Phàm Phàm từ nhỏ đã có trí tuệ vượt trội, nói năng cũng khá sớm. Một tuổi đã biết gọi bố mẹ, đến tuổi rưỡi hai tuổi đã có thể đối đáp với Hà Trân, học mọi thứ rất nhanh. Thơ ca, truyện kể chỉ cần nghe một lần là thuộc, lại còn thích chơi xếp gỗ, mô hình, vẽ vời, khả năng thực hành rất tốt, cũng rất nhạy bén với các con số. Nhưng đến ba tuổi, cậu bé bỗng nhiên thay đổi tính nết trở nên ít nói, không thích giao tiếp, chỉ thích chơi một mình.
Ngày thường chỉ có Hà Trân và Phạm Trường Hải nói chuyện cậu mới đáp lại, còn lại người giúp việc trong nhà, trừ khi cần thiết cậu mới mở miệng.
Hà Trân phát hiện vấn đề của con, thử mở tiệc tại gia, mời con cái của người thân bạn bè đến chơi cùng, cậu càng không muốn phản ứng, cứ trốn đi chơi một mình, tập trung vào việc riêng.
Hà Trân đưa cậu đi khám, bác sĩ nói tình trạng của cậu thuộc dạng Asperger nhẹ, trí tuệ hơn người nhưng lại mắc chứng ngại giao tiếp xã hội.
(Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao. Nguồn: google)
Hà Trân muốn con trai có một cuộc đời bình thường trọn vẹn, chị ấy cố gắng can thiệp vào tình trạng của cậu, dành nhiều thời gian và tâm sức bên con. Để con có thể nhận thức thế giới sâu sắc hơn và thử tiếp xúc với bên ngoài, Hà Trân còn đưa cậu đến viện phúc lợi, hội người khuyết tật để làm tình nguyện viên nhỏ.
Dành nhiều thời gian bên con và can thiệp có hiệu quả. Khi Phàm Phàm 4 tuổi, tuy vẫn đắm chìm trong thế giới riêng là chủ yếu, nhưng người khác chào hỏi cậu đã biết đáp lại, còn học được ngôn ngữ ký hiệu.
Nhưng không biết có phải cậu cảm thấy dùng ngôn ngữ ký hiệu giao tiếp thoải mái và yên tĩnh hơn không, cậu bắt đầu dùng thủ ngữ trong giao tiếp hàng ngày, trừ khi cần thiết mới mở miệng nói.
Bác sĩ nói đây là bình thường, tình trạng của Phàm Phàm đã thuộc nhóm rất tốt trong số những người mắc chứng tự kỷ, tiếp tục hướng dẫn, khuyến khích thì giao tiếp sẽ có kết quả tốt.
Sau khi Hà Trân đưa cậu đến Ninh Thành, phát hiện cậu thích nghi với cuộc sống ở Ninh Thành hơn, đáp lại họ nhiều hơn, thỉnh thoảng còn dùng lời nói để yêu cầu, họ liền ở lại Ninh Thành. Không ngờ cậu lại bị bắt cóc.
Khi tìm được cậu về, cậu đã hoàn toàn khép mình không muốn nói chuyện.
Mấy năm nay, tình trạng của Phàm Phàm có chuyển biến rõ rệt, ít nhất cậu đã có thể chấp nhận một người bạn là Thiên Tứ. Hà Trân mừng rỡ, xúc động không kể xiết. Chỉ là sau khi thấy sự thay đổi đó, là một người mẹ, chị ấy khó tránh khỏi có thêm kỳ vọng. Chị ấy mong Phàm Phàm lại có thể nói chuyện.
Chị ấy đã hỏi bác sĩ rất nhiều lần, dây thanh của Phàm Phàm không có vấn đề. Nếu dây thanh không có vấn đề, tình trạng của cậu cũng đang tốt lên, vậy thì việc cậu nói chuyện vẫn có thể hy vọng, đúng không?
Lê Tinh luôn biết nỗi mong chờ này của Hà Trân. Có lẽ vì bản thân từng bị nói lắp nhiều năm, nên cô càng thấu hiểu sự bất tiện và tự ti khi không thể nói chuyện. Tuy nói Phàm Phàm từ nhỏ đã không thích nói, nhưng không thích nói và không thể nói là hai chuyện khác nhau.
Thiên Tứ là một cậu bé nói nhiều, bất kể là ai cậu cũng có thể nói chuyện cả buổi sáng. Từ khi thân thiết với Phàm Phàm, cậu bé càng có một người bạn nhỏ để tám không ngừng.
Phàm Phàm đối với Thiên Tứ, thường là tiếp nhận và đáp lại một cách bị động, nhưng vài lần, cô đều cảm thấy Phàm Phàm có khát khao muốn nói, muốn đáp lại. Chỉ là mỗi lần cậu mở miệng đều không phát ra âm thanh, cuối cùng chỉ có thể im lặng cúi đầu.
Lê Tinh nhìn mà không khỏi đau lòng, cô biết thật ra cậu đang thất vọng, thất vọng vì mình không thể nói.
Có lẽ, cậu cũng biết mọi người đang kỳ vọng, chờ đợi ở cậu.
Bỗng nhiên một tiếng nói nghẹn ngào thô ráp, không được rõ ràng, thậm chí có chút ngắc ngứ, nhưng Lê Tinh có thể chắc chắn không phải mình ảo giác, cô cũng nghe rõ Phàm Phàm nói gì.
Không chỉ cô nghe rõ, Lục Huấn và Thẩm Phương Quỳnh trong phòng cũng nghe thấy. Họ đều biết Phàm Phàm không nói được, giờ lại đột nhiên lên tiếng, tất cả đều kinh ngạc dừng việc đang làm.
Hà Trân bên cạnh càng nhìn chằm chằm vào con trai đang ngồi bên mép giường.
"Phàm Phàm, con vừa nói Tiểu Bông cười đúng không?" Lê Tinh nhìn Phàm Phàm, cổ họng hơi nghẹn lại, một lúc lâu sau mới cẩn thận dò hỏi.
Phàm Phàm dường như cũng không ngờ mình đột nhiên phát ra tiếng, cậu ngây người một lúc, nhìn Lê Tinh rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt to hiện lên vẻ căng thẳng và bối rối, cậu mím môi, cuối cùng giơ tay ra hiệu:
[Vâng, em ấy cười.]
Điều kỳ diệu chỉ xuất hiện một giây, Lê Tinh lập tức cảm thấy hụt hẫng. Cô muốn khuyên Phàm Phàm thử nói như vừa rồi, nhưng vừa mở miệng liền chú ý đến bàn tay Phàm Phàm đang nắm chặt mép giường em bé, cô bỗng nhiên không đành lòng, không khỏi nhìn về phía Hà Trân.
Hà Trân đã đỏ hoe vành mắt nhìn con trai, khóe môi mấp máy một lúc lâu, cuối cùng chỉ nở nụ cười dịu dàng: "Tiểu Bông thích Phàm Phàm nhà mình, nên mới cười. Phàm Phàm đáp lại em gái nhé?"
Phàm Phàm nghi hoặc nhìn mẹ, không hiểu mình nên đáp lại Tiểu Bông thế nào.
Hà Trân rất hiểu con trai, bèn cười nói: "Con nắm tay em, chơi với em, em sẽ càng vui hơn."
Tiểu Bông mới sinh được bốn ngày, bé cười bây giờ thật ra là nụ cười vô thức, còn chưa biết gì, nhưng Phàm Phàm nghe được lời này lại rất vui, cậu lập tức quay người đáp lại em gái.
Phàm Phàm giao tiếp với Tiểu Bông không biết nói dễ dàng, đơn giản hơn so với giao tiếp với người khác.
Lê Tinh nhìn mà đau lòng, nghiêng đầu chú ý thấy mắt Hà Trân ngấn lệ đang mỉm cười nhìn Phàm Phàm, cô càng đau lòng hơn, mấp máy môi nói: "Chị Trân."
"Không sao đâu." Hà Trân biết Lê Tinh gọi mình vì sao, chị ấy đưa tay vỗ nhẹ tay Lê Tinh, mím môi cười: "Không sao, con như vậy là tốt lắm rồi. Dù con có nói được hay không, đều là con trai của chị, con trai duy nhất, con trai tốt nhất."
Tay Phàm Phàm đang nắm lấy ngón tay nhỏ của Tiểu Bông, nghe được lời này, lông mi cậu run rẩy, cậu nhìn Tiểu Bông, miệng nhỏ của bé không còn trề ra nữa, mà đang mấp máy như là đã tỉnh, mẹ Tinh lâu không đến bế, bé không vui muốn ọ ẹ đòi bú.
Bú sữa mẹ.
Khi còn nhỏ, cậu cũng giống như Tiểu Bông lớn lên từng chút trong bụng mẹ, được mẹ ôm cho bú.
Mẹ.
Phàm Phàm ngơ ngẩn ngồi đó, trong lòng lẩm nhẩm chữ này. Khi Tiểu Bông khó chịu vì mãi không có ai đến bế, ọ ẹ lên tiếng, cậu quay đầu mở miệng gọi: "Mẹ."
Vẫn là âm thanh bập bẹ ngắt quãng, nhưng vì chữ "mẹ" này một tuổi cậu đã biết gọi, mỗi lần dùng thủ ngữ đều lẩm nhẩm trong lòng, tiếng "mẹ" này cậu nói rõ ràng hơn câu trước.
Trong phòng lại lần nữa im lặng, Thầm Phương Quỳnh vốn nghe thấy tiếng ọ ẹ của Tiểu Bông định tiến lên xem, nhất thời cũng khựng lại.
Mẹ, tiếng đầu tiên khi trẻ con học nói chính là mẹ.
Nước mắt Hà Trân trào ra, chị ấy không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, bước nhanh đến bên Phàm Phàm, đưa tay ôm chặt lấy cậu, một lát sau lại buông ra, hai tay nắm lấy bờ vai nhỏ bé của cậu, giọng nói run rẩy hỏi:
"Phàm Phàm, con vừa gọi mẹ sao? Có phải đang gọi mẹ không?"
Phàm Phàm nhìn mặt mẹ đầy nước mắt, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, khẽ đáp: "Vâng, mẹ."
Phàm Phàm có thể nói, tuy rằng chỉ có thể nói một hai chữ, khi nói cả câu sẽ theo bản năng mím chặt miệng không muốn nói, nhưng may mà có thể phát ra tiếng.
Phàm Phàm là đứa trẻ duy nhất của nhà họ Phạm, Hà Trân và Phạm Trường Hải càng coi cậu hơn bất cứ thứ gì. Việc cậu có thể mở miệng nói đối với nhà họ Phạm, đối với vợ chồng họ đều là chuyện vô cùng quan trọng.
Cùng ngày, Hà Trân, Phạm Trường Hải, cùng với mấy người lớn tuổi nhà họ Hà, họ Phạm đang ở Ninh Thành thăm họ hàng, đưa Phàm Phàm bay thẳng về Cảng Thành, đến bệnh viện tư nhân mới đầu tư của Phạm Trường Hải làm một loạt kiểm tra cơ thể, dây thanh, các hạng mục đánh giá, cuối cùng kết luận tình trạng của Phàm Phàm đã chuyển biến rất tốt.
Về vấn đề nói chuyện tiếp theo của cậu, bác sĩ nói nếu đã mở miệng được thì không cần lo lắng nữa, cứ từ từ, dần dần hướng dẫn cậu nói, sẽ tốt lên.
Chiều tối cùng ngày, Lê Tinh nhận được tin từ Hà Trân, cô vui lắm. Cô đang ở cữ, đồ ăn không có chút muối và gia vị nào, bữa nào cũng ăn rất khó khăn, tối nay cô lại hiếm khi ăn hết một bát cơm, còn uống thêm nửa bát canh móng giò.
Tối đó cô cho Tiểu Bông bú xong, Lục Huấn bế bé đặt lên giường em bé ngủ, cô nói với anh về chuyện này, vẫn không giấu được kích động và hưng phấn.
"Chị Trân cuối cùng cũng được như ý nguyện, Phàm Phàm có thể nói tình hình cũng rất tốt, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, có lẽ không lâu nữa là có thể đi học."
Từ sau giấc mơ về Phàm Phàm, Lê Tinh càng để ý quan tâm đến Phàm Phàm hơn trước. Mặc dù cô và Lục Huấn đã đề cập, Lương Vạn Long và đạo sĩ kia gặp báo ứng không nhất định là do Phàm Phàm, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi lo lắng.
Cô không hy vọng là như mình nghĩ, nếu thật sự như vậy, chị Trân không biết sẽ đau lòng đến mức nào. Cô hy vọng Phàm Phàm giống như một người bình thường có cuộc sống bình thường và vui vẻ lớn lên.
Cô và chị Trân có chung hy vọng.
Phàm Phàm có thể nói là một bước tiến rất tốt.
Cô tham lam hy vọng cậu có thể hòa nhập với cuộc sống xã hội bình thường.
"Ừ, sẽ như vậy. Tình hình của Phàm Phàm anh từng nghe anh Phạm kể, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, chỉ là ba năm đó đã gây ra tổn thương lớn cho thằng bé, giờ thằng bé đã vượt qua, tốt lên chỉ là vấn đề thời gian." Lục Huấn nhẹ nhàng đặt con gái xuống giường nhỏ, lấy tã giấy anh đã để sẵn bên cạnh, cởi chăn quấn ra, lót vào bên ngoài tã, vừa làm vừa trả lời cô.
Anh biết cô để ý đến Phàm Phàm, từ khi nhận được điện thoại của Hà Trân, bất kể cô làm gì miệng đều nở nụ cười. Những ngày ở cữ khô khan nhạt nhẽo, lại còn rất nhiều thứ không thể ăn, hoa quả không được ăn lạnh, đồ ăn thì nhạt nhẽo vô vị, cô cần phải chịu đựng rất nhiều, còn phải cho Tiểu Bông bú, rất vất vả, nên cô có thể giữ được tâm trạng tốt là tốt nhất.
Chuyện của Phàm Phàm coi như là một tin tốt, anh cũng vui.
"Được rồi, con ngủ rồi, em cũng nên ngủ đi." Đặt con gái vào chăn cẩn thận, Lục Huấn lấy chăn trên giường đắp cho con, đi đến mép giường sờ mặt Lê Tinh.
Tiểu Bông mỗi ngày phải tỉnh mười lần, mấy ngày nay bé đã quen bú sữa Lê Tinh, buổi tối tỉnh dậy, Lục Huấn pha sữa bột cho bé, bé đều bỏ, nhất định phải Lê Tinh cho bú.
Như vậy rất mệt, Lê Tinh cố gắng hai ngày quầng thâm dưới mắt đều hiện lên. Vừa sinh xong, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, lâu dài sẽ không chịu nổi, Thẩm Phương Quỳnh bảo Lê Tinh ngủ theo giờ giấc của Tiểu Bông.
Tiểu Bông ngủ cô cũng ngủ, như vậy ít nhất đảm bảo ngủ đủ giấc. Lục Huấn rất để tâm việc này, mỗi lần Lê Tinh cho Tiểu Bông bú xong, anh liền giục cô nghỉ ngơi.
Lê Tinh lúc này thật ra còn chưa buồn ngủ, mỗi ngày không ngồi thì nằm, cô cảm giác người như sắp cứng đờ, nhưng đối diện với ánh mắt của Lục Huấn, chì có thể bĩu môi đáp "Được rồi." Rồi nằm xuống.
Cô đưa tay định tháo mũ đội đầu cho sản phụ ra, nhưng nghĩ đến mấy ngày không gội đầu, mũ đội mấy ngày, kiểu tóc cũng rối tung, tháo ra chắc sẽ rất khó coi. Lê Tinh bất kể lúc nào cũng không chịu được dáng vẻ lôi thôi xấu xí của mình, nhịn một chút, cuối cùng vẫn hạ tay xuống, không tháo ra.
"Giá mà mai là hết ở cữ thì tốt."
Cô vốn nghĩ mang thai đã vất vả, hoàn toàn không ngờ ở cữ còn sốt ruột hơn, ăn không ngon ngủ không yên, lại còn không được gội đầu tắm rửa.
"Một tháng nhanh lắm, đến lúc đó trung tâm thương mại của chị Trân cũng khai trương, anh đưa em đi dạo rồi ra ngoài ăn những món em thích." Lục Huấn cởi giày lên giường, kéo cô vào lòng ôm, đưa tay kéo chăn cho cô rồi dỗ dành.
"Hết ở cữ cũng vẫn phải cho Tiểu Bông bú, mẹ nói đến lúc đó vẫn phải kiêng khem." Lê Tinh không suy nghĩ đáp lại.
Lục Huấn nghe xong im lặng. Khi chưa có con, hai người đều mong có, có con rồi cảm giác thật tuyệt, nhưng mẹ của con lại phải chịu nhiều vất vả.
“Vất vả cho em rồi, bà xã.” Lục Huấn cúi xuống hôn trán Lê Tinh, khàn giọng nói.
Lê Tinh chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ Lục Huấn lại xúc động, giống như từ khi cô sinh Tiểu Bông, anh biểu lộ cảm xúc nhiều hơn, không còn keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm, cô rất thích anh như vậy. Cô nhìn anh, mỉm cười: “Ừ, có hơi vất vả. Nhưng vì Tiểu Bông của chúng ta, cũng đáng mà.”
Lê Tinh nhìn về phía chiếc giường nhỏ cách đó không xa, đứa bé nằm trong đó đang ngủ say sưa. Có lẽ vì huyết thống gắn kết, Lê Tinh cảm thấy chỉ cần nhìn con gái từ xa thôi cũng thấy thật thỏa mãn hạnh phúc, dường như vì con bé, cái gì cũng chịu đựng được.
Nghĩ đến điều gì đó, Lê Tinh lại ngẩng đầu nhìn Lục Huấn: “À đúng rồi, chuyện anh Phạm muốn nhận Tiểu Bông làm con gái nuôi, anh thật sự không đồng ý à? Vì sao vậy?”
Phàm Phàm có thể nói, Phạm Trường Hải vui mừng đến mức gần như phát cuồng, lì xì cho quản gia, người giúp việc, bảo vệ trong nhà. Buổi chiều gọi điện thoại, anh ấy còn khen Tiểu Bông hết lời, nói con bé là phúc tinh, nếu không có con bé thì có lẽ Phàm Phàm đã không thể nói được, nói đợi anh ấy về sẽ tặng Tiểu Bông một món quà lớn, sau đó đề cập đến chuyện muốn nhận làm con gái nuôi, Lục Huấn nghe xong bảo Lê Tinh khéo léo từ chối.
“Anh ấy muốn con gái thì có thể sinh với chị Trân, cướp con gái của anh làm gì?” Lục Huấn không cần nghĩ ngợi liền đáp.
“..... Anh Phạm có muốn cướp con đi đâu, anh ấy chỉ là thích Tiểu Bông thôi.”
Lục Huấn không có ý kiến, “Không nhận con gái cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy thích Tiểu Bông, đối xử tốt với Tiểu Bông. Anh không có ý định để con gái anh nhận một đống bố, bố nuôi cũng không được, con bé chỉ có mình anh là bố thôi.”
“......Thôi được rồi, anh nói không nhận thì không nhận vậy.”
Lê Tinh không có ý kiến gì về việc Tiểu Bông nhận bố nuôi, Lục Huấn nói cũng đúng, nhà họ và nhà chị Trân có nhận con nuôi hay không, quan hệ vẫn tốt đẹp như vậy, cũng không ảnh hưởng đến việc họ yêu thương Tiểu Bông.
“Anh Phạm cũng hay thật, nói Tiểu Bông nhà chúng ta là phúc tinh, em còn rất vui."
"Đối với Phàm Phàm mà nói, Tiểu Bông quả thật là phúc tinh.” Lục Huấn trần thuật.
Lê Tinh liếc anh một cái. Mấy ngày nay anh tự tay lau người, thay tã, giặt quần áo tã lót cho Tiểu Bông, chị Dương và mẹ muốn giúp, anh đều không cho.
Ngày thường không có việc gì thì lại hôn con gái, ôm con bé cưng nựng hết mực. Trong mắt anh Tiểu Bông ngàn tốt vạn tốt, đủ mọi thứ tốt, bé ị, cô bảo thối, anh còn hỏi ngược lại cô thối chỗ nào.
Nghĩ đến cảnh anh nghiêm túc hỏi cô thối chỗ nào, còn thò lại gần ngửi, Lê Tinh không khỏi phì cười, gật đầu nói: "Ừ, là phúc tinh, dù sao con chúng ta ị cũng thơm, không thể bỏ lỡ, nhất định phải ngửi một cái, đúng là vậy!”
Lục Huấn khựng lại, rũ mắt nhìn cô. Họ đã về nhà, cô mặc bộ đồ ngủ nhung san hô màu xanh nhạt cổ tròn, trên đầu đội mũ len có hai tai mèo, kết hợp với khuôn mặt hơi tròn, trông đáng yêu vô cùng. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên ý cười trêu chọc càng thêm linh động cuốn hút.
Lục Huấn lặng lẽ nhìn cô một lúc, đột nhiên khẽ cười, không hề tức giận vì bị cô trêu chọc. Anh cúi đầu nắm lấy tay cô hôn một cái: "Con như vậy, vợ anh cũng như vậy, em là đại phúc tinh của nhà ta, cảm ơn em đã sinh cho anh một tiểu phúc tinh.”
Anh ngậm lấy môi cô mút mạnh, còn cắn cô một cái. Cô đau khẽ kêu lên, đang định cắn lại thì nghe thấy anh thì thầm bên tai như vậy, đột nhiên không muốn so đo với anh nữa. Tiểu phúc tinh, đại phúc tinh, anh đúng là khéo dỗ người.
“Tiểu phúc tinh, đại phúc tinh thì em không biết, nhưng con bé chắc chắn là bảo bối quý giá nhất của hai chúng ta, sẽ nhận được rất nhiều yêu thương. Được rồi, em muốn ngủ, lát nữa còn phải dậy cho bảo bối bú.”
Lê Tinh cong khoé môi, khẽ cọ người vào anh, tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại.
“Ừ, ngủ đi.”
Lục Huấn theo tư thế của cô, hơi siết chặt cánh tay để cô có thể nằm thoải mái hơn. Giây lát sau, anh chuyển mắt nhìn con gái đang say ngủ trên giường nhỏ, nghe hương thơm thoang thoảng mùi sữa trên người vợ, trong lòng cảm thấy tràn đầy thỏa mãn, từ từ nhắm mắt lại.
*****
Tiểu Bông có phải là phúc tinh hay không là một vấn đề huyền học, không có cách nào kiểm chứng, nhưng bé thật sự rất ngoan và dễ nuôi.
Lê Tinh ở cữ một tháng, trừ mấy ngày đầu cô vất vả dậy đêm cho bú, sau này Tiểu Bông tỉnh, Lục Huấn chỉ cần ôm bé đến chỗ mẹ, bé nằm trong lòng mẹ sẽ tự tìm ti mẹ bú.
Bú xong cũng không quấy, rất nhanh liền ngoan ngoãn ngủ.
Một tháng sau Lê Tinh hết ở cữ. Trong thời gian ở cữ, cô có chú ý đến chế độ ăn uống, vóc dáng dần hồi phục như trước, vòng eo vốn đầy đặn lại trở nên thon thả, người không hề tiều tụy chút nào, làn da mịn màng trắng hồng, còn đẹp hơn cả thời gian mang thai.
Mà một tháng trôi qua, Tiểu Bông cũng có nhiều thay đổi lớn. Chiều cao của bé từ 48 cm ban đầu đã tăng lên 56 cm, cân nặng cũng tăng thêm hai cân. Làn da trở nên trắng hơn so với lúc mới ra viện, giống như sữa bò trắng trẻo mịn màng. Đôi mắt to hai mí rõ ràng, tròng mắt đen láy như nho đen. Bé rất thích cười, chỉ cần không ọ ẹ, miệng nhỏ luôn vô thức mỉm cười, khiến người ta nhìn là thấy cưng.
Lục Huấn cùng Lê Tinh nghỉ thai sản hơn một tháng, công việc chất đống, điện thoại gọi đến liên tục, nhưng vì không nỡ xa con gái, anh cố gắng kéo dài thêm mười ngày. Phạm Trường Hải, Vũ Tiến, Thuận Tử, bao gồm cả Kim Bưu đều đích thân đến nhà mời, anh mới đi làm.
Nhưng đi làm rồi anh vẫn nhớ con gái. Vốn là người có thể chịu được tiệc tùng và làm thêm giờ, hiện tại cơ bản đúng giờ đi làm tan làm, rảnh rỗi là về nhà xem con, ở bên vợ.
Khi Tiểu Bông được ba tháng, Lê Tinh kết thúc kỳ nghỉ thai sản, trở lại công ty làm việc. Lúc đó trung tâm bán sỉ đã mở thêm ba chi nhánh mới, siêu thị tiện lợi 24 giờ cũng tăng thêm hai cửa hàng.
Phía Ô thị cũng đã thành lập xong trung tâm sản phẩm và phòng thương mại của mình.
Cũng vào lúc này, cô và Lục Huấn đều phát tài lớn, một khoản tiền siêu lớn.
Danh Sách Chương: