Mục lục
Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau khi ký xong thỏa thuận mua lại cổ phần với Ngô Hữu Tài, trung tâm đầu mối ở Ô Thị cũng hoàn thành, tất cả các tiểu thương đều lục tục chuyển đến. Công ty Lê Tinh cũng đã mua cả một tầng để làm trung tâm sản phẩm, Lê Tinh nhờ anh hai Lê Chí Quân bố trí mấy đội thi công đến trang trí.

Trong thời gian này, công ty cũng đang tái cơ cấu lại bố cục. Một số nhà cung cấp hợp tác ban đầu có nhà máy riêng, họ sẽ tiếp tục hợp tác, nhưng sẽ thay đổi hình thức hợp tác. Còn những nhà cung cấp không có nhà máy, chỉ làm đại lý phân phối ở chợ đầu mối, công ty đã đàm phán một thỏa thuận hợp tác lớn hơn.

Ví dụ, hợp tác để có được giá cả cạnh tranh hơn khi nhập hàng số lượng lớn. Với những nhà máy có tiềm năng, công ty sẽ thử đầu tư vốn để mở rộng quy mô, biến hai bên thành một, đồng thời cung cấp cho các nhà cung cấp một số phương án marketing để cùng có lợi.

Cùng lúc đó, công ty cũng đang tuyển dụng nhân sự mới, chuẩn bị mở rộng kinh doanh ra thị trường nước ngoài.

Đây là một dự án lớn liên quan đến huyết mạch, bố cục của công ty trong mười năm tới, chỉ dựa vào A Dã là không đủ. Cuối cùng, Lê Tinh, Hà Trân và Hà Chấn Sóc đã họp và quyết định, dự án này sẽ do Hà Chấn Sóc đích thân phụ trách.

Còn dự án liên doanh cửa hàng đang tiến hành, sẽ giao cho Lưu Tần phụ trách hoạt động làm trưởng dự án chính, Vương Lai của bộ phận tiêu thụ và Thạch Kiên của bộ phận quản lý sản phẩm mới sẽ hỗ trợ. Lê Tinh và Hà Chấn Sóc sẽ giám sát toàn bộ quá trình.

Công ty đã trải qua vụ hàng giả, tinh thần đoàn kết của đội ngũ càng thêm mạnh mẽ. Hơn nữa, Lê Tinh còn hứa với các thành viên trong nhóm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mở 50 cửa hàng liên doanh chất lượng tốt vào cuối năm sau, tất cả thành viên sẽ được thưởng một căn hộ ở khu Hải Tinh Hoa Viên. Hiện tại, toàn bộ nhân viên của công ty đều đồng lòng, nỗ lực hết mình.

Lê Tinh đã mang thai hơn bảy tháng, bụng đã to và nhọn, cơ thể càng thêm nặng nề. May mắn là mọi người trong công ty đều thông cảm, trừ khi có việc không thể tự giải quyết, rất ít khi làm phiền đến cô. Cô lại kiểm soát số liệu và thị trường rất tốt, tuy công ty liên tục triển khai các dự án, cô vẫn có thể xử lý được.

Vào dịp Tết Dương lịch, trung tâm bán sỉ Từ Thành vốn bị ảnh hưởng bởi vụ hàng giả nên khai trương muộn vào tháng 11, sau hai tháng làm nóng và tổ chức các buổi biểu diễn nghệ thuật trong suốt 20 ngày của tháng 12, đã chính thức khai trương. Đây là cửa hàng có thời gian thử nghiệm kinh doanh dài nhất của công ty, nhưng doanh số bán hàng trong thời gian thử nghiệm đã trở thành vua doanh số của mười bốn trung tâm bán sỉ. Sau khi chính thức khai trương vào dịp Tết Dương lịch, doanh số càng vượt xa giành vị trí đầu bảng, trở thành một trong những trung tâm bán sỉ quan trọng và kiếm tiền nhiều nhất của công ty, cũng là cửa hàng tiêu chuẩn của đội ngũ.

Có cửa hàng tiêu chuẩn này khởi đầu tốt đẹp, không chỉ tinh thần của đội ngũ tăng cao, mà ông Lý và các nhân viên khác của công ty càng thêm háo hức, thúc giục công ty nhanh chóng mở thêm các cửa hàng liên doanh.

Lê Tinh đã không làm họ thất vọng. Sau khi giam đốc Sử tìm đến tận nơi một lần nữa, Lê Tinh đã mua ba tòa nhà cung ứng ở Phụng Thành và hai tòa nhà cung ứng khác ở hai thị trấn dưới Từ Thành.

Khác với tòa nhà cung ứng ở trung tâm Từ Thành, có thể coi như nhặt được món hời, mấy tòa nhà này đều cũ nát, muốn đưa vào khai thác cần phải cải tạo lớn, chẳng khác nào đập đi xây lại.

Lý do chính khiến Lê Tinh quyết định mua là vì cô đã tính toán kỹ lưỡng về tiềm năng kinh tế và hoạt tính thị trường xung quanh. Thêm vào đó, mức giá mà giám đốc Sử đưa ra xấp xỉ giá một miếng đất ở khu trung tâm Ninh Thành, hiện tại mua sẽ không lỗ, hơn nữa trong tay đang có tiền mặt, nên không ngại phiền phức.

Sau khi mua xong các tòa nhà, việc tiếp theo là trang hoàng, tuyển chọn và huấn luyện nhân viên, những việc này do Lê Chí Quân, Vương Lai và A Hương phụ trách.

Lê Chí Quân, Vương Lai và A Hương đều là những người trưởng thành ổn trọng, có thể giải quyết công việc rõ ràng, lại tràn đầy nhiệt huyết. Lê Tinh luôn yên tâm về họ, sau khi phương án trang hoàng tòa nhà được chốt, cô không can thiệp nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tiến độ, công việc trở nên nhàn nhã hơn.

Trong vòng một tháng, tỷ lệ lấp đầy của chung cư Hải Tinh Hoa Viên đã vượt quá 60%. Siêu thị tiện lợi 24h trước mùa hè đã hoàn thành trang hoàng. Lê Hà Dương cũng đã hoàn thiện cơ cấu hàng hóa và nhân viên cho siêu thị, bắt đầu nhập hàng và bán thử.

Về mảng siêu thị tiện lợi 24h, Lê Tinh chủ yếu giúp Lê Hà Dương phụ trách phần huấn luyện nhân viên. Còn lại việc nhập hàng, bày hàng, Lê Hà Dương đều tự mình nghiên cứu thị trường xung quanh, kết hợp với việc tổng hợp các sản phẩm từ các cửa hàng tạp hóa và chợ nông sản ở Ninh Thành.

Lê Tinh đã xem qua danh mục sản phẩm, rất chi tiết, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy được sự tận tâm và chuyên nghiệp. Lê Tinh cũng muốn rèn luyện cho cháu trai nên không can thiệp nhiều, chỉ phê duyệt tài chính để cậu tự mình liên hệ, đốc thúc tiến độ.

Hồi còn ở Ô Thị theo anh Dã, Lê Hà Dương cũng làm những công việc này, nên không cảm thấy vất vả. Việc nhập hàng và bày hàng diễn ra suôn sẻ, điều duy nhất cần lo lắng là doanh thu sau khi khai trương.

Siêu thị mở trong khu chung cư, không thể ồn ào rao hàng, lại chịu ảnh hưởng của vị trí địa lý, các hình thức quảng cáo cũng không mang lại hiệu quả lớn. Trong tình huống này, mong chờ kinh doanh lập tức phát đạt là điều không thể.

Đặc biệt là hiện nay tỷ lệ lấp đầy của các căn hộ chỉ hơn 60%, vừa qua mức đạt chuẩn, nên giai đoạn đầu có thể sẽ ế ẩm. Ế ẩm còn có thể chấp nhận được, chỉ sợ mỗi ngày không có khách, "ván chưa sơn đã mốc", không những lỗ vốn mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của nhân viên, làm họ mất niềm tin.

Lê Tinh không muốn công sức huấn luyện nhân viên cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, hơn nữa Lê Hà Dương sợ dự án mà cô đầu tư toàn bộ vốn lại thất bại, nên càng gần đến ngày khai trương siêu thị, tinh thần cậu càng căng thẳng. Mỗi ngày cậu đều liên hệ với bên tổ chức sự kiện để bàn bạc phương án marketing, chuẩn bị khai trương, trở thành người về muộn nhất nhà.

Áp lực quá lớn, trước đây có việc gì cậu còn tìm đến cô, nhưng hiện tại Lê Tinh đang mang thai, cậu không muốn cô út phải lo lắng nhiều mà ảnh hưởng đến em bé, nên chỉ biết im lặng chịu đựng, đến mức suýt nữa thì bị bệnh thần kinh vì đứa trẻ trong bụng cô út.

Không biết cậu nghe ở đâu, trẻ con nói chuyện ngây ngô nhưng lại biết trước tương lai, mười câu thì chín câu đúng, nên bây giờ nhìn thấy Thiên Tứ và Phàm Phàm, cậu không trêu đùa chúng nữa, mà túm lấy chúng nhấc bổng lên hỏi:
"Thiên Tứ, Phàm Phàm, nói cho anh Hà Dương biết, anh Hà Dương có phát tài không? Siêu thị nhỏ khai trương có đông khách không?"

Cậu thiếu niên mười chín tuổi, vóc dáng cao hơn năm ngoái, nhờ mỗi ngày dậy sớm luyện tập cùng Lục Huấn mà bắp tay cũng săn chắc, nhấc bổng hai đứa trẻ lên dễ dàng. Hai đứa trẻ lại rất thích cảm giác bay bổng trên không trung.

Ban đầu Thiên Tứ và Phàm Phàm còn dỗ dành cậu, Thiên Tứ nói toàn lời hay ý đẹp: "Chắc chắn rồi, siêu thị là của cô út, cô út làm việc gì cũng thành công, anh Hà Dương là người theo đuổi số một của cô út, anh cũng không kém, hai người song kiếm hợp bích làm siêu thị, làm sao mà ế khách được?"

"Nhất định là phát tài, phát phát phát tài!"

"Còn nữa, anh Hà Dương nói sai rồi, siêu thị của cô út là siêu thị lớn, không phải siêu thị nhỏ đâu!"

Thiên Tứ nói xong, Phàm Phàm bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, còn giơ ngón tay cái về phía cậu.

Lê Hà Dương nghe xong cũng yên tâm phần nào, nhưng chẳng mấy chốc lại hỏi lại.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, người lớn còn không chịu nổi huống chi là Thiên Tứ và Phàm Phàm, bị cậu hỏi đến phát phiền, sau này nhìn thấy cậu là trốn biệt.

Với trạng thái tinh thần như vậy, thật đáng lo không biết cậu có trụ được đến ngày khai trương siêu thị hay lại phải vào bệnh viện.

Lê Tinh đã mang thai đến tháng thứ tám, đáng lẽ tháng này cô phải về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị sinh, nhưng nhìn tình hình của Lê Hà Dương như vậy, cô lại ở lại thêm mấy ngày.

Để tránh tình trạng siêu thị khai trương mà không có khách, Lê Tinh đã yêu cầu Lê Hà Dương tổ chức nhân viên phát tờ rơi ở khu chung cư và các tuyến đường lân cận ngay từ khi nhập hàng.

Tờ rơi lần này khác với tờ rơi của khi mở trung tâm bán sỉ trước đây.

Trước đây, trung tâm bán sỉ thường dùng các sản phẩm inox để thu hút khách hàng. Còn lần này siêu thị 24h trực tiếp dùng các loại hải sản, hoa quả tươi và sơn trân các loại.

(Sơn trân là các đặc sản từ núi rừng như nấm hương, mộc nhĩ, măng rừng, nhân sâm, hoặc các loại thảo dược...)

Mà các sản phẩm hải sản, hoa quả tươi và sơn trân do trạm thu mua của Lục Huấn cung cấp đều phù hợp với các hộ gia đình cao cấp trong khu chung cư, chất lượng tốt, giá cả cũng tương đối cao.

Lê Tinh đã tìm hiểu trước, hơn một nửa số hộ gia đình ở Hải Tinh Hoa Viên là những người mới làm ăn phát đạt trong vài năm gần đây. Trong số này, một số người không tiếc tiền, một số khác dù có tiền nhưng vẫn tiết kiệm, thậm chí còn tiết kiệm hơn, đặc biệt là những gia đình có người già và trẻ nhỏ.

Số lượng hộ gia đình trong khu chung cư và khách hàng tiềm năng không nhiều, để giữ chân họ, đồng thời tránh tồn kho gây thiệt hại, các loại hải sản tương đối đắt như cá mú đỏ, cua thanh, siêu thị đều kết hợp các gói quà lớn và hình thức đặt hàng theo nhóm.

Ngoài ra, các loại đồ ăn vặt và một số loại trái cây hiếm, khó bảo quản đông lạnh cũng được bán theo dạng gói quà lớn.

Nhìn thì có vẻ đa dạng, nhưng vì số lượng ít nên giá cả tổng thể rất hấp dẫn.

Thêm vào đó, Lê Tinh còn bảo Lê Hà Dương dựng một cái lều trước cửa siêu thị, chuyên bán một số đồ ăn chế biến sẵn, tổ chức hoạt động dùng thử để thu hút khách hàng.

Về đồ ăn chế biến sẵn, Lê Tinh tham khảo một cửa hàng tiện lợi mà họ từng ghé thăm khi đi Thượng Hải, trong đó có món lẩu Oden. Cô kết hợp với các loại viên cá, viên tôm của Ninh Thành, lại thêm hương vị cay của Tứ Xuyên, tạo ra phiên bản cải tiến của lẩu Oden. Ngoài ra, còn có xúc xích, xúc xích nướng đang bán rất chạy trên thị trường.

Đồ ăn vừa nấu xong, hương thơm bay xa mười dặm, ngày bán thử, siêu thị đã đón không ít khách, trong đó phần lớn là trẻ con.

Sau chính sách kế hoạch hóa gia đình, hầu như mỗi gia đình chỉ có một đứa con, đặc biệt là các gia đình công chức, còn những gia đình không phải công chức, có tiền nộp phạt thì vẫn muốn sinh, thậm chí còn lén lút sinh thêm, nên trong khu Hải Tinh Hoa Viên có khá nhiều gia đình như vậy. Bởi vậy, trong khu chung cư có rất nhiều trẻ con.

Những đứa trẻ này trong nhà không thiếu tiền, trong tay ít nhiều cũng có tiền tiêu vặt, không có thì về nhà xin, cha mẹ hay ông bà cũng không tiếc tiền với con cháu, chẳng mấy chốc, cửa siêu thị đã chật kín một đám trẻ con ồn ào đòi ăn lẩu Oden và xúc xích nướng.

Mà những người lớn đi cùng con trẻ, đứng ngoài cửa nhìn qua tủ kính trong suốt thấy ánh đèn sáng trưng, rực rỡ sắc màu trong siêu thị, cũng muốn vào dạo một vòng, lại nghĩ đến những tờ rơi quảng cáo về các gói quà hải sản, hoa quả tươi rẻ hơn cả chợ nông sản, nên cũng muốn vào hỏi thử.

Khi những khách hàng này đã hiểu rõ về thông tin trên tờ rơi, nhân viên siêu thị lập tức nhiệt tình đẩy những chiếc xe đẩy hàng được bày sẵn đến, hướng dẫn họ đi dạo. Nhìn thấy những loại hải sản, trái cây tươi ngon chất lượng tốt, siêu thị 24h cũng có rất nhiều biển chỉ dẫn mua sắm, những người này đẩy xe đi dạo nhìn ngắm, bất giác lại lấy hàng.

Đến đây, siêu thị tiện lợi 24h coi như đã có một khởi đầu tốt đẹp.

Lê Hà Dương cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái "ma ám" với hai đứa em trai trong nhà, trở lại bình thường.

Bước sang nửa cuối tháng một, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến Tết, công việc của Lê Tinh cơ bản đã hoàn thành, em bé trong bụng cũng sắp đủ chín tháng, cô sắp xếp công việc cuối năm, yên tâm về nhà dưỡng thai.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là sinh, cả Lục Huấn và Thẩm Phương Quỳnh đều không dám để cô làm bất cứ việc nặng nào.

Thành phố Ninh Thành bắt đầu có tuyết, nên bây giờ cô đi dạo trong sân cũng phải có người đi cùng. Mấy ngày đầu còn tốt, hiếm khi được nghỉ ngơi, cô có thể ngủ nướng đến khi tự tỉnh, hơn nữa Thiên Tứ đã nghỉ đông, Phàm Phàm cũng đã hoàn thành chương trình học trước và được nghỉ, có hai đứa trẻ ở bên, Lục Huấn cũng cố gắng về nhà đúng giờ để cùng cô thực hiện thai giáo mà Hà Trân hướng dẫn, mỗi ngày đều có kế hoạch cụ thể, cô cảm thấy vẫn có thể thích ứng.

Nhưng ở nhà được một tuần, không có việc gì cụ thể để làm, không được đi dạo phố mua sắm, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nơi xa nhất mà cô đi được là đến nhà họ Phạm, cô cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, làm gì cũng không có hứng thú, dần dần cũng trở nên lười biếng.

Lục Huấn nhận ra cô buồn chán, nên vào một ngày cuối tuần anh bàn với cô cùng nhau đi dạo phố, tận hưởng thế giới riêng của hai người, không đưa Thiên Tứ đi cùng, cũng không gọi Lê Hà Dương, chỉ có hai người họ.

Lê Tinh vui vẻ đồng ý, hiếm khi được ra ngoài hít thở không khí, cô có chút phấn khích, sáng sớm Lục Huấn còn đang chuẩn bị bữa sáng dưới lầu thì cô đã tỉnh, không đợi anh lên giúp, cô tự mình xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Một lát sau thu dọn xong, đi xuống lầu, Lê Hà Dương và Thiên Tứ vẫn chưa dậy, Thẩm Phương Quỳnh đang tưới hoa trong nhà kính, trong bếp chỉ có Lục Huấn. Lê Tinh ngửi thấy mùi thơm của dầu nóng tưới lên ớt cay và hành lá, khóe miệng hơi cong lên, định đi vào bếp thì điện thoại trong phòng khách reo, cô đổi hướng, chậm rãi đi đến nghe điện thoại.

Điện thoại là Lục Kim Xảo gọi, câu đầu tiên bà ấy nói là: "Tinh Tinh, có chuyện rồi, Hách Lệ Hoa bị giết chết rồi."

Hách Lệ Hoa bị người ta giết, tin tức đến đột ngột và bất ngờ. Từ sau khi ông cụ Lục đuổi Lục hai vợ chồng Hách Lệ Hoa ra khỏi nhà vì vụ sữa bột giả, Lục Kim Xảo chuyển về ở cùng ông cụ Lục, cô và Lục Huấn cũng thường xuyên đến thăm ông cụ hơn.

Lục Kim Xảo lại là người thích buôn chuyện, mỗi lần tụ tập họ đều nghe được ít nhiều tin tức về vợ chồng Hách Lệ Hoa.

Sau khi vợ chồng Hách Lệ Hoa chuyển đến căn nhà nhỏ, một nửa tiền lương của bố Lục dùng để trả nợ cho Hách Lệ Hoa, một nửa dùng để chi tiêu. Bố Lục là công nhân lâu năm ở xưởng đóng tàu, một tháng lương được 480 gần 500 tệ, mức lương này ở Ninh Thành được coi là trung bình khá, dù một nửa tiền lương dùng để trả nợ, một nửa để chi tiêu, thì cuộc sống của hai vợ chồng cũng không đến nỗi nào.

Nhưng Hách Lệ Hoa nhớ đến câu nói của ông cụ Lục, rằng sau này họ sống chết thế nào cũng không liên quan đến nhà họ Lục hay Lục Hân và Lục Cẩn, bà ta luôn cảm thấy nửa đời sau của mình không được đảm bảo, càng bất an, bà ta càng muốn nắm giữ thứ gì đó.

Ban đầu bà ta thử tìm Lục Hân và Lục Cẩn, muốn hàn gắn. Nhưng Lục Hân còn nhớ cái tát mà Hách Lệ Hoa tát cô ấy trong đêm đó, Lục Cẩn cũng có chút lạnh lòng khi biết bà ta phát hiện sữa bột có vấn đề mà vẫn cho mình uống, nên khi bà ta tìm đến, hai anh em đều không để ý đến bà ta.

Bao nhiêu năm nay Hách Lệ Hoa luôn cảm thấy mình chịu thiệt thòi ở nhà họ Lục, thực tế phần lớn là do bà ta tự suy diễn, ít nhất là ở phương diện con cái, bà ta luôn kiểm soát và chèn ép hai đứa con.

Hai đứa con không nghe lời, bà ta rất tức giận, cho rằng hai đứa con là nuôi ong tay áo, dỗ dành hai lần không được, bà ta cũng chán, không thèm giả vờ nữa mà buông lời nhục mạ, mắng chúng là đồ thấy lợi quên nghĩa, cha mẹ cũng không nhận.

Sau đó bà ta còn đòi tiền Lục Hân, nói rằng bà ta là mẹ của Lục Hân, bà ta đang gặp khó khăn, con gái bỏ tiền là lẽ đương nhiên, không đưa tiền thì sẽ đến cơ quan của Lục Hân tìm người, trực tiếp mở miệng vay tiền đồng nghiệp của Lục Hân.

Lục Hân bị bà ta quấy rối đến mức suýt nữa thì mất việc, ông cụ Lục và Lục Kim Xảo sau đó biết chuyện nên rất tức giận, ông cụ Lục cầm gậy đến tận nhà đánh cho hai vợ chồng một trận, sau đó Lục Huấn cũng đến tìm hai vợ chồng, đưa Lục Hân đi Cảng Thành học tập, chuyện này mới lắng xuống.

Không moi được tiền từ con gái, lại bị đánh và cảnh cáo, Hách Lệ Hoa càng cảm thấy mình già rồi không có chỗ dựa, liền giống như chị dâu của bà ta, nhận thức được tuổi già không có chỗ dựa, người thân không nhận, lừa gạt để tích cóp tiền, Hách Lệ Hoa cũng làm theo cách này.

Để tích cóp được nhiều tiền, bà ta nợ tiền bên ngoài, có thể kéo dài không trả thì kéo dài, tiền lương của bố Lục thì bà ta nắm chặt trong tay, ngày thường đừng nói là mua thịt, nấu ăn mà cho thêm hai hạt muối bà ta cũng tiếc.

Lúc trước ở nhà họ Lục, mọi chi tiêu trong nhà đều do ông cụ Lục quản, Lục Huấn vì sức khỏe của ông cụ còn thường xuyên biếu gia đình đủ loại hải sản và rau củ quả. Không nói là ngày nào cũng ăn thịt, nhưng cách ngày có một bữa thịt thì không thành vấn đề, đột nhiên bây giờ từ ăn cá thịt chuyển sang mỗi ngày ăn rau luộc, bố Lục làm sao chịu nổi.

Nhiều năm qua, ông ta đã quen với việc Hách Lệ Hoa quán xuyến gia đình, dù trong lòng ông ta có bất mãn nhưng cũng ráng nhịn. Nhưng cứ mỗi ngày ăn rau luộc không dầu không muối, công việc lại vất vả, dần dần ông ta không chịu nổi, oán khí trong lòng ngày càng lớn.

Cuối cùng, ông ta đến tìm ông cụ Lục tỏ vẻ hối lỗi muốn chuyển về nhà, lại bị ông cụ Lục đuổi ra, về đến nhà lại nhìn thấy một mâm rau cải luộc, ông ta hất tung mâm cơm, nổi giận: "Một tháng tôi kiếm được 480 tệ, không phải để ngày nào cũng ăn rau luộc! Ngày mai bà mà còn nấu rau luộc nữa thì chúng ta ly hôn! Bà về nhà mẹ bà đi, tôi tự sống cuộc đời của tôi!"

Bố Lục là một người đàn ông yếu đuối cả đời, đột nhiên bùng nổ. Gương mặt ông ta tái mét, méo mó toát lên vẻ hung ác đáng sợ. Hách Lệ Hoa thoáng kinh hãi, trong lòng dấy lên nỗi sợ mơ hồ. Nhưng bao năm qua, bà ta đã quá quen thói dò xét bố Lục, nên chỉ thoáng chốc kinh sợ, liền lấy lại bình tĩnh, đôi mắt đỏ hoe trực trào nước mắt.

Đây vốn là thủ đoạn quen thuộc của bà ta, nhưng lần này lại chẳng có tác dụng. Bố Lục sau cơn thịnh nộ nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một trận khoái trá.

Nghĩ đến những uất ức phải chịu đựng từ người cha già, rồi nghĩ đến việc con cái giờ đây chẳng còn thân thiết chẳng nhận mình, nguyên nhân của tất cả những điều này chính là người đàn bà bao năm qua làm chủ gia đình nhưng lại chẳng hiểu chuyện, chỉ một mực bênh vực nhà mẹ đẻ, càng nghĩ ông ta càng căm hận. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hách Lệ Hoa, ông ta chỉ thấy chướng mắt, trong lòng càng thêm bực bội, không hiểu sao bèn vung tay tát thẳng vào mặt Hách Lệ Hoa.

"Khóc lóc cái gì? Nếu không phải tại bà, bố có đuổi tôi ra ngoài không? A Cẩn, A Hân ngoan ngoãn nghe lời như vậy, giờ thì sao, tại bà gây chuyện nên cả hai đứa đều không nhận tôi!"

"Ly hôn! Tôi nhất định phải ly hôn với bà!"

Bố Lục càng nói càng thấy ly hôn là đúng đắn, ông ta cứ ngỡ rằng nếu ly hôn thì có thể dọn về nhà cũ, ít nhất quan hệ với con cái cũng có thể được hàn gắn.

Nhưng ông ta muốn ly hôn, đâu có dễ dàng như vậy.

Người hiểu rõ bố Lục nhất không ai khác chính là Hách Lệ Hoa. Bà ta sớm đã nhìn thấu bản chất của người đàn ông yếu đuối này, trong thâm tâm là một kẻ dối trá, ích kỷ, lại còn nhát gan.

Bị bố Lục tát một cái, miệng cảm nhận được vị máu tanh, bà ta ngược lại bình tĩnh hẳn. Bà ta hiểu rõ tình cảnh của mình, tuyệt đối không thể ly hôn. Chỉ là, mặt mũi đã mất đi rồi thì khó mà lấy lại, bố Lục rõ ràng cũng không còn tin vào những lời sáo rỗng đó nữa.
Nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của bố Lục, mắt bà ta tối sầm lại, chạy vào bếp lấy con dao đặt lên cổ, gào lên với ông ta:

"Ông muốn ly hôn chứ gì? Được thôi, tôi chết trước mặt ông cho vừa lòng. Lục Hân, Lục Cẩn có oán hận tôi thế nào thì cũng là do tôi sinh ra, tôi xem ông ép chết mẹ của chúng nó rồi thì còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt chúng nó nữa. Còn cả nhà máy, ông luôn được người ta gọi là sư phụ Lục, trước mặt lãnh đạo thì tỏ ra trung hậu thật thà, nếu họ biết ông đến cả vợ mình cũng không dung thứ nổi thì sẽ thế nào?"

Bố Lục cả đời yếu đuối, chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ. Nhìn con dao sáng loáng trên cổ Hách Lệ Hoa, lại thấy dáng vẻ liều mạng của bà ta, ông ta sợ chết khiếp, nhất thời chẳng còn chút khí thế nào, mãi sau mới lắp bắp:

"Cái gì mà tôi ép chết bà, tôi..."

Bố Lục đột nhiên kinh hãi trợn trừng mắt, Hách Lệ Hoa giơ dao xuống cứa một đường vào tay mình, máu tuôn xối xả.

"Ông muốn ly hôn chính là muốn ép tôi chết!" Hách Lệ Hoa như không hề biết đau, sau khi tự cứa tay mình, bà ta lại cười ha hả với bố Lục: "Ông không cho tôi đường sống, vậy thì tôi cho ông một cơ hội. Giết tôi đi, ông cũng không cần phải ly hôn nữa, trực tiếp mất vợ luôn."

Hách Lệ Hoa nói rồi xách con dao dính máu tiến lại gần bố Lục, dí con dao về phía ông ta, gằn giọng: "Nào, muốn ly hôn phải không? Lại đây, giết tôi đi! Tôi cho ông to gan đấy, động thủ đi!"

Hách Lệ Hoa nhìn chằm chằm bố Lục, giọng nói the thé đầy ma mị, dáng vẻ điên cuồng đó khiến bố Lục sợ hãi lùi lại phía sau.

Liên tục mắng bà ta là đồ điên, ông ta đẩy bà ta ra rồi chạy thục mạng ra ngoài.

*****

Lúc này hơn 10 giờ tối, ông cụ Lục vốn ngủ sớm, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ bên ngoài, tỉnh dậy nghe ra là bố Lục gây chuyện, ông cụ bực mình vô cùng, cầm gậy ra mở cửa định đánh cho một trận.

Vừa mở cửa thì bố Lục nhào vào nhà, bịch một tiếng quỳ xuống ôm lấy chân ông cụ, khóc lóc nói: "Bố ơi, Hách Lệ Hoa điên rồi, bà ta, bà ta cầm dao tự chém mình..."

Đến mức động dao, đổ máu, lại thêm hàng xóm láng giềng đều bị đánh thức ra xem tình hình, ông cụ Lục dù không muốn can thiệp cũng không thể không ra mặt.

Nhưng họ đến cũng chẳng giải quyết được gì, Hách Lệ Hoa đã làm đến nước này thì không còn nghĩ đến chuyện nhượng bộ nữa.

Khi ông cụ Lục và Lục Kim Xảo đến nơi, cánh tay Hách Lệ Hoa vẫn còn đang chảy máu, bàn ăn bị hất tung, trong căn phòng hỗn độn vương vãi đầy máu của bà ta.

Thấy ông cụ Lục và mọi người đến, bà ta liền quỳ xuống trước mặt ông cụ, khóc lóc thảm thiết cầu xin ông cụ bảo bố Lục quay về, bà ta không muốn bố Lục ly hôn với mình.

Chuyện Hách Lệ Hoa biết sữa bột có vấn đề mà vẫn cho con trai ruột của mình uống không phải là chuyện vẻ vang gì, người nhà họ Lục, bao gồm cả Lục Kim Xảo đều không đem chuyện này nói ra ngoài. Hàng xóm láng giềng vẫn luôn cho rằng nhà họ Lục phân chia là do Hách Lệ Hoa bị lừa, khi nói chuyện riêng về việc này còn cảm thấy Hách Lệ Hoa có chút xui xẻo và đáng thương.

Giờ đây, Hách Lệ Hoa đang còn cầm con dao cùng cánh tay đầy máu, vì mất máu mà sắc mặt càng thêm trắng bệch, thê thảm đến tột cùng. Bởi vì tiếng gào thét trước đó của bố Lục, mấy nhà xung quanh nghe thấy động tĩnh bèn chạy đến xem, thấy cảnh tượng này đều bị dọa sợ, nhao nhao khuyên ông cụ Lục và bố Lục, khuyên họ gia hòa vạn sự hưng.

Nhất thời ông cụ Lục bị đẩy vào thế bí, tức giận đến xanh mặt, không nói một lời quay người bỏ đi.

Đêm đó trở đi, bố Lục hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa, đừng nói là cơm nước, ngay cả hít thở không khí ông ta cũng không dám ho he một tiếng.

Mà những lời đồn thổi về nhà họ Lục trong khu nhà tập thể từ đó về sau không bao giờ dứt. Lục Kim Xảo mỗi khi nhắc đến chuyện này với Lê Tinh đều tức giận vô cùng.

Lê Tinh nghe xong còn hỏi Lục Kim Xảo xem họ có muốn tìm chỗ ở khác không, nhưng bị Lục Kim Xảo từ chối, nói rằng họ không làm gì sai, nếu thật sự chuyển đi thì không biết giải thích thế nào.

Hách Lệ Hoa giỏi đóng kịch, Lục Kim Xảo bà cũng có miệng, sớm muộn gì cũng vạch trần bộ mặt thật của bà ta.

Lục Kim Xảo nói vậy, ông cụ Lục cũng không muốn chuyển nhà, còn bảo họ không cần lo lắng chuyện này, không có gì to tát cả. Hai người đều kiên quyết, Lê Tinh và Lục Huấn thời gian đó cũng thật sự bận rộn, chỉ có thể nhờ Lộ Phóng ở bên kia chú ý nhiều hơn, nếu thật sự không ổn thì vẫn nên chuyển nhà cho họ, tránh để xảy ra chuyện gì đáng tiếc.

Nhưng điều Lê Tinh lo lắng đã không xảy ra, có lẽ vì đã quá tai tiếng, cũng chẳng còn quan tâm đến danh tiếng gì nữa, ông cụ Lục vẫn ngày ngày ra ngoài câu cá.

Còn Lục Kim Xảo quả thực là một người có tài ăn nói, bà ấy đã tự mình xoay chuyển dư luận.

Chỉ trong vòng vài tháng, hàng xóm láng giềng từ ban đầu bàn tán về việc Hách Lệ Hoa xui xẻo đáng thương, ông cụ Lục nhẫn tâm; đến sau này thành chuyển sang bàn tán về việc Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa đánh nhau vì chuyện gì, Hách Lệ Hoa nợ tiền không trả, là một kẻ hút máu, bà ta còn định nhờ bố chồng trả nợ,...

Lục Kim Xảo mỗi lần tụ tập nói về những chuyện này đều đắc ý vô cùng, trở thành chiến tích vẻ vang của bà ấy trong năm nay. Tháng 12, đoàn kịch nghệ của bà ấy ở Từ Thành biểu diễn vở kịch ngắn có nội dung là "Kim Xảo ly hôn đấu trí với người chị dâu vô liêm sỉ, hút máu".

Cách đây không lâu, Lục Kim Xảo còn đánh nhau một trận với Hách Lệ Hoa, một người bị gãy chân, một người bị cào nát mặt, Lê Tinh và Lục Huấn còn đến tận nhà thăm Lục Kim Xảo bị gãy chân.

Chuyện này còn chưa qua nửa tháng, Hách Lệ Hoa đã chết?

Lê Tinh nắm chặt điện thoại, kinh ngạc mở to mắt: "Cô út, cô nói ai bị giết? Bị ai giết?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK