Mục lục
Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiểu Bông sinh ra nặng 2,8kg, dài 48cm, là kích thước lý tưởng để sinh thường, hơn nữa ngôi thai thuận, nên bé không làm mẹ phải chịu nhiều đau đớn.

Lê Tinh lúc bị vỡ ối cảm nhận được bụng gò cứng đau đớn thì rất sợ, cứ ôm Lục Huấn khóc không ngừng, khiến Lục Huấn, Lê Thừa, Lê Hà Niên trên xe cũng đỏ hoe mắt theo. Đến khi chuẩn bị vào phòng sinh, cô hoàn toàn không dám bước vào, cứ cảm thấy bước qua cánh cửa đó là sẽ không ra được nữa, cứ nắm chặt vạt áo dạ của Lục Huấn không buông.

Trong tình huống này, Lục Huấn dù không nỡ cũng không dám để cô một mình đi vào. Nghe y tá nói đóng thêm tiền thì có thể vào phòng sinh riêng, cho một người vào cùng để hỗ trợ sản phụ, anh không chút do dự bảo Hà Niên đi đóng tiền, rồi cùng Lê Tinh vào trong.

Nhưng khi vào trong anh cũng không giúp được gì nhiều, thậm chí còn có chút gây phiền. Lê Tinh quá dựa dẫm vào anh, anh cũng không có nguyên tắc trước mặt cô. Lê Tinh chỉ cần rê.n rỉ hai tiếng là mắt anh còn đỏ hơn cả cô. Bác sĩ bảo rặn, Lê Tinh không biết cách rặn, mấy lần liền mất sức, sau đó cô ỉu xìu nói không có sức, anh liền nắm tay cô nói nghỉ ngơi một chút.

Bác sĩ và hộ sinh đều bất lực, thế này thì làm sao mà sinh được, cuối cùng đành phải lấy cớ bảo anh đi lấy nước đường cho sản phụ để bổ sung năng lượng, mời anh ra ngoài trước.

Anh đi rồi, Lê Tinh rất hoảng, cô không ngừng nhìn ra cửa mong anh nhanh chóng quay lại, nhưng bác sĩ lại đóng cửa lại, bảo cô tiếp tục.

Lúc này Lê Tinh cũng nhận ra ý đồ của bác sĩ, hiểu được vấn đề của mình, sau khi nghe bác sĩ nói những lời nghiêm khắc, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung để rặn. Khi cô lại một lần nữa mất sức và nản lòng, bác sĩ đột nhiên nói đã nhìn thấy đầu em bé, bảo cô cố gắng thêm chút nữa, cô đột nhiên có thêm động lực và hy vọng, cắn răng dùng sức, rất nhanh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, em bé đã ra đời.

Toàn bộ quá trình chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, không gặp phải khó khăn gì, không bị rạch tầng sinh môn hay phải dùng đến thủ thuật hỗ trợ sinh. Sinh xong, tuy có chút mệt mỏi nhưng không đến mức ngất đi.

Nghe tiếng bé con khóc nỉ non, mắt cô rưng rưng nhưng khóe môi lại cong lên. Lục Huấn mang nước đường vào, bác sĩ đã lau qua cho Tiểu Bông, xác định cân nặng chiều cao xong thì quấn bé trong một chiếc chăn mỏng. Hai người cùng nhau ngắm nhìn con gái được quấn tã cẩn thận.

Lê Tinh từng thấy hình ảnh trẻ sơ sinh, cô nghĩ Tiểu Bông cũng sẽ có làn da đỏ hỏn nhăn nheo, nhưng không phải vậy. Tiểu Bông bé xíu, tóc ướt đẫm nước ối đen nhánh, xoăn nhẹ, mũi miệng đều xinh xắn, làn da không hề nhăn mà trắng hồng. Lúc này bé đã tỉnh, đôi mắt chưa mở hẳn, chỉ hé ra một khe nhỏ.

Lê Tinh không nỡ chớp mắt, ngón tay khẽ chạm vào má Tiểu Bông. Bé con quá nhỏ, cô không dám mạnh tay, chỉ chạm nhẹ như chạm vào một nhúm bông mềm. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, khiến cô quên hết mệt mỏi và đau đớn vừa trải qua, bất giác mỉm cười:

"Con bé xinh quá, đáng yêu quá."

Lục Huấn vẫn cầm bát nước đường định cho Lê Tinh uống, ánh mắt cũng không rời con gái mới sinh. Cảm giác huyết thống gắn kết thật kỳ diệu, trái tim anh tràn ngập hình ảnh hai mẹ con, ánh mắt dịu dàng như nước: "Ừ, xinh thật, đáng yêu thật."

"Đúng là một bé con xinh xắn, bé xinh nhất mà tôi từng thấy. Chúc mừng hai người nhé." Bác sĩ vừa làm xong việc, đi tới nghe hai người trò chuyện, liền cười nói.

Tiểu Bông vẫn thức, bác sĩ bảo Lê Tinh cho bé bú, nói sữa non rất giàu dinh dưỡng, đây cũng là thời điểm tốt nhất để bắt đầu cho con bú.

Bú xong, Tiểu Bông ngủ thiếp đi. Lục Huấn cho Lê Tinh uống chút nước đường, rồi cùng hộ lý đẩy hai mẹ con ra khỏi phòng sinh.

Người nhà họ Lê đều đang chờ ở ngoài. Thẩm Phương Quỳnh, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ, mắt ai cũng đỏ hoe. Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân, Lê Thừa cũng chẳng khá hơn, cả đám chân còn đi dép lê, áo khoác chưa kịp mặc, tóc tai rối bù sau hai tiếng chờ đợi.

Lê Thừa vò nát điếu thuốc trên tay. Tiết Tầm lần đầu thấy anh như vậy, không biết an ủi thế nào, chỉ biết đứng bên cạnh anh.

Cùng trang lứa, Lê Hà Niên đứng khoanh tay chờ ngoài cửa. Lê Hà Dương không bình tĩnh được như anh trai, sốt ruột đi đi lại lại. Thiên Tứ bên cạnh cứ lay cửa phòng sinh, nhón chân nhìn vào trong: "Sao em không nghe thấy tiếng cô út vậy? Có phải em bé ra đời rồi không? Em vừa nghe thấy tiếng em bé khóc."

"Tiếng em bé khóc nào? Em nghe thấy ở đâu? Mà có nghe thấy thì chắc gì đã là em bé nhà mình?"

Lê Hà Dương lo lắng vô cùng.

Nhà họ mấy năm nay ít thêm người. Năm ngoái Lê Linh sinh con, cậu biết tin vào ngày hôm sau. Nhưng hồi nhỏ lúc Thường Khánh Mỹ sinh Thiên Tứ, cậu cũng có mặt. Lúc đó Thường Khánh Mỹ cũng vỡ ối trước, tệ hơn là Thiên Tứ còn bị dây rốn quấn cổ, chij ấy suýt chết mới sinh được Thiên Tứ. Lần đó khiến cả nhà họ Lê và Lê Hà Dương sợ xanh mặt.

Vì vậy, khi Lê Tinh ở nhà phát hiện vỡ ối, cả nhà cuống cuồng. Lúc Lục Huấn bế cô xuống lầu, tay cậu run rẩy, mọi người cũng chẳng khá hơn. Lê Hà Dương chở người nhà đến, xe còn quẹt vào hàng rào bảo vệ.

Đêm đó không chỉ mình Lê Tinh vào phòng sinh. Hơn nữa, phòng sinh không cách âm tốt lắm, họ nghe thấy không ít tiếng kêu la trên hành lang, từng tiếng như xé ruột gan khiến người ta căng thẳng. Thêm cả dáng vẻ Lục Huấn ra ngoài lấy nước đường lúc nãy, khiến Lê Hà Dương càng thêm lo. Thiên Tứ cứ lải nhải cậu càng thấy rối, chống nạnh quay sang hỏi.

"Em nghe thấy rõ ràng mà." Thiên Tứ nghiêng đầu thấy anh hai tóc tai bù xù như sư tử, mặt mày cau có, bĩu môi. "Tiếng khóc rất êm tai, chắc chắn là em bé nhà mình."

Nói xong, Thiên Tứ không thèm để ý anh hai nữa, cậu bé tròn vo uốn éo, nằm bò ra cửa nhìn vào trong.

Lê Hà Dương liếc cậu nhóc một cái, định bước lên xem thì cửa phòng sinh mở, Lục Huấn đẩy Lê Tinh ra.

"Cô út!" Mắt Thiên Tứ phát sáng, phản ứng nhanh hơn ai hết, chạy vọt lên. "Cô út, em bé ra rồi ạ? Là em trai hay em gái ạ?"

Thiên Tứ hỏi xong, mắt nhanh chóng liếc sang chỗ trẻ sơ sinh được dượng út che chở, vội chạy qua đó xem.

Lê Hà Dương, Lê Hà Niên cũng vội vây lại, theo sau là Thẩm Phương Quỳnh, Hà Lệ Quyên, Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân. Ai nấy đều hỏi thăm Lê Tinh trước rồi mới xem em bé.

Lê Tinh thấy người nhà vây quanh, mắt cô cong lên, môi nở nụ cười, trả lời mọi người mình không sao, rồi trả lời cháu trai: "Là em gái, vừa rồi dượng út với cô đặt tên ở nhà cho con bé là Tiểu Bông."

Giờ Lê Tinh mới hiểu vì sao Lê Linh vừa sinh con đã đặt tên ở nhà cho con. Thật sự không kìm được. Nhìn thấy Tiểu Bông, cô liền nghĩ ngay đến cái tên này.

Tiểu Bông, trắng trẻo, mềm mại, ấm áp.

Cái tên ở nhà rất hợp. Cô nói với Lục Huấn, anh cũng thấy thích. Trước đó họ định đặt tên cho con gái là Lục Cẩm, giờ nghĩ lại, Lục Miên cũng hay. Nhưng tên chính không vội, đợi đi xem bát tự rồi quyết định cũng không muộn, cứ gọi Tiểu Bông trước đã.

"Là em gái ạ!"

Mắt Thiên Tứ sáng rực, cậu bé nhìn xem Tiểu Bông nằm cạnh Lê Tinh. Bé được quấn trong chiếc chăn màu xanh nhạt, trông bé xíu ngoan ngoãn đáng yêu. Thiên Tứ thích lắm, vui vẻ xoay vòng vòng.

"Oa, em gái xinh quá! Con có em gái rồi!"

"Con có một cô em gái xinh đẹp rồi!"

Thiên Tứ vui chưa đủ, còn kéo Lê Hà Niên và Lê Hà Dương vào: "Anh Hà Niên, anh Hà Dương, chúng ta có em gái rồi! Tiểu Bông, Tiểu Bông, tên hay quá!"

"Ừ."

"Ừ, anh thấy rồi."

Tiểu Bông xinh xắn đáng yêu thật, nhìn là thấy cưng. Lê Hà Niên Lê Hà Dương đáp lại, mắt không rời khuôn mặt đứa bé.

Lê Hà Dương đưa tay định sờ, nhưng Tiểu Bông nhỏ quá, cậu sợ chạm vào làm bé đau, nên ngón tay gần chạm tới mặt bé lại rụt lại, miệng không nhịn được nói:

"Ngày mai em gái lớn thêm chút nữa là bế được rồi nhỉ?"

"Bế thì khi nào em gái tỉnh là bế được, chỉ là phải cẩn thận tư thế bế thôi." Hà Lệ Quyên trả lời con trai, nhìn Tiểu Bông cũng đỏ hoe mắt muốn bế.

"Giống y hệt Tinh Tinh hồi nhỏ." Thẩm Phương Quỳnh nhìn chằm chằm mặt cháu gái nói.

Câu này được cả nhà nhất trí, cả Lê Vạn Sơn cũng gật đầu.

"Giống con ạ?" Lê Tinh tò mò, lại không nhịn được nhìn con gái. Hình như là rất giống con, con thấy miệng có lẽ giống anh Huấn hơn." Lê Tinh ngắm kỹ mắt mũi miệng Tiểu Bông, rồi ngước lên nhìn khóe môi hơi cong của Lục Huấn.

"Em hồi nhỏ miệng cũng như vậy, em với em rể có tướng phu thê đấy." Hà Lệ Quyên đáp.

Câu nói của chị dâu khiến đôi vợ chồng trẻ đều thấy vui. Lê Tinh mím môi, nói một tiếng "thật ạ", mắt càng ánh lên ý cười. Khóe môi Lục Huấn càng cong hơn, nhìn con gái rồi nhìn vợ, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng và tràn ngập yêu thương.

Lê Tinh vừa sinh xong, cần nghỉ ngơi và lấy lại sức. Lục Huấn và Thẩm Phương Quỳnh không muốn cô mệt, cưng nựng Tiểu Bông xong, liền đẩy hai mẹ con về phòng bệnh nghỉ ngơi.

Lê Tinh quả thật rất mệt, về đến phòng bệnh mí mắt bắt đầu sụp xuống, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Người nhà thấy cô ngủ, không ai nói chuyện làm ồn nữa, để cô yên giấc. Mọi người nhẹ nhàng giúp nhau mang đồ đạc từ nhà vào phòng, đặt vào chiếc tủ bên cạnh.

"Muộn lắm rồi, mẹ, bố, anh cả, chị cả, anh hai, chị hai, mọi người về trước đi, ở đây con trông là được."

Đồ đạc đã cất xong, Lục Huấn nhìn vợ con đang say ngủ, liếc nhìn Thiên Tứ đang gục đầu vào mép giường cô út, anh giơ tay xem giờ, ngẩng lên nói với Thẩm Phương Quỳnh và mọi người.

Giờ quả thật không còn sớm, sáng sớm nay mọi người đều đã ngủ một giấc dậy rồi. Thẩm Phương Quỳnh nghe con rể nói vậy cũng không từ chối, chỉ là để mình con rể ở lại bà cũng không yên tâm. Cuối cùng, bà bảo Lê Vạn Sơn và các con, các cháu về trước, bà ở lại cùng trông đêm.

Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ lo Thẩm Phương Quỳnh thức đêm không nổi nên không đồng ý, khuyên bà về nhà nghỉ ngơi, hai người họ ở lại, tối mai sẽ đổi ca.

Hai cô con dâu kiên trì, Thẩm Phương Quỳnh không nỡ từ chối, nghĩ đến mai mọi người đi làm, mình vẫn phải chăm con gái nen cũng không cố chấp nữa, dặn dò vài câu rồi cùng chồng, con trai và các cháu về trước.

Lê Tinh sinh xong rất mệt, nửa đêm Tiểu Bông đói, tỉnh dậy một lần. Lục Huấn không nỡ đánh thức cô, bế con gái dỗ một lát, hỏi hai chị dâu xem có thể cho bé uống sữa bột không, rồi pha sữa cho bé.

Lê Tinh tỉnh lại đã là hơn 8 giờ sáng hôm sau. Người nhà và cả nhà họ Lục gồm ông cụ Lục, Lục Kim Xảo, Lục Hân và Lục Cẩn đều ở trong phòng bệnh, đang quấn quýt bên Tiểu Bông vừa tỉnh giấc.

Trong nhà thêm thành viên là chuyện đại hỷ, ông cụ Lục vui lắm. Là cháu gái đầu tiên trong nhà, ông mừng Lê Tinh một phong bao lì xì lớn, tặng Tiểu Bông một chiếc khóa vàng. Lục Hân và Lục Cẩn góp tiền mua một chiếc chén vàng, Lục Kim Xảo cũng hào phóng, tặng Tiểu Bông một đôi vòng tay vàng.

Thấy Lê Tinh tỉnh, ai cũng nói cô đã vất vả rồi. Lê Tinh thấy mọi người yêu quý Tiểu Bông cũng rất vui, nụ cười không ngớt trên môi.

Nhà họ Lê đông người, nhà họ Lục cũng vậy, một phòng bệnh có vẻ hơi chật. Tối qua vội vàng nên cô được phân nằm phòng ba người. Lục Huấn thấy chật chội, sợ mọi người ồn ào, cũng để tránh người khác làm ồn đến cô, sáng nay anh đã tìm cách đổi sang phòng đơn.

Sáng cô ăn trứng gà nấu đường đỏ mẹ làm, còn cả nhà thì giúp cô chuyển phòng.

Chuyển phòng xong, Tiểu Bông vừa bú no, ngủ chưa được một tiếng đã tỉnh, có vẻ lại đói. Lần này Lê Tinh tự cho bé bú. Đây là lần thứ hai cô cho con bú, còn hơi lúng túng. Tiểu Bông không bú được, mếu máo khóc lên

May mà Thẩm Phương Quỳnh, Lục Kim Xảo và Hà Lệ Quyên đều có kinh nghiệm, lấy khăn ấm vừa chườm cho cô vừa xoa bóp, chẳng mấy chốc sữa đã về.

Tiểu Bông nhìn bé xíu vậy mà sức bú rất khỏe. Bàn tay nhỏ xíu nắm chặt, miệng nút từng ngụm sữa. Lê Tinh nhìn con không giấu nổi nụ cười. Nếu Lục Huấn không ở ngoài mành chuẩn bị khăn ấm để lau, cô đã gọi anh vào xem con gái bú rồi.

Tiểu Bông đáng yêu vô cùng, người nhà họ Lê hay ông cụ Lục đều nhìn mãi không chán, chỉ là đông người trong phòng bệnh sẽ ảnh hưởng đến Lê Tinh và Tiểu Bông nghỉ ngơi. Cuối cùng, đến khoảng 10 giờ trưa, mọi người cùng Lê Chí Quốc về nhà bên Hải Tinh Hoa Viên, để lại Thẩm Phương Quỳnh, Lục Huấn và Thiên Tứ ở lại với Lê Tinh.

Buổi trưa, Hà Trân đưa Phàm Phàm và Lê Hà Dương mang cơm đến.

Đến nơi thì Lục Huấn vừa giặt tã cho Tiểu Bông xong, Lê Tinh cũng vừa tỉnh lại. Mẹ cô đang gọt hoa quả cho cô ăn. Thấy họ tới, Lê Tinh rất ngạc nhiên, vội vàng chào đón.

"Chị Trân, Phàm Phàm, hai người đến rồi."

"Phàm Phàm nhớ em, chị đưa con đến nhà em tìm, nghe nói em sinh nên cùng Hà Dương qua đây." Hà Trân xách theo một túi đồ lớn, vừa vào nhà vừa cười nói.

Hà Trân vùa đưa đồ cho Lục Huấn, thì Phàm Phàm đã chạy đến bên giường Lê Tinh, nắm lấy tay cô.

Tết vừa rồi Phàm Phàm ở nhà với ông bà nội ngoại, còn đi thăm ông chú Hà. Cậu bé nhớ Lê Tinh lắm, nghe tin cô sinh cậu nôn nóng vô cùng, trên đường chỉ mong xe đi nhanh hơn.

Giờ đây, Phàm Phàm đã biết biểu đạt hơn trước. Cậu nhìn Lê Tinh mặc đồ bệnh nhân, có vẻ gầy đi, ngập ngừng giơ tay ra hiệu hỏi cô có khỏe không. Lê Tinh bật cười, trả lời cậu mình khỏe, rồi tươi cười bảo cậu lại xem em bé: "Phàm Phàm, đây là em gái Tiểu Bông này, em ấy có đáng yêu không?"

Lê Tinh vừa lên tiếng, Thiên Tứ đang tò mò ngắm em gái ngủ bên cạnh giường cũng hào hứng gọi: "Anh Phàm Phàm, mau đến xem Tiểu Bông đi, em ấy ngoan lắm, lúc ngủ miệng nhỏ cứ mấp máy, còn phun ra bong bóng nhỏ xíu nữa!"

Từ khi Lê Tinh mang thai, Phàm Phàm đã rất tò mò về em bé trong bụng cô, luôn thích áp tai vào bụng cô nghe ngóng. Nghe Lê Tinh và Thiên Tứ nói, cậu theo bản năng nhìn về phía giường em bé.

Xa quá không nhìn rõ, cậu vòng qua mép giường, đến gần để xem. Tiểu Bông bé xíu được quấn trong chiếc chăn lụa màu hồng nhạt. Tối qua từ bụng mẹ chui ra, trải qua một đêm và một buổi sáng, tóc ướt nước ối của bé đã khô, giờ đây đen nhánh, xoăn nhẹ, trông như búp bê Tây Dương thu nhỏ, đáng yêu vô cùng.

Phàm Phàm nhìn mà mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, đứng ở mép giường không nỡ rời đi. Thiên Tứ ngẩng đầu thấy Phàm Phàm nhìn em gái đến ngây người, liền gọi: "Sao thế? Anh Phàm Phàm, Tiểu Bông có phải xinh và đáng yêu lắm không?"

Mắt Phàm Phàm vẫn dán vào mặt Tiểu Bông, nghe vậy liền gật đầu không chút do dự. Thiên Tứ đắc ý: "Đây là em gái của em đấy, vừa rồi em còn bế em ấy, sau này em sẽ bế em ấy mỗi ngày. Đến khi đi học, em sẽ nói với bạn em, em gái em đáng yêu hơn em gái nó cả trăm lần!"

Phàm Phàm nghe Thiên Tứ nói đã bế Tiểu Bông, mắt hơi chớp, chú ý thấy một bàn tay Thiên Tứ đang nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu Tiểu Bông đưa ra nghịch, cậu nhìn bàn tay còn lại của Tiểu Bông, nhỏ xíu nắm lại như kẹo bông, cậu mím môi, cũng rụt rè đưa tay ra.

Em bé mới sinh ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mỗi ngày tỉnh dậy rất nhiều lần, ăn rất nhiều bữa. Thật trùng hợp, tay Phàm Phàm vừa chạm vào tay Tiểu Bông, bé liền tỉnh, mắt hơi hé ra, miệng nhỏ khẽ mấp máy hai tiếng.

Phàm Phàm tưởng mình vô ý làm em bé tỉnh giấc, cậu hoảng sợ vội vàng giấu tay ra sau, ngẩng đầu nhìn Lê Tinh. Động tác của cậu hơi mạnh, chân theo bản năng lùi lại hai bước, trông như một đứa trẻ phạm lỗi lớn bị bắt quả tang, vẻ mặt bất an và bối rối, miệng nhỏ còn mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Lê Tinh và Hà Trân nhìn thấy đều ngẩn ra một lúc, Lê Tinh bật cười:

"Em bé đói rồi, không phải tại Phàm Phàm đâu, không sao cả. Phàm Phàm muốn sờ em bé đúng không? Được sờ mà." Lê Tinh vừa nói với Phàm Phàm, vừa nhờ Hà Trân bế Tiểu Bông lên cho bú, đồng thời kéo tay Phàm Phàm đến bên giường, đợi Tiểu Bông bú no, không khóc nữa, cô để cậu nắm lấy tay Tiểu Bông.

Năm nay Phàm Phàm gần mười tuổi, ba năm trước cậu bị ốm, tuy năm nay đã cao lớn hơn nhưng vẫn gầy, tay cũng nhỏ nhắn, nhưng tay Tiểu Bông còn nhỏ hơn. Ngón tay nhỏ xíu mềm mại nắm lấy ngón tay cậu lại rất chắc, cầm không dễ buông, giống như khi bú bé nắm chặt không rời.

Phàm Phàm chưa bao giờ biết em bé mới sinh lại như thế này, vừa đáng yêu vừa thú vị, cậu cảm thấy Tiểu Bông còn thú vị hơn cả những khối rubik, những trò chơi xếp hình, những con số mà cậu vẫn tính toán.

Suốt buổi trưa, cậu cùng Thiên Tứ quanh quẩn bên giường em bé ngắm Tiểu Bông, đến tối vẫn không nỡ về. Phải đến khi Lê Tinh hứa ngày mai cậu có thể đến nữa, cậu mới lưu luyến rời đi.

Trẻ sơ sinh thay đổi từng ngày, Lê Tinh ở viện tổng cộng bốn ngày. Trong bốn ngày đó da Tiểu Bông càng trắng hơn, không còn phải chịu chèn ép trong bụng mẹ, ngũ quan dần dần giãn ra, mũi càng thêm cao, môi nhỏ cũng hồng hào hơn trước, có thể thấy rõ hàng lông mày thanh tú, đôi mắt mở to tròng mắt đen láy, trông càng thêm xinh đẹp.

Phàm Phàm và Thiên Tứ càng nhìn càng thích em bé. Hai đứa trẻ ngày nào cũng đến, quanh quẩn bên giường em bé cả ngày. Chúng cũng không thấy chán, Tiểu Bông phun ra một bọt sữa, hai đứa cũng có thể hào hứng bàn tán cả buổi.

Chỉ là Phàm Phàm không nói được, chỉ có Thiên Tứ nói, cậu cuồng nhiệt gật đầu tán thành. Đôi khi Thiên Tứ không để ý cậu gật đầu, lại ngẩng đầu lên xác nhận ý kiến của cậu, thấy cậu gật đầu mới vui vẻ tiếp tục chủ đề tiếp theo.

Cứ như vậy nhiều lần, hai đứa đều cảm thấy hơi bất tiện, thỉnh thoảng Phàm Phàm không nhịn được mở miệng, nhưng rốt cuộc không thể phát ra âm thanh, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu.

Hôm nay là ngày thứ mười một, Lê Tinh xuất viện. Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ đều đi làm, Lê Hà Niên đã về Bắc Kinh, Lê Thừa và Tiết Tầm chưa đi, mấy người đến đón Lê Tinh xuất viện. Hà Trân hôm đó rảnh cũng đưa Phàm Phàm đến.

Lê Tinh nằm viện bốn ngày, đồ đạc trong phòng bệnh không ít. Có hoa và đồ ăn thức uống Hà Trân nhờ Phàm Phàm mang đến mấy ngày nay, quà, quần áo, giày dép và chăn màn của ông cụ Lục, Lục Kim Xảo, Lục Hân và Cố Như tặng; còn có đồ của Vũ Tiến, Thuận Tử, Hà Chấn Sóc, một số nhân viên trung tâm bán sỉ và các bác, các cô mà Lê Tinh quen biết tặng, chất thành một đống. Thêm cả đồ ăn đồ dùng, quần áo từ nhà mang đến chất đầy cả phòng.

Mấy người vừa đến liền bắt đầu giúp đỡ thu dọn.

Khi họ giúp thu dọn đồ đạc, Phàm Phàm đứng bên giường trông Tiểu Bông đang say ngủ. Không biết có phải tiếng thu dọn trong phòng ồn ào không, mà Tiểu Bông ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh, nhưng có lẽ bé chưa đói cũng không tè dầm, cô bé mở mắt ra không hề quấy khóc, thấy Phàm Phàm còn nhoẻn miệng cười.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bông cười trong mấy ngày qua. Phàm Phàm đứng cạnh giường, thấy Tiểu Bông cười, cậu trợn tròn mắt, buột miệng nói: "Tiểu Bông cười rồi."

"Tiểu Bông cười ư?"

Lê Tinh đang nói chuyện với Hà Trân. Trung tâm thương mại của Hà Trân tháng sau sẽ khai trương, cô biết Hà Trân gần đây bận rộn việc này, thấy chị ấy đến đón mình xuất viện, không khỏi hỏi thăm. Nghe thấy tiếng đó theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Phàm Phàm ngồi bên mép giường, cô ngây cả người.

Hà Trân bên cạnh cũng đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía con trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK