Đôi khi con người thật kỳ lạ, chỉ cần nhìn lần đầu là có thể nảy sinh thiện cảm hoặc ác cảm.
Hôm nay là 30 Tết, Lê Tinh ăn mặc rất nổi bật, áo khoác sừng trâu màu đỏ mận, bên trong là áo len trắng, phía dưới là chân váy nhung đen kết hợp với giày da. Trên cổ quàng một chiếc khăn nhung trắng, mái tóc xoăn nhẹ được uốn phồng, trên đầu đội mũ nồi.
Cô đang mang thai, bụng đã nhô cao, nhưng người không hề mập, chỉ có khuôn mặt hơi bầu bĩnh một chút. Nhưng khuôn mặt cô nhỏ nhắn, nên chút bầu bĩnh đó không hề làm giảm đi vẻ xinh đẹp, ngược lại còn khiến cô trông càng thêm đáng yêu, mày ngài mắt phượng, môi đỏ răng trắng.
Bên cạnh cô rõ ràng là có ba người đàn ông cao lớn đẹp trai, trên tay còn dắt một cậu bé khôi ngô tuấn tú, nhưng Tiết Tầm chỉ chú ý đến cô, bởi vì nụ cười của cô quá rạng rỡ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thảo nào Lê Thừa lại yêu chiều cô đến vậy.
Tiết Tầm thầm nghĩ trong lòng khi nhìn Lê Tinh.
Trong lúc Tiết Tầm đang quan sát Lê Tinh, Lê Tinh cũng chú ý đến Tiết Tầm.
Tiết Tầm cao khoảng 1m7, dáng người mảnh khảnh cao ráo. Miền Bắc lạnh, cô ấy mặc áo phao màu xanh nhạt, bên trong là áo len cổ lọ màu trắng, mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu. Cách ăn mặc khá giản dị, nhưng Tiết Tầm có nét đẹp thanh tú, nên bộ đồ này rất hợp với cô ấy.
Trên đường đến đây, Thiên Tứ cứ hỏi mãi về hình dáng của thím ba, thực ra Lê Tinh cũng rất tò mò. Cô biết đến sự tồn tại của chị dâu tương lai quá muộn, lại không có ảnh chụp. Cô hỏi Lê Thừa thì chỉ nhận được câu trả lời "gặp rồi sẽ biết".
Lúc đó cô nghe xong, lần đầu tiên cảm thấy anh ba cũng thật là đáng ghét.
Giờ thì cuối cùng cũng gặp mặt, chị dâu tương lai giống hệt như cô tưởng tượng, cao ráo mảnh mai, khí chất thanh tao.
Lê Tinh bất giác có chút kích động. Mỗi khi không kiềm chế được, cô đều có thói quen nắm tay Lục Huấn, nhưng giờ một tay cô cầm hoa, một tay dắt Thiên Tứ, nên chỉ có thể dùng khuỷu tay khẽ huých Lục Huấn, ghé sát tai anh nói nhỏ: "Anh xem kìa, chị dâu ba em đó, giống hệt như em tưởng tượng."
"Ừ, em toại nguyện rồi." Lục Huấn liếc nhìn Tiết Tầm một cái rồi quay lại, thấy cô vẫn không chớp mắt nhìn về phía Tiết Tầm, cười đáp.
Lê Hà Dương và Lê Hà Niên đứng bên cạnh nghe cô út nói cũng nhìn Tiết Tầm. Họ không kích động như Lê Tinh về việc chú ba dẫn thím ba về, nhưng cây vạn tuế cuối cùng cũng ra hoa, ít nhiều họ cũng có chút tò mò.
"Anh ba, hành lý của anh đâu?"
Lúc này Lê Thừa đã kéo Tiết Tầm đến gần. Lê Tinh vội vàng chào họ, Lục Huấn, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương đứng bên cạnh cũng lần lượt chào Lê Thừa.
Lê Thừa đáp lại em rể và các cháu, nhìn khuôn mặt có phần tròn trịa hơn vì mang thai của em gái, cùng với cái bụng nhô cao của cô, trả lời: "Ở chỗ Tiểu Chu, đang đi lấy rồi, lát nữa sẽ ra."
Sáng nay Ninh Thành có sương mù, máy bay bị hoãn một chút. Lê Thừa lo em gái đợi lâu, nên nhờ Tiểu Chu là cảnh vệ mới của anh, đi lấy hành lý giúp, anh và Tiết Tầm ra trước.
Lê Tinh nghe anh trai giải thích, gật đầu nói: "À, vậy chúng ta đợi một chút vậy." Sau đó cô lại cười nhìn Tiết Tầm, chủ động chào hỏi: Đây là chị dâu ba phải không ạ? Chị dâu ba, em là Tinh Tinh."
Tiết Tầm đến gần, cảm giác căng thẳng lúc trước lại bất giác quay trở lại. Cô ấy đang do dự không biết có nên chủ động chào hỏi không, thì nghe Lê Tinh chủ động gọi mình, cô ấy cảm thấy như trút được gánh nặng, mỉm cười đáp lại : "Tinh Tinh."
"Chú ba, đây là thím ba của con ạ?" Thiên Tứ đứng bên cạnh, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn Tiết Tầm.
Lê Thừa đang định giới thiệu họ với nhau, nghe cháu trai nói vậy, không khỏi bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn của Thiên Tứ: "Đúng vậy, thím ba của con đấy, còn không mau chào hỏi đi? Không là lát nữa không có quà đâu."
"!!!"
"Con chào thím ạ! Con là Thiên Tứ, là cháu trai được chú ba yêu nhất."
Nghe đến chữ "quà", Thiên Tứ lập tức đáp lại một cách dõng dạc. Lê Hà Dương đứng bên cạnh, thấy mọi người xung quanh đang nhìn về phía họ, liền đưa tay ấn nhẹ đầu cậu nhóc: "Nói to thế làm gì? Nói nhỏ thím cũng nghe được mà."
Lê Hà Dương nói Thiên Tứ xong, cũng chào Tiết Tầm là thím ba, sau đó Lê Hà Niên cũng chào.
Đầu tiên là "chị dâu", rồi lại là "thím", Tiết Tầm nghe mà có chút ngượng ngùng, nhưng cô ấy cũng cảm nhận được sự chào đón của Lê Tinh và mọi người, còn có cả không khí gia đình ấm áp của nhà họ Lê, cô ấy mỉm cười đáp lại tất cả.
30 Tết, ở cửa ra sân bay có rất nhiều người, họ lại đông người, đứng một chỗ nên thu hút sự chú ý. Đợi Tiểu Chu lấy xong hành lý ra, cả nhóm không chần chừ nữa liền ra khỏi sân bay, đi lấy xe rồi về nhà.
Trên đường về, Lê Hà Dương, Lê Hà Niên và Tiểu Chu đi một xe. Lê Tinh, Lục Huấn, Lê Thừa, Tiết Tầm và Thiên Tứ đi một xe. Vẫn là Lục Huấn lái xe, Lê Tinh ngồi ghế phụ, Lê Thừa và Tiết Tầm ngồi ghế sau, Thiên Tứ không chịu ngồi cùng xe với các anh trai, nên ngồi cạnh Lê Thừa.
Lục Huấn và Lê Thừa đều không phải là người nói nhiều. Thường ngày, chỉ có Lê Tinh là người mà họ sẽ đáp lời. Đối tượng trò chuyện của Lê Thừa cũng không có gì thay đổi nhiều. Mặc dù anh ấy đã học theo Lục Huấn, chủ động mở cửa xe và đỡ Tiết Tầm lên xe, nhưng có lẽ là vẫn đang trong giai đoạn làm quen, nên suốt quãng đường Lê Thừa không nói nhiều, Lê Tinh nhận ra điều này, để tránh không khí tẻ nhạt và khiến Tiết Tầm bớt gượng gạo, Lê Tinh chủ động bắt chuyện và tìm chủ đề nói chuyện với cô ấy.
Sau khi quản lý một lượng lớn khách hàng, Lê Tinh đã trải qua không dưới mười khóa đào tạo lớn nhỏ, vô số lần trao đổi với nhân viên ở khu bán hàng. Thỉnh thoảng, cô còn phải cùng Hà Chấn Sóc đi gặp những nhà cung cấp lớn mà phía A Dã không xử lý được. Nhờ vậy, khả năng giao tiếp và ứng biến của cô được nâng cao đáng kể. Cô có thể nhanh chóng nắm bắt được chủ đề mà đối phương quan tâm khi trò chuyện.
Tiết Tầm cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh Lê Tinh. Chỉ sau vài câu chuyện, sự căng thẳng ban đầu của cô ấy dần tan biến, không còn cảm thấy gò bó nữa.
Lê Tinh cũng rất biết cách quan tâm và chăm sóc người khác. Trên xe cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, Thiên Tứ rất thích ăn, cô sợ thằng bé ăn nhiều quá sẽ không ăn cơm trưa nên chỉ cho nó và Lê Hà Dương mỗi đứa một gói bánh quy nhỏ và vài viên kẹo, số còn lại cô để ở ghế phụ.
Bây giờ, cô đưa hẳn một túi lớn cho Tiết Tầm: "Chị dâu có thích ăn vặt không ạ? Em có mang theo một ít, chị xem có món nào muốn ăn không. Kẹo và ô mai trong này là do chị dâu cả làm, chị ấy khéo tay lắm. Anh ba rất thích món ô mai này, lần nào về anh ấy cũng mang một ít đi đơn vị."
Lê Thừa không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại rất thích những món chua chua ngọt ngọt. Ô mai là món ăn vặt duy nhất mà anh ấy thích. Lê Tinh đoán rằng Tiết Tầm sẽ thích thú khi nghe điều này.
Quả nhiên Tiết Tầm nghe vậy, ánh mắt khẽ dao động. Cô ấy nhớ đến viên ô mai mà Lê Thừa đút cho mình ăn hôm trước. Hương vị rất ngon, cô ấy hỏi Lê Thừa lấy ở đâu, anh nói nhặt được, chỉ có một viên. Hôm nay nghe vậy không khỏi liếc nhìn Lê Thừa, rồi tò mò hỏi Lê Tinh: "Anh ấy thích ăn ô mai sao? Ngoài ô mai ra, anh ấy còn thích món gì khác không?"
Tiết Tầm vừa nói vừa định đưa tay nhận túi đồ ăn từ Lê Tinh, nhưng Lê Thừa đã nhanh hơn một bước, nhận lấy túi đồ giúp cô ấy, cúi xuống nhìn lướt qua, bên trong có đủ loại đồ ăn vặt như kẹo, bánh quy, ô mai, bim bim và thạch trái cây. Anh ấy khẽ nhướng mày, đưa túi đồ cho Tiết Tầm rồi thuận tay lấy túi ô mai ra, mở ra lấy một viên đút cho Tiết Tầm, rồi tự mình ăn một viên, số còn lại đưa cho Thiên Tứ đang nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Khóe miệng nở nụ cười, anh nói:
"Nhiều lắm, em hỏi Tinh Bảo ấy, em ấy còn biết rõ hơn cả anh. Nhưng mà túi đồ ăn này đều là những món mà bác sĩ Tiết thích, Tinh Bảo chuẩn bị riêng cho em đó."
Bác sĩ Tiết.
Giọng Lê Thừa vừa trong trẻo vừa có chút trầm ấm. Ba chữ này được anh nhấn nhá phát ra từ cổ họng, khiến người nghe cảm thấy như ẩn chứa một ý vị khác. Tiết Tầm nghe xong tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng không rõ nguyên do. Cô ấy vội liếc nhanh về phía Lê Tinh ở ghế trước, thấy Lê Tinh không quay đầu lại, có vẻ như không để ý đến cách gọi này, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy liếc nhẹ Lê Thừa một cái, cố nén sự nóng bừng trên mặt, cảm ơn Lê Tinh: "Cảm ơn em nhé Tinh Tinh, em chu đáo quá."
"Không có gì đâu ạ, thật ra em cũng không biết chị dâu thích ăn gì, nên em đã hỏi anh ba để chuẩn bị."
Lê Tinh nhìn vào gương chiếu hậu, khóe môi khẽ cong lên. Cô không bỏ qua cách gọi "bác sĩ Tiết" của anh trai mình, cũng không bỏ qua cái liếc mắt ngượng ngùng của chị dâu về phía anh trai.
Xem ra cô không cần phải lo lắng. Anh trai cô có vẻ đã tìm được đối tượng ưng ý rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Lê Tinh không hề biểu hiện ra ngoài. Cô tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó của Tiết Tầm: "Thật ra anh ba không kén ăn lắm, nhưng có một số món anh ấy không thích. Anh ấy không thích ăn rau cần, cà rốt, cũng không thích trứng vịt muối, nhưng trứng muối trong bánh trung thu thì anh ấy lại ăn..."
Tiết Tầm thích Lê Thừa đã nhiều năm, nhưng hai người thực sự không có nhiều thời gian ở bên nhau. Những gì cô ấy biết về Lê Thừa đều là nghe kể lại, và những ngày gần đây sau khi xác định quan hệ. Những điều Lê Tinh nói đều là những điều cô ấy chưa biết.
Cô ấy không khỏi cảm thấy hứng thú, nhịn không được hỏi thêm. Lê Tinh cũng rất nhiệt tình kể, thỉnh thoảng Thiên Tứ lại chen vào bổ sung. Suốt dọc đường, không khí trong xe rất hòa hợp.
Đêm 30 Tết, đường xá không quá đông đúc, lại thêm thời tiết đẹp, Lục Huấn lái xe khá nhanh. Về đến nhà thì chưa đến 10 giờ.
Có lẽ mọi người đang đợi họ, cửa nhà không đóng. Vừa vào đến cửa, Thiên Tứ đã reo lên: "Chúng con về rồi!"
Bước vào trong, phòng khách chật kín người. Mọi người đều có mặt.
Lê Vạn Phong và ông cụ Lục đang chơi cờ, Lê Vạn Sơn ngồi bên cạnh xem. Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân và mấy anh em họ đang chơi bài.
Những người phụ nữ cũng tụ tập thành một bàn mạt chược. Lục Kim Xảo, chị dâu cả, Cố Như và Lê Linh đang bế con cùng nhau chơi.
Trong bếp, Thẩm Phương Quỳnh, thím hai Lê, Lục Hân, Thường Khánh Mỹ và Hà Lệ Quyên đang chuẩn bị bữa trưa. Chắc hẳn sắp đến giờ ăn, mùi thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp nơi.
Vừa thấy Lê Tinh và mọi người về, những người đang chơi cờ, đánh bài, chơi mạt chược đều dừng lại. Những người đang bận rộn trong bếp cũng chạy ra, Hà Lệ Quyên còn tắt cả bếp.
"Về rồi à? Đi đường có thuận lợi không? Đã ăn sáng chưa? Còn một lát nữa mới ăn cơm, mẹ có nấu chè, các con ăn lót dạ trước đi." Thẩm Phương Quỳnh dịu dàng lên tiếng, chủ yếu là để chào đón con dâu tương lai lần đầu gặp mặt.
Gia đình Tiết Tầm cũng là một gia đình lớn, nhưng cô ấy không ngờ Tết ở nhà họ Lê lại náo nhiệt hơn cả nhà mình.
Lần đầu tiên đến nhà, lại nhìn thấy nhiều người như vậy, ai cũng chú ý đến mình, cô ấy không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, không biết nên nhìn vào đâu.
Lúc này Lê Thừa tiến lên nắm lấy tay cô ấy, lần lượt giới thiệu từng người: "Đây là mẹ anh, đây là bố anh, đây là anh cả của anh..."
Mọi người trong nhà họ Lê và nhà họ Lục đều tươi cười, tỏ ra rất hòa nhã. Lê Vạn Sơn còn chủ động hỏi họ đã ăn sáng chưa. Nhưng Tiết Tầm vẫn chưa quen, cô ấy lần lượt chào hỏi từng người, giọng nói run run không kiểm soát được. Lê Thừa ở bên cạnh chú ý đến, ra hiệu cho em gái.
Lê Tinh nhận được ánh mắt của anh trai, bèn mỉm cười tiến lên nói với Thẩm Phương Quỳnh: "Mẹ, chè để lát nữa ăn cũng được ạ, con đưa anh ba và chị dâu ba đi cất đồ, tiện thể xem phòng luôn."
Thẩm Phương Quỳnh cũng biết trong nhà đông người, cô gái trẻ có lẽ chưa quen, bà ôn hòa nói: "Được, lát nữa ăn cũng không sao, để chị dâu con nghỉ ngơi một lát."
Thẩm Phương Quỳnh nói xong, thím hai ở bên cạnh cũng nói đi đường vất vả, nên nghỉ ngơi một chút. Sau đó, bà lại nhắc nhở những người trong phòng khách ai chơi bài thì cứ chơi, đừng đứng cả lên, một phòng người đứng im như vậy trông rất đáng sợ.
Mọi người nghe xong đều cười, biết cô dâu mới còn ngại, họ cũng không nhìn chằm chằm vào cô ấy nữa. Sau khi Lê Linh đánh ra một quân bài không cần, trong phòng lại vang lên tiếng mạt chược, tiếng quân cờ va vào bàn, và tiếng Thiên Tứ đòi bà nội cho uống sữa.
Trong nhà náo nhiệt, nụ cười trên mặt Lê Tinh càng rạng rỡ. Cô nói Lục Huấn đưa Tiểu Chu đến phòng dành cho khách, còn mình thì tự dẫn anh ba và chị dâu ba vào căn hộ lớn mà cô đã chuẩn bị sẵn cho họ.
Hải Tinh Hoa Viên tuy chủ yếu dành cho người nhà đến nghỉ ngơi dịp lễ Tết, không thường xuyên ở, nhưng để mọi người có thể thoải mái ở lại, Lê Tinh đã tốn không ít công sức trang hoàng.
Phòng khách được thiết kế rộng rãi thoáng đãng, với cửa sổ mở rộng ra bốn phía. Nội thất được bài trí theo phong cách tối giản, với tông màu chủ đạo là trắng be, gỗ và da.
Ngoài ra, để đảm bảo không gian riêng tư cho mọi người, cô thiết kế toàn bộ các phòng theo kiểu phòng suite, mỗi căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ và một phòng vệ sinh. Tầng trên chủ yếu là nơi ở của gia đình cô, tầng dưới là nơi ở của gia đình chú Hai và nhà họ Lục.
Nhà dành cho Lê Thừa còn rộng hơn cả phòng công nhân viên chức bình thường được phân. Nhà được cách âm đặc biệt, khi đóng cửa lại, sự ồn ào của bên ngoài bị ngăn cách hoàn toàn, mang lại một không gian yên tĩnh và thư thái.
Tiết Tầm xách hành lý vào nhà, vẻ mặt rõ ràng đã thả lỏng hơn.
Ánh mắt cô ấy vô thức đảo quanh căn nhà. Lê Thừa thích sự đơn giản, nên căn nhà Lê Tinh bố trí cho anh cũng không cầu kỳ. Phòng khách nhỏ bên ngoài bày một chiếc bàn đá lớn, hai chiếc ghế đơn bọc da, đối diện là một chiếc bàn đá cẩm thạch dài để TV, trên đó đặt một chiếc TV màn hình lớn.
Phòng của Lê Thừa cũng tương tự, ngoài những vật dụng cơ bản như giường, tủ đứng, tủ quần áo, giá để đồ và giá treo quần áo, không có thêm bất kỳ vật dụng phức tạp nào khác. Trần nhà được trang trí tỉ mỉ bằng những đường chỉ, tường sơn màu trắng tinh, không treo tranh ảnh, chỉ có trên tủ đứng là đặt vài tấm ảnh.
Ngoài ra, ở góc phòng còn có một số thiết bị tập thể hình của Lê Thừa.
Mọi thứ trong phòng đều được bố trí sẵn sàng. Trên giường, chăn nệm được trải và gấp gọn gàng. Tủ quần áo treo đầy quần áo mới mà Lê Thừa sẽ mặc trong dịp Tết, trên kệ giày còn có mấy đôi giày da mới tinh.
Tiết Tầm nhìn căn phòng, chợt nhớ đến hôm trước khi đến căn hộ của Lê Thừa, chỉ thấy bốn bức tường trống trơn, không khỏi quay đầu nhìn anh.
Lê Thừa đã đặt chiếc vali xuống từ lúc nào, đang đứng ở góc tường mân mê những thiết bị tập thể hình mới mà em gái sắm cho, cầm một quả tạ lên nhấc thử, đúng là trọng lượng mà anh quen dùng, lại nhìn lướt qua tủ treo đầy quần áo, và những đôi giày mới trên kệ giày, không phải là những món đồ cũ từ năm ngoái, tất cả đều là đồ mới mua, còn được ủi phẳng phiu, chỉ cần liếc mắt cũng thấy được sự dụng tâm.
Lê Thừa không khỏi nhìn sang em gái đang mang bụng bầu vượt mặt, có chút xót xa vì em gái đã vất vả.
"Không phải nói chỉ ở vài ngày thôi sao, thu dọn kỹ lưỡng như vậy làm gì."
"Dù chỉ ở vài ngày cũng phải thoải mái chứ ạ." Lê Tinh cười đáp lại anh trai. "Phòng của chị dâu em cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng em không biết rõ sở thích của chị ấy lắm, nên chỉ trang trí theo ý mình thôi."
Lê Tinh thân mật khoác tay Tiết Tầm, cười nói với cô ấy: "Chị dâu, chúng ta đi xem phòng của chị đi, xem có cần sửa sang gì không."
Lê Tinh cười tươi rói khiến người ta không thể từ chối. Tiết Tầm nhìn thấy cũng có chút ngẩn ngơ, vô thức đáp lời rồi đi theo Lê Tinh ra ngoài. Lê Thừa đặt quả tạ xuống, nhấc chân đi theo.
Phòng của Tiết Tầm, Lê Tinh đã hỏi qua Lê Thừa, nên cũng biết sơ qua về màu sắc mà Tiết Tầm thích. Cô trang trí căn phòng theo phong cách tươi mới, lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo. Tuy nhiên, khác với sự đơn giản ở phòng Lê Thừa, ở phòng Tiết Tầm, cô trang trí rèm cửa bằng vải màu xanh nhạt, trải thảm lông dê dưới sàn, chọn sofa vải mềm mại và nữ tính, giường cũng là loại mềm mại hơn. Trên tường treo hai bức tranh, trên bàn trang điểm bày rất nhiều mỹ phẩm còn chưa bóc tem, cùng với đủ loại phụ kiện tóc.
Bên ngoài ban công cạnh cửa sổ kính sát đất, cô còn đặt mấy chậu cây xanh và hoa. Dưới mái che, bàn tròn và ghế nằm cũng đã được chuẩn bị sẵn.
"Căn phòng này mới được dọn dẹp hai ngày trước, đồ đạc chuẩn bị chưa được nhiều lắm. Đồ dùng vệ sinh em đã để sẵn trong phòng tắm, lát nữa chị xem có thiếu gì không, nếu có thì chúng ta có thể xuống siêu thị dưới lầu mua thêm."
"Rất tốt rồi, không thiếu gì cả." Tiết Tầm vội đáp lại.
Thật ra, trong lòng Tiết Tầm lúc này đã vô cùng ngạc nhiên, có chút vượt quá dự kiến của mình. Trước khi cùng Lê Thừa đến Ninh Thành, Tiết Tầm đã lo lắng rất nhiều. Cô lo lắng không biết người nhà anh có dễ gần không, có thích mình không, đặc biệt là em gái anh.
Tiết Tầm có một người bác từng là cấp trên của Lê Thừa. Mấy năm trước, ông ấy rất lo lắng về chuyện tình cảm của Lê Thừa, nhiều lần muốn ép anh đi xem mắt, nhưng Lê Thừa luôn phục tùng mọi nhiệm vụ và mệnh lệnh, duy chỉ có chuyện này là kiên quyết từ chối.
Khi bị hỏi nguyên nhân, anh luôn chỉ nói một câu: "Độc thân rất tốt, tôi thích tự do."
Sau này, có lẽ vì quá phiền phức, và cũng muốn người lãnh đạo cũ từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho mình, nên đã nói: "Nếu lo lắng cháu không có vướng bận mà khi làm nhiệm vụ sẽ không tiếc mạng, thì hoàn toàn không cần thiết. Cháu rất quý trọng mạng sống của mình, cháu còn có em gái phải nuôi."
Lúc đó, bác dâu của cô đang định giới thiệu cháu gái mình cho Lê Thừa. Nhưng vì những lời này của anh, cũng như sau khi biết được từ bác trai mình rằng anh gửi toàn bộ tiền trợ cấp hàng tháng cho em gái, thì bà ấy đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa.
Theo lời bác dâu nói, trong quân đội có người gửi tiền trợ cấp cho bố mẹ, cho anh em, nhưng rất hiếm người gửi tiền trợ cấp cho em gái, lại còn là toàn bộ. Lê Thừa và em gái anh trong mắt bà ấy, một người là kẻ ngốc, một người là cô em chồng khó tính hút máu anh trai, tuyệt đối không nên dính dáng đến.
Ngay sau ngày cô và Lê Thừa xác định quan hệ, bà ấy còn đặc biệt đến nhà cô, gặp mẹ cô và nói chuyện này, muốn gia đình cô phải cẩn thận.
Bố của Tiết Tầm từ khi còn trẻ đã làm công việc khai thác mỏ. Vào những năm 80 đã nghỉ việc để tự mình đấu thầu một mỏ khoáng sản. Mỏ khoáng sản đó rất tốt, sau khi khai thác có sản lượng vàng hàng năm rất phong phú, gia đình họ luôn là gia đình giàu có nhất thị trấn.
Tiết Tầm từ nhỏ chưa từng thiếu tiền, lương của cô cũng không hề thấp. Vì vậy, những vấn đề mà người khác coi trọng, đối với cô và gia đình đều không phải là vấn đề.
Lần đó khi Lê Thừa cố ý nói với cô rằng anh rất nghèo, những lời cô nói với anh cũng là những lời thật lòng. Cô không ngại, nếu anh cần, cô thậm chí còn có thể thay anh nuôi em gái.
Cô đã nghĩ như vậy, và gia đình cô cũng vậy. Sau khi gặp Lê Thừa, bố mẹ cô rất ưng ý anh. Sau khi nghe bác dâu nói về chuyện này, họ có chút băn khoăn lo lắng nhưng đều không quá để tâm. Bố cô còn nói với cô, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
Lần này đến đây, bố cô đã bảo mẹ cô nhét rất nhiều đồ vào vali cho cô, rất nhiều trong số đó là quà gặp mặt cho em gái anh.
Trước đây, Tiết Tầm căng thẳng khi xuống máy bay là vì hôm qua Lê Thừa mới nói với cô rằng năm nay họ sẽ ăn Tết ở căn hộ mà em gái anh mua, sau mùng tám Tết, khi mọi người phải đi làm trở lại thì họ mới về nhà cũ.
Hai người ở bên nhau tính ra mới có năm ngày. Vì sự rụt rè và những gì cô biết được, nên không chủ động hỏi Lê Thừa về tình hình gia đình anh. Rất nhiều lần cô cảm thấy Lê Thừa định nói, cô đều ngăn anh lại. Cô nghĩ dù sao cô cũng không ngại, một năm hai người cũng không về được mấy lần, lâu như vậy cũng không thấy em gái anh đến đơn vị thăm anh, bất kể gia đình anh có như thế nào, thực ra cũng không có gì trở ngại. Cô không cần tiền trợ cấp của anh, nên cũng không cần biết quá nhiều.
Không ngờ, cô không hỏi, anh lại đột nhiên ném cho cô một tin tức như vậy.
Em gái anh mua nhà.
Ý nghĩ đầu tiên của cô lúc đó là, với số tiền trợ cấp ít ỏi của anh, đủ để em gái anh mua nhà sao?
Chẳng lẽ anh làm chuyện gì mờ ám...
Cô lo lắng đến phát hoảng, không khỏi bóng gió với anh. Anh dường như nhận ra, ngây người một lúc rồi cười, cười đến không dừng lại được. Mãi một lúc sau mới ngừng cười, xoa đầu cô, kể cho cô nghe về em gái mình.
Khi anh nói về em gái mình, về sự nghiệp của cô ấy, đôi mắt anh sáng lên, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào.
Lúc đó cô lại như nghe chuyện cổ tích. Chủ của hàng chục trung tâm bán sỉ, nhà đầu tư phim nổi tiếng, từng xuất hiện trên kênh kinh tế... từng tin tức một khiến cô choáng váng.
Hoàn toàn khác với những gì cô biết, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng có chút khó tin.
Có thể sao? Không phải nói mười mấy năm tiền trợ cấp đều gửi cho em gái sao?
Căn hộ của anh cũng thực sự chỉ có bốn bức tường, không có gì cả. Nhưng cô biết anh sẽ không lừa cô, anh không phải là loại người đó, không có lý do gì và cũng không cần thiết phải lừa cô.
Sau khi nghe anh kể về tất cả những gì em gái anh đã trải qua, biết được em gái anh thực ra đã dùng tiền trợ cấp của anh để chữa bệnh, cô đột nhiên nhận ra em gái anh là một người rất phi thường và cũng rất giỏi giang.
Thật sự rất giỏi, từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn tích cực tiến về phía trước, phát hiện ra bệnh của mình thì tích cực điều trị, còn tự mình gây dựng được sự nghiệp.
Cô đã mất cả đêm để chấp nhận việc em gái anh là một người rất giỏi. Nhưng chính vì vậy, cô lại càng lo lắng hơn. Anh yêu thương em gái như vậy, nếu em gái anh không thích cô, anh sẽ làm thế nào?
Trước đây, cô có nghe một bác sĩ du học từ nước ngoài về nói, nếu anh em có tình cảm rất tốt, em gái rất có thể sẽ nảy sinh tâm lý chiếm hữu đối với anh trai. Bất kể chị dâu có biểu hiện như thế nào, đối phương cũng sẽ không vừa mắt, sẽ cảm thấy chị dâu không xứng với anh trai mình, chị dâu đã cướp mất anh trai của cô ấy.
Trong lòng cô không khỏi suy nghĩ lung tung, cho đến khi gặp được người, ở chung với cô ấy, cô mới phát hiện ra mình hoàn toàn suy nghĩ nhiều.
Bây giờ cô cảm thấy mình như người mở hòm châu báu, đâu đâu cũng là bất ngờ và ngạc nhiên.
Tiết Tầm nhìn quanh một lượt.
Cô được cưng chiều từ nhỏ, cơm no áo ấm muốn gì được nấy, nhưng thực ra cô sống rất tùy ý, không quá cầu kỳ trong ăn mặc và ở, ít nhất trong phòng ngủ của cô không có thảm hay rèm cửa đẹp... Nhưng không thể không nói, cách bài trí này chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất thoải mái.
Tiết Tầm nhìn qua tấm rèm lụa trắng được kéo ra bên cửa sổ sát đất, thấy mấy chậu cây xanh và hoa lan được đặt ngoài ban công. Trong đó có vài chậu là loại mà cô để trong văn phòng. Cô quay sang nhìn Lê Tinh, nghiêm túc nói lời cảm ơn:
"Căn phòng này còn thoải mái hơn cả phòng của chị, chị rất thích, cảm ơn em nhé, Tinh Tinh."
"Chị thích là được rồi ạ." Lê Tinh nhận ra Tiết Tầm thực sự thích chứ không phải khách sáo, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Yêu ai yêu cả đường đi, cô quan tâm đến anh ba, thì tự nhiên cũng quan tâm đến chị dâu. Từ khi biết đến sự tồn tại của Tiết Tầm, cô đã bắt đầu thu dọn và bố trí căn phòng này. Rèm cửa, ga trải giường, bao gồm cả bàn trang điểm và sofa mới mua, đều là do cô tự tay lựa chọn.
Việc được yêu thích chứng tỏ công sức của cô không hề uổng phí, nên đặc biệt vui mừng. Nghĩ đến điều gì đó, cô lại nói:
"Mấy ngày Tết chúng ta sẽ ở đây, coi như đi nghỉ dưỡng. Phòng của anh ba ở nhà cũ bên kia cũng đã được dọn dẹp xong, sang năm chúng ta sẽ chuyển sang bên đó ở."
Cả năm nay Lê Thừa không về, anh có hơn nửa tháng phép thăm thân, đã hẹn là đến rằm tháng Giêng, sau khi ăn Tết Nguyên Tiêu xong mới trở lại đơn vị. Dự sinh của cô cũng vào khoảng thời gian này.
Vừa hay hai bên nhà đều có thể ở, cũng coi như là một sự làm quen.
Chuyện này Tiết Tầm đã biết từ trước khi lên máy bay, mỉm cười gật đầu: "Ừ, chuyện này anh ấy đã nói với chị rồi, chị thấy như vậy rất thú vị. Bên này gần sông,m có thể ngắm cảnh, rất tốt."
"Chỉ là người trong nhà hơi đông." Lê Tinh cười nói, liếc nhìn anh trai đang đứng dựa tường, im lặng mỉm cười nhìn hai người nói chuyện. Ánh mắt Lê Tinh khẽ chuyển, nói thêm: "Anh ba và chị có thể thu dọn hành lý trước, nghỉ ngơi một lát. Bữa trưa còn sớm, lát nữa em sẽ gọi hai người. Nếu muốn ăn chè thì cứ nói anh ba ra lấy là được."
Tiết Tầm quả thực không muốn ra ngoài ngay, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nghe vậy liền nói: "Ừ, được."
Lê Tinh biết chị dâu ba còn chưa quen với việc trong nhà có nhiều người như vậy, nên cố ý dành thời gian và không gian riêng cho anh trai mình trấn an chị dâu. Nói xong liền đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa phòng lại giúp.
"Em rất thích nơi này."
Tiết Tầm thấy Lê Tinh đã ra ngoài, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mặt sông rộng lớn, một khung cảnh hoàn toàn khác với nhà cô. Nhưng có lẽ vì cô cảm nhận được sự quan tâm trong căn phòng này, và sự chào đón của nơi này dành cho cô, cô lại rất thích khung cảnh sông nước như vậy. Cảm giác xa lạ và không thoải mái trong lòng đột nhiên tan biến. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười quay đầu lại nói với Lê Thừa.
"Em cũng rất thích em gái anh, quen biết anh thật sự rất tốt."
Lê Thừa vừa mới đi đến bên cạnh Tiết Tầm, nghe vậy khẽ nhướng mày.
Danh Sách Chương: