm như đang đăm chiêu suy nghĩ. Anh muốn đi một chuyến, không phải để gặp mẹ nuôi, mà là để nhìn kẻ thù kiếp trước của mình, xem bà ta nhận lấy kết cục.
Danh Sách Chương: