Mục lục
Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bóng đè vẫn tiếp tục.

Lục Huấn bị giam trong một không gian dài và hẹp, khác với việc cưỡi ngựa xem hoa trong giấc mơ trước, lúc này linh hồn của anh dường như hòa nhập với bản thân trong giấc mơ, anh có ký ức của anh ở thế giới kia, có thể cảm nhận sâu sắc hơn từng khung cảnh đang diễn ra trước mắt như một bộ phim.

Anh nhìn thấy những gì xảy ra sau khi anh chết.

Khi nhận được tin anh qua đời, cô vẫn còn ở nhà họ Lục, đang trò chuyện với ông nội. Sau khi người nhà họ Lê lần lượt rời xa cô, cô càng trân trọng những người thân còn lại.

Thường ngày, ngoài việc mua sắm và ở bên cạnh anh, thời gian còn lại cô thường về nhà họ Lê cùng Thường Khánh Mỹ và Thiên Tứ, hoặc ở lại nhà họ Lục. Cô luôn nói anh rất bận, rất mệt, tình trạng của cô còn khiến anh thêm gánh nặng, khiến anh không có thời gian ở bên người nhà, cô không giúp được gì cho anh, chỉ có thể giúp anh bầu bạn với người già.

Cô rất tận tâm trong việc này, chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lục hầu như cô đều chăm sóc, chăm lo cho ông nội, giúp Lục Hân tìm được việc làm yêu thích, khuyên nhủ Lục Cẩn vì bệnh tật mà luôn tự ti sống trong bóng tối.

Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo vốn không hợp nhau, nhưng có cô ở giữa luôn kịp thời hóa giải những mâu thuẫn có thể nảy sinh giữa hai người. Lục Kim Xảo không lý không buông tha ai, có lý càng không nhường nhịn, nhưng trước mặt cô sẽ kiềm chế, thu bớt tính tình. Hách Lệ Hoa có ý muốn lấy lòng, muốn làm một người mẹ chồng tốt trước mặt cô cũng sẽ nhẫn nhịn, khi tụ tập lại vì có cô mà tiếng ồn ào sẽ giảm bớt, Lục Hân và Lục Cẩn thích cô, cũng thường tìm cô tâm sự, trên bàn ăn cũng không còn im lặng như tờ nữa.

Bề ngoài, nhà họ Lục có bóng dáng của gia đình họ Lê năm xưa, khi mọi người còn sống chung.

Ông nội luôn nói cô là cháu dâu tốt nhất, Lục Hân và Lục Cẩn cũng nói cô là chị dâu tốt nhất.

Cô đã làm rất tốt, vì không muốn anh lo lắng, không muốn trở thành gánh nặng của anh, nên cô đã rất cố gắng đối mặt với những bất hạnh mình gặp phải, tích cực đi khám bác sĩ chữa bệnh, cô đã thực sự cố gắng vì anh mà sống.

Nhưng hôm đó, khi nhận được điện thoại báo tin anh chết bất đắc kỳ tử, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt, những nỗ lực gượng dậy như một hơi thở gắng gượng tan biến hoàn toàn.

Anh nhìn thấy những ngón tay đang run rẩy cầm điện thoại của cô trắng bệch, đôi mắt mất đi tiêu cự không biết nhìn về đâu, lặp đi lặp lại hỏi người bên kia điện thoại: "Anh nói ai chết? Chết như thế nào?"

"Sao có thể? Giữa trưa chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau. Anh ấy chỉ hơi cảm mạo thôi!"

"Anh ấy sao có thể chết! Anh ấy không thể chết!"

"Anh ấy còn hứa năm nay sẽ cùng tôi đi Thượng Hải, đi Tây Bắc, anh ấy sao có thể chết?"

Cô không muốn tin, không muốn chấp nhận, gần như gào thét vào điện thoại, cuối cùng vẫn là ông nội đau đớn ôm ngực giật lấy điện thoại từ tay cô. Cô nhìn thấy ông nội không ổn, không biết nghĩ đến điều gì bèn hoảng loạn gọi lớn tên ông, lại gọi Hách Lệ Hoa đang "nghỉ ngơi" trong phòng ra.

Ông nội đột ngột nghe tin dữ không chịu nổi nên ngất xỉu, cô hiếm khi không đi cùng đến bệnh viện, nhường Hách Lệ Hoa và người hàng xóm cõng ông nội lên xe đi bệnh viện, sau khi xác nhận Cố Như và Lộ Phóng sẽ đến, cô một mình lái xe đi tìm anh.

Suốt dọc đường mặt cô trắng bệch như tờ giấy, xe phóng như bay, tốc độ và trạng thái của cô lúc đó khiến anh chỉ nhìn thôi cũng run rẩy. Cô không tin anh đã chết, từ chối tin anh đã chết, đến khi nhìn thấy xác anh cô vẫn chưa tin, cô kéo xác anh đã lạnh ngắt toàn thân vào lòng, hôn anh và bảo anh tỉnh dậy, nếu không khỏe thì về nhà ngủ, rồi họ sẽ đi khám bác sĩ.

Người gọi điện cho cô là Quý Lâm, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, cậu ta cố gắng khuyên can nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Cô khăng khăng đưa anh về nhà, đưa anh về phòng ngủ của họ, cố gắng để anh nghỉ ngơi, cô hoảng loạn nghĩ rằng chỉ cần anh nghỉ ngơi là sẽ tỉnh lại.

Suốt ba ngày cô không ăn không uống, nằm trên giường bên cạnh anh, ai đến cũng không mở cửa.

Cuối cùng vẫn là anh hai Lê Chí Quân tìm thợ khóa phá cửa, mới có thể nhìn thấy cô.

Nhưng nhìn thấy cô đã không còn tỉnh táo. Cô đã phát bệnh, hoàn toàn phát bệnh.

Trời lạnh giá, cô mặc chiếc váy hai dây màu trắng mà anh thích, khuôn mặt tái nhợt xanh xao, đôi mắt sưng đỏ đầy tia máu, nhìn thấy Lê Chí Quân phá cửa xông vào, ngón tay cô lạnh cóng run rẩy đưa lên miệng khẽ "suỵt" một tiếng, bảo anh hai nói nhỏ thôi, nói anh mệt rồi, đừng đánh thức anh.

Lê Chí Quân lúc đó nhìn thấy cảnh này có cảm giác gì anh không biết, anh chỉ biết mình cảm nhận được nỗi đau như xé nát tâm can.

Đó có lẽ là lần duy nhất anh hai nặng lời với cô, bảo cô tỉnh táo lại, bảo cô đừng làm anh chết cũng không được yên.

Đừng làm anh chết cũng không được yên.

Chỉ một câu nói đó, cô ôm xác anh khóc nức nở.

Cô không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn phải buông.

Tang lễ của anh do anh hai, người nhà họ Lục, Vũ Tiến và Thuận Tử cùng nhau lo liệu, cô không rời anh nửa bước, đôi mắt nhìn chằm chằm anh nằm trong quan tài không rời.

Đêm trước khi đưa anh đi hỏa táng, cô định cắt mạch tự tử để đi theo anh, may mắn là chị dâu Thường Khánh Mỹ lo lắng cho cô mà luôn ở bên cạnh, đã phát hiện kịp thời.

Anh hai biết chuyện này, liền cầm dao đưa cho cô: "Em muốn chết phải không? Em quên lời mẹ dặn trước khi mất rồi sao? Được, vậy đi đi, nhưng Lục Huấn đi đã mấy ngày rồi, chắc đã uống canh Mạnh Bà quên hết em rồi, em một mình chắc chắn sẽ sợ, không sao, anh hai đi cùng em."

"Mạng của anh hai vốn là em cứu về, cũng sống đủ rồi, dù sao nhà họ Lê chúng ta cũng sắp tuyệt tự, anh hai đi cùng em."

Lê Chí Quân không tìm được cách nào để em gái sống tiếp, thực tế mấy năm nay anh ấy cũng rất đau khổ, sống trong tuyệt vọng, anh ấy chỉ có thể nghĩ đến cách này. Thường Khánh Mỹ bị hai anh em dọa cho chân tay bủn rủn, đứng không vững, Thiên Tứ càng sợ hãi không ngừng khóc, ôm lấy cô út cầu xin cô đừng chết.

Đêm đó, căn biệt thự cổ chỉ có tiếng khóc xé lòng.

Sau đêm đó, cô không tìm đến cái chết nữa.

Tang lễ kết thúc, Lê Chí Quân không yên tâm để cô một mình nên đưa cô về nhà họ Lê.

Lúc này, Hách Lệ Hoa lại nhảy ra.

Hách Lệ Hoa ra tay giết anh, ngoài việc bị Thường Hùng nắm được thóp chuyện bà ta trộm trang sức của Lê Tinh đi bán, được gã cho 100 ngàn tệ để mua mạng anh, còn vì Thường Hùng nói với bà ta rằng nếu anh chết, bà ta với tư cách là mẹ nuôi có thể được chia ít nhất một nửa tài sản của anh.

Lúc trước khi mọi người còn chưa chôn cất anh, bà ta chột dạ nên không dám đến dự tang lễ, toàn bộ thời gian giả vờ làm con dâu hiếu thảo ở bệnh viện chăm sóc ông cụ Lục. Sau đó ông cụ Lục gắng gượng xuất viện để đưa tang anh, bà ta không thể không lộ diện, nhưng vì quá sợ hãi nên đã giả vờ ngất xỉu hai lần, chỉ để không phải ở gần anh.

Giờ đây khi anh đã được chôn cất, bà ta cảm thấy không còn gì đáng sợ, những toan tính trong lòng cũng không giấu được nữa.

Đầu tiên là hỏi sau khi anh mất, những sự nghiệp của anh sẽ được sắp xếp như thế nào, sau đó lại xúi giục ông cụ Lục nhắc đến chuyện tiền bạc, nói cô còn trẻ, có thể tái giá hay không.

Ý đồ của hai vợ chồng bà ta quá rõ ràng, cho dù ông cụ Lục có cứng rắn nói rằng di sản của anh họ không được chia, nhưng Hách Lệ Hoa vẫn không từ bỏ hy vọng, còn lén đến nhà họ Lê tìm cô.

Anh đột ngột qua đời, Quý Lâm đã giúp báo cảnh sát, nhưng đáng tiếc Thường Hùng đã chuẩn bị trước, mua chuộc pháp y và nhân viên điều tra, đưa ra kết quả là chết do làm việc quá sức.

Hách Lệ Hoa vô sỉ đổ lỗi làm việc quá sức của anh lên người cô, nói nếu không phải cô quá thích mua sắm thì anh sẽ không phải làm việc mệt mỏi đến chết.

Cô vốn vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất anh, lại nghe được những lời đó của Hách Lệ Hoa, nên suy sụp hoàn toàn, ôm đầu đau đớn không ngừng lẩm bẩm: "Là tôi hại chết anh ấy?Thật sự là tôi liên lụy anh ấy? Người đáng chết thật ra là tôi?"

Những lời nói của Hách Lệ Hoa đã hoàn toàn hủy hoại cô, khiến cô không còn ý chí sống. Lê Chí Quân không còn cách nào đành nhờ gia đình họ Thẩm, dì hai và chị họ tìm cách mời một chuyên gia từ nước ngoài về thôi miên cô. Để cô tạm thời quên đi anh, quên đi cha mẹ, anh cả, anh ba, các cháu, chỉ nhớ mình là con gái nhà họ Lê rất thích mua sắm.

Vì có thể giữ cho em gái sống sót, Lê Chí Quân đã dùng mọi cách, anh ấy không tiếc hủy hoại sự tồn tại của gia đình Lê Chí Quốc và Lê Thừa, bịa đặt chuyện hai ông bà họ Lê chết do tai nạn, còn đặc biệt tìm đến nhà họ Lục uy hiếp Hách Lệ Hoa.

Chỉ là thôi miên có tác dụng phụ, cô luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, ví dụ như bố mẹ mất khi nào? Cô chỉ có một người anh hai?

Tại sao cô lại cảm thấy không đủ?

Điều này dẫn đến việc trong lòng không yên, chứng nghiện mua sắm càng thêm nghiêm trọng. Càng mua sắm điên cuồng, tiêu tiền càng ngày càng lớn.

Nếu anh còn sống, các sản nghiệp vẫn hoạt động bình thường, thì việc cung cấp cho cô chi tiêu như vậy không có vấn đề gì, nhưng anh đã chết, không có bất kỳ sự chuẩn bị sắp xếp nào, chết quá đột ngột. Vũ Tiến, Thuận Tử, Kim Bưu vốn đã không phải là đối thủ của Thường Hùng và Phạm Trường Hải, vì cái chết của anh mà càng thêm rối loạn.

Dẫn đến việc bị tính kế liên tiếp, đội xe, trạm thuỷ sản và cả những sản nghiệp mà anh đầu tư riêng, tất cả đều đình trệ, đối mặt với nguy cơ đóng cửa.

Những sản nghiệp khi anh còn sống đều sinh lời, thì giờ đây đã chết, số tiền lưu động trong tay cô ngày càng ít đi, đúng lúc này, Lê Chí Quân cũng qua đời.

Trên đường truy tìm chân tướng cái chết của anh, anh ấy gặp tai nạn. Trước khi chết, anh ấy chỉ kịp gọi điện cho Thường Khánh Mỹ, nói cho chị ấy biết sự thật về cái chết của gia đình họ.

Thường Khánh Mỹ muốn báo thù cho họ nhưng lại sợ bị diệt khẩu, chị ấy chỉ có thể giao phó Lê Tinh cho Lê Linh, giả vờ đau buồn mang theo Thiên Tứ bỏ trốn.

Thường Khánh Mỹ cho rằng mình chỉ tạm thời trốn tránh một thời gian, nhưng không ngờ rằng lần trốn này kéo dài mấy năm, đến khi chị ấy nghe được tin tức của em gái, chính là tin em gái đã chết.

Lê Chí Quân chết, Thường Khánh Mỹ quá đau buồn mang theo con trai xuống phía Nam, cho dù ký ức trong đầu không rõ ràng, Lê Tinh vẫn cảm thấy đau khổ, cô chỉ có thể không ngừng dùng việc mua sắm để làm tê liệt bản thân.

Cho đến khi cô tiêu hết sạch tiền trong tay, còn vì rơi vào bẫy của Thường Hùng và Lương Vạn Long mà mắc nợ một khoản lớn, bị bán đấu giá hết tài sản, sau đó một mình cô đi trên đường, nhớ lại tất cả.

Trên con phố dài, cô nhìn về phía hư không gọi lớn một tiếng: "Ông xã."

Không có tiền, không có nhà, mất đi tất cả người thân, lại nhớ lại tất cả quá khứ vào lúc này.

Đã từng có anh để cô lưu luyến, vướng bận; có Lê Chí Quân cầm dao ép cô phải sống. Giờ đây không còn ai bên cạnh cô nữa, ngay trong đêm Lê Linh đón cô về, cô ôm quyết tâm tự tử, vì không muốn nhà Lê Linh trở thành hung trạch, nên nửa đêm cô rời khỏi nhà Lê Linh, ở con hẻm cách đó hai dãy phố cầm dao cạo râu cứa mạnh vào cổ tay.

Máu tươi ào ạt chảy ra, rất nhanh thấm ướt phiến đá xanh dưới tay cô.

Đã từng mơ thấy cảnh này một lần, xem lại một lần nữa Lục Huấn vẫn cảm thấy tim mình như bị khoét rỗng. Nhưng đây vẫn chưa kết thúc, không biết có phải do có sự liên kết giữa chị em không, cô vừa ra khỏi cửa không lâu, Lê Linh đột nhiên tỉnh giấc, trong lòng bất an bèn rời giường đi vào phòng cô, rất nhanh phát hiện cô không còn ở đó.

Lê Linh vội vàng gọi Tưởng Tiên dậy đi tìm, hai người cầm đèn pin, cuối cùng cũng tìm được cô.

Giống như Lê Chí Quân trước đây, Lê Linh cũng không biết phải làm thế nào để cứu người em gái đã mất đi tất cả chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cuối cùng đành nhờ cậy gia đình họ Thẩm ở Tây Bắc và nhà họ Phó ở Thượng Hải.

Bác cả nhà họ Thẩm vì chuyện này mà đích thân đến một chuyến.

Để cô có ý chí sống, ông ấy nói với cô rằng cái chết của người nhà họ Lê không phải tai nạn, bảo cô cho dù muốn tìm đến cái chết, ít nhất cũng phải đợi đến khi báo được mối thù lớn của bố mẹ, anh trai và các cháu.

Bố mẹ, các anh và các cháu đều chết không phải do tai nạn, Lê Tinh chưa từng nghĩ sẽ nhận được một sự thật như vậy, cuối cùng cô cũng nảy sinh chút ý chí muốn sống vì chuyện này.

Cô cũng có một thắc mắc mới, nếu người nhà cô chết không phải do tai nạn, vậy còn Lục Huấn thì sao?

Anh có thật sự chết bất đắc kỳ tử không?

Đã gần một năm trôi qua kể từ khi anh mất, cô nhớ lại ngày hôm đó vẫn như đang nằm mơ.

Lê Tinh hỏi bác cả, bác cả nhìn cô, một lúc sau mới trả lời: "Vẫn đang điều tra."

Bác cả và cô đã thỏa thuận, cô ngoan ngoãn cùng chị họ nhà họ Phó ra nước ngoài điều trị, ông ấy sẽ sớm có tin tốt báo cho cô, cũng sẽ sớm điều tra rõ chân tướng cái chết của Lục Huấn và nói cho cô biết.

Cô đồng ý, rất nhanh cùng chị họ nhà họ Phó ra nước ngoài.

Báo thù cho người nhà, làm rõ anh đã chết như thế nào đã trở thành mục đích sống duy nhất của cô. Cô biết nếu mình không đủ tỉnh táo, bác cả và chị họ sẽ không nói cho cô biết thêm thông tin, cho nên cô đã rất cố gắng phối hợp điều trị, cố gắng để mình khá hơn, ít nhất là bề ngoài cô phải khá lên.

Sau đó chị họ nhà họ Phó nói với cô con hổ lớn hại nhà họ Lê đã sa lưới, những kẻ còn lại chỉ là đồng lõa hại nhà họ Lê, bệnh tình của cô quả thực đã có chuyển biến tốt rõ rệt.

Chỉ là, cô không đợi được bác cả nhà họ Thẩm tiếp tục báo tin tốt, mà lại nhận được một bức thư không đề tên người gửi, bên trong là báo cáo về cái chết thực sự của anh. Báo cáo ghi rõ nguyên nhân cụ thể cái chết của anh, mà ở mặt sau của báo cáo tử vong còn dán hai bức ảnh, một là viên thuốc cảm, một là thuyết minh về một loại thảo dược có thể khiến người ăn vào có triệu chứng giống như cảm mạo.

Nhìn thấy bức ảnh đó, cô như chết lặng.

Cùng ngày, cô không thông báo cho ai, một mình trở về Ninh Thành.

Sáng hôm sau, cô xuất hiện ở khu nhà tập thể của nhà máy đóng tàu, chặn Hách Lệ Hoa đang ra ngoài mua thức ăn, cô nói cô còn thừa một ít đồ trang sức không dùng đến, nếu Hách Lệ Hoa muốn thì có thể đến chọn vài món.

Kể từ sau khi Hách Lệ Hoa muốn chia một nửa tài sản của cô không thành, còn để lộ bộ mặt thật khiến quan hệ với nhà họ Lê rạn nứt, bà ta và ông chồng bị ông cụ Lục đuổi ra ngoài. Sau đó Lê Chí Quân tìm đến cửa, hai đứa con biết chị dâu vì những lời nói đó của mẹ chúng mà suy sụp tinh thần, cũng không nhận bà ta nữa.

Hách Lệ Hoa không có việc làm, lại quen với khoảng thời gian trước kia được Lê Tinh chu cấp, số tiền lương ít ỏi của ông chồng không đủ cho bà ta chi tiêu. Bà ta nhận được số tiền kia từ Thường Hùng, nhưng vì chột dạ, sợ bị phát hiện nên không dám tiêu, cuộc sống của bà ta ngày càng túng quẫn.

Nghe được Lê Tinh nói muốn đem số trang sức cuối cùng còn lại tặng cho mình, phản ứng đầu tiên của bà ta là vui mừng, ngay sau đó là cảnh giác.

Chuyện Lê Tinh đã tiêu hết tiền tài, nhà họ Lục đều biết, bà ta không tin Lê Tinh còn đồ trang sức, huống chi không có lý do gì lại cho bà ta.

Lê Tinh thấy phản ứng đó của bà ta cũng không để ý, chỉ nói mình ra nước ngoài chữa bệnh một thời gian, hiệu quả không tốt lắm, cô cũng không muốn liên lụy người khác, chỉ muốn tìm đến sự giải thoát.

Những món đồ trang sức đó là cô gặp Hà Trân ở nước ngoài khi đang điều trị, chị ấy đã tặng cô, không phải đồ quý giá gì, có lẽ chỉ đáng giá khoảng hai trăm ngàn tệ. Là những thứ cuối cùng của cô, cô muốn nhờ bà ta cầm đi bán để cho ông nội dưỡng già, cô đã tiêu hết tiền của anh, không thể để ông nội không có một đồng dưỡng già nào.

Những lời cô nói nghe qua là muốn buông xuôi tất cả, bất cứ ai nghe thấy cũng nên khuyên can.

Nhưng Hách Lệ Hoa lại bị mấy chữ "hai trăm ngàn" hấp dẫn, giả vờ khuyên nhủ một phen, sau đó hỏi cô hiện tại đang ở đâu, đồ đạc ở đâu, sợ bị phát hiện, bà ta chủ động kéo cô rời khỏi khu nhà của gia đình.

Lê Tinh cũng tùy bà ta kéo đi, giữa đường cô rủ Hách Lệ Hoa cùng cô đến mộ anh, cô muốn nhìn anh một lần nữa.

Anh mất cũng đã gần hai năm, mấy năm nay trong lòng Hách Lệ Hoa có quỷ, chưa từng đến mộ anh một lần, nghe thấy phải đi thăm anh, Hách Lệ Hoa theo bản năng kháng cự, nhưng vì những món đồ trang sức kia nên bà ta vẫn đồng ý.

Cứ như vậy, Hách Lệ Hoa đi theo cô đến trước mộ anh.

Đến nơi, không biết có phải do thời tiết lúc đó đang chuyển lạnh mà trời âm u, cộng thêm nghĩa trang trống trải hoang vắng, Hách Lệ Hoa luôn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo đáng sợ, bà ta hoàn toàn không dám đến gần bia mộ.

Lê Tinh nhìn phản ứng co rúm của bà ta, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cô gọi Hách Lệ Hoa: "Dì, mấy năm nay dì có thường xuyên mơ không?"

"Cái gì?" Hách Lệ Hoa không ngờ cô sẽ đột nhiên hỏi như vậy, sửng sốt thốt lên.

"Không có gì, chỉ là con thường xuyên mơ, luôn mơ thấy Lục Huấn, anh ấy luôn nói với con rằng ở dưới đó rất lạnh. Nói đến mới nhớ, ngày Lục Huấn mất cũng là sinh nhật của dì, giữa trưa chúng ta mới cùng nhau ăn cơm xong, anh ấy là do dì nuôi lớn, con cho rằng dì cũng giống như con, cũng từng mơ thấy anh ấy."

"À.... có lẽ nó đã báo mộng cho con rồi, lúc còn sống nó quan tâm con nhất..." Hách Lệ Hoa miễn cưỡng cười đáp, trong lòng quá bất an, rất nhanh bà ta chuyển chủ đề, bảo Lê Tinh nhanh chóng đốt tiền vàng mã cho anh rồi về, thời gian không còn sớm.

Lê Tinh không phản bác, khi đốt vàng mã cô nhờ Hách Lệ Hoa giúp cô chia ra. Hách Lệ Hoa do dự một chốc, nhưng không tiện từ chối, chỉ là khi bà ta vừa nhận lấy xấp tiền giấy từ tay cô, cúi người xuống, bỗng nghe thấy một tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, đợi bà ta phản ứng lại, quay đầu chỉ nhìn thấy Lê Tinh rút con dao nhọn từ gáy bà ta ra.

"Tôi đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, tại sao bà lại hại anh ấy? Cho dù bà không có tình cảm với anh ấy, nhưng mấy năm nay anh ấy đối với nhà họ Lục, đối với Lục Hân và Lục Cẩn còn chưa đủ tốt sao? Tôi đối với bà, đối với Lục Hân và Lục Cẩn còn chưa đủ tốt sao?"

"Anh ấy chết thì bà được lợi gì? Chỉ vì số di sản mà bà chắc chắn không chiếm được đó sao?"

Hai mắt Lê Tinh đỏ hoe, sau khi biết cái chết của người nhà họ Lê không phải tai nạn, cô đã xác định cái chết của anh cũng không phải tai nạn, chỉ là cô đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân có thể dẫn đến cái chết của anh, nhưng không ngờ rằng người hại anh lại là người bên cạnh, lại là người mà cô coi là người nhà của anh, mà cô lại là đồng lõa.

Anh chết vì trúng độc, món đồ duy nhất anh ăn vào ngày qua đời là bát canh cô nấu cho anh, cô đã đưa thuốc cảm cho anh, rót nước cho anh.

Thật đáng chết, cô đã tự tay đưa thuốc độc cho anh.

"Kẻ hại chết anh phải chết trước mộ anh để tạ tội."

Máu tươi theo lưỡi dao sắc bén, lấp lánh ánh lạnh chảy xuống, Hách Lệ Hoa nhìn cô, lại nhìn con dao trong tay cô, trợn to mắt.

Bà ta không ngờ chuyện này sẽ bị phát hiện, càng không ngờ sẽ bị Lê Tinh phát hiện, còn bị cô đâm một nhát từ phía sau. Bà ta hoảng loạn che lấy vết thương ở gáy đang phun máu, muốn chạy nhưng lại phát hiện tay chân lạnh ngắt, không thể cử động, bà ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng Lê Tinh đã đâm quá sâu, đâm thủng động mạch cổ và cổ họng của bà ta, cuối cùng bà ta không thể nói ra một lời biện minh nào mà ngã xuống đất.

Cô đã giết Hách Lệ Hoa, giết con rắn độc đã hại anh, nhưng trên mặt cô không có vẻ vui mừng. Phía sau vang lên tiếng động, Lương Vạn Long dẫn theo một đám người không biết từ đâu xông ra.

Nhìn Hách Lệ Hoa ngã trên mặt đất, lại liếc nhìn con dao nhọn dính máu trong tay cô, gã hứng thú nhìn cô: "Xem tôi gặp được gì này, một người đẹp như vậy lại giết người, vậy phải làm sao đây?"

Lê Tinh nắm chặt con dao trong tay. Cô nhận ra Lương Vạn Long, khi anh còn sống, tuy không thường nói với cô về chuyện làm ăn nhưng cũng không giấu giếm cô. Lương Vạn Long và Thường Hùng là đối thủ làm ăn của anh, trước đây khi họ đi mua sắm cũng đã vô tình gặp Lương Vạn Long rất nhiều lần, anh không hề che giấu sự chán ghét đối với Lương Vạn Long.

Những sản nghiệp mà anh để lại cũng bị Lương Vạn Long và Thường Hùng cùng nhau phá hoại.

Nếu như khoảng thời gian đó cô không mất trí nhớ....

Lê Tinh nghĩ rồi cười khổ, cho dù không mất trí nhớ thì cô có thể làm gì, cô vẫn luôn là một gánh nặng, thậm chí còn hại chết anh. Giống như bây giờ, biết rõ Lương Vạn Long và Thường Hùng, một trong hai gã có thể là kẻ chủ mưu sai khiến Hách Lệ Hoa hại anh, nhưng cô cũng không có cách nào.

Cô đã bệnh rất lâu, cơ thể rất yếu, giết một Hách Lệ Hoa cũng không dám hỏi rõ ràng rồi mới ra tay, chỉ sợ bà ta cảnh giác thì sẽ thất bại.

Cô thật sự không có khả năng đi giết một kẻ xảo trá khỏe mạnh, cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào dì hai, gửi gắm vào canh bạc cuối cùng của mình.

Lương Vạn Long không biết Lê Tinh đang nghĩ gì, gã còn muốn lấy việc Lê Tinh giết người để uy hiếp dụ dỗ cô, muốn cô cùng gã đến Cảng Thành.

Cô lạnh lùng nhìn khuôn mặt béo phị của Lương Vạn Long, không nói gì cả, chậm rãi đi đến trước mộ anh, ngón tay trắng nõn sờ lên bức ảnh của anh trên bia mộ, rồi giơ tay đâm dao vào cổ mình.

Máu cô bắn tung tóe lên bia mộ, anh cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt cùng nỗi đau. Bên tai nghe thấy giọng nói vừa khóc vừa cười của cô: "Xin lỗi anh, ông xã."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK